Nhờ tài thuyết phục, 10 ngày sau Phương Nguyên và Hoàng Anh đã có mặt tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Hai người nhanh chóng được Đình Quyên đón về nhà, sau khi giải quyết vấn đề với dạ dày, 2 người ngủ liền một giấc đến 2h chiều theo giờ Trung Quốc.

Ngày ngày trôi qua, do công việc tại công ty giải trí khá bận rộn, phải đến cuối tuần , Đình Quyên mới có thời gian dẫn hai em gái nhỏ đi chơi, nhân tiện cũng xin cho Phương Nguyên và Hoàng Anh vào làm trong một tiệm cà phê mới mở của một người bạn nằm gần tập đoàn Tân thị, trung tâm thành phố nhưng khá yên tĩnh và an toàn.

Chủ tiệm cũng là người Việt, nên rất thân thiện, hơn nữa biết 2 cô gái xinh đẹp biết tiếng Trung nên lại càng thêm phần an tâm. Do là người quen, tiệm cũng được giám sát 24/24 nhờ cctv nên chủ tiệm thường ít khi xuất hiện, chỉ đến để kiểm tra đột xuất, quyết toán thu chi và vào những ngày 2 cô gái xin nghỉ .

Công việc khá đơn giản, thỉnh thoảng 2 cô gái còn lén quảng cáo món ăn Việt Nam và một vài loại bánh kem tự làm từ nguyên liệu có sẵn trong cửa hàng. Có một vị khách mà hầu như đến rất thường xuyên, anh ăn mặc khá giản dị, sơ mi trắng thanh lịch, quần jeans, giày thể thao khỏe khoắn, đặc biệt là lúc nào cũng mang mũ và đeo kính râm và luôn ngồi cùng một vị trí, trong căn phòng trên tầng có lối đi tắt lên, có không gian mở có thể theo dõi được thế giới bên ngoài. Anh ta ngồi đó trên chiếc sofa, nghe bản nhạc của anh ta, đắm chìm vào thế giới của riêng anh ta. Phương Nguyên đã nhìn ngắm anh ta hồi lâu nhưng lại không dám lại gần vì chủ tiệm đã đã dặn dò là không nên làm phiền vị khách đặc biệt này.

- ê, cậu đang nhìn gì mà chăm chú thế?- Hoàng Anh làm Phương Nguyên giật mình.

- Tớ chỉ muốn hỏi anh ta một câu thôi nhưng mà mình đường đột ra hỏi sẽ làm phiền anh ta mất

- Nếu cậu đã thèm muốn tới độ không dứt mắt ra được thì mau hỏi đi. Dù sao khu vực riêng tư của riêng anh ta không có cctv ông chủ sẽ không biết đâu.

Phương Nguyên nghĩ thầm: ‘Đúng rồi, chỉ là một câu hỏi đâu có hại đến ai, ông chủ cũng không có chứng cứ bắt bẻ mình được”.

Phương Nguyên nhẹ nhàng mở tủ lấy ra một cái bánh hoa quả mà sáng nay cô mới tỉ mỉ làm được uyển chuyển bước đến chỗ chàng trai vẫn đang trầm tư.

- Xin chào anh…- Phương Nguyên cất tiếng chào dịu dàng và chờ đợi sự đáp lại

Mất 20s chàng trai mới nhận ra sự hiện diện của cô gái ở trước mặt anh. Anh ôn tồn đáp, một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng,

- có chuyện gì không?- khuân mặt ngước lên lạnh lùng vô cảm như lôi cuốn dụ dỗ như đang cứa vào trái tim còn đang non nớt của cô gái nhỏ đang hừng hực khí thế đi tìm đáp án cho câu hỏi của mình. Nét mặt băng giá của chàng trai đã làm tắt lịm ham muốn của cô gái chăng?

- Cửa hàng chúng tôi vừa ra mẫu bánh mới, anh có thể nếm thử và cho tôi ý kiến không ạ.- Phương Nguyên nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ấm áp sau những ngày đông giá rét, giọng nói ngây thơ, giăng bẫy người nghe.

Thấy anh còn đang lưỡng lự nhìn cô chằm chằm, cô tiếp lời: “ Anh yên tâm, đây là sản phẩm tiếp thị tuyệt đối không tính hóa đơn cho anh đâu”.

Cô đưa ra tuyệt chiêu cuối cùng , quyết định thắng thua: Chớp mắt định mệnh. Chỉ là một chi tiết nhỏ thôi nhưng cũng không thể bỏ qua, sưa nay đàn ông luôn bị đắm say bởi những cái chớp mắt thần tiên của phụ nữ nên một trong những tuyệt chiêu chinh phục này không thể thiếu chớp mắt nghệ thuật được. Đây đều là tuyệt chiêu kể cả bẩm sinh lẫn cô phải học hỏi bao lâu mới có được đăng cấp này đâu thể để cái bộ dạng lạnh ngắt của anh đánh gục được. Anh ho nhẹ thành tiếng: “được”.Anh nhẹ nhàng đưa thià vào miệng vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ.

- Có hợp khẩu vị của anh không?

- ừm …sử dụng loại kem này rất phù hợp, vị hoa quả kết hợp cũng rất tốt nữa. Còn chuyện gì nữa không?- Anh mỉm cười tinh nghịch.

Nụ cười đó ấm áp quá, trẻ con, tinh nghịch, không phải vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ kia nữa. Ngụy trang, lẽ nào anh ta muốn tạo vỏ bọc để không ai dám đến gần anh ta. Nhưng tại sao lại phải ngụy trang? Khoan đã, nụ cười đó, hình như đã thấy ở đâu, bộ nhớ của mình sao lại không nhớ nổi, chả lẽ bị nụ cười của anh ta làm cho mê muội rồi. Không được Phương Nguyên mau tình lại đi, sao lại thẫn thờ mất mặt thế này?

- Cô bé, cô bé à…

- Dạ vâng… có chuyện gì không anh?- Phương Nguyên bây giờ mới định thần lại

- Có thể lấy thêm cô anh một hộp bánh vừa rồi không?

- Có ngay- Phương Nguyên đáp lại bằng một nụ cười tinh nghịch không kém.

Chàng trai thanh toán rồi nhanh chóng rời tiệm cà phê bằng lối riêng. Phương Nguyên ngơ ngác nhìn theo sau.Cánh cửa đơn đóng lại, chợt một bóng người nho nhỏ vụt theo sau: “ chờ đã”. Phương Nguyên hấp tấp chạy theo sau,chân nọ díu vào chân kia mà té lên người chàng thanh niên. Chàng trai không nói gì chỉ nhẹ nhàng đỡ cô xuống mặt đất ra khỏi bậc thang nhỏ hẹp: “có chuyện gì không cô bé?”

Phương Nguyên lại tiếp tục đắm đuối trong vẻ đẹp của chàng trai.Chàng trai cất tiếng đùa: “ nếu em còn định tiếp tục nhìn anh như thế thì anh sẽ không dám đến đây nữa đâu?” nụ cười ranh mãnh như anh đã biết trước cô định hỏi gì?

- Anh mua mắt kính đó ở đâu không? Nó đẹp quá chừng à? – Cô bé đưa mắt tròn xoe như đang trêu anh đã dự tính sai hoàn toàn rồi.

* * *

Cuộc trò chuyện kết thúc chàng trai lên xe đi thẳng ra đường lớn, cô gái nhỏ nhìn theo cười tinh nghịch.

Hoàng Anh đã chờ sẵn trong quầy, tra khảo: “ tại sao cậu lại hỏi anh ta như vậy, rảnh quá sinh nông nổi à?”

Phương Nguyên nằm dài trên ghế sofa nơi chàng thanh niên vừa ngồi nhâm nhi miếng bánh ngửa đầu dựa vào sofa cười mãn nguyện: “ Phương Nguyên tớ đây trước giờ chưa làm chuyện vô ích bao giờ. Tớ hỏi như vậy chỉ để xác minh thôi.”

- Xác minh? Chả lẽ cậu định mua chiếc kính đó thật? chả lẽ nhìn anh ta hoài cậu cũng bị lây bệnh đeo kính râm trong nhà của anh ta rồi.

- Tiểu muội ngốc của tỉ, muội làm ơn dùng não trái tưởng tưởng , não phải suy luận giùm tỉ đi. Cái kính đó là kính của ai?

Hoàng Anh chống cằm suy nghĩ, Phương Nguyên vẫn thản nhiên hãnh diện với trí thông minh của mình.

- Chả lẽ đó chính là cái kính xuất hiện hồi tuần trước trên weibo của Hàn Phong, anh ta … không lẽ nào lại là Hàn Phong?

- Sao lại không thể?

- Vậy sao cậu biết chắc anh ta là Hàn Phong?- Hoàng Anh hỏi vặn lại

- Tớ nhìn chằm chằm anh ta ở cự li mắt cách mắt chưa đến 15cm, cậu nghĩ tớ có thể nhìn nhầm không, hơn nữa, cái kính đó trong giới nghệ sĩ chắc chắn không hiếm, nhưng người thích hàng độc như anh ta sẽ không thích mua hàng fake đâu. Mà đối chiếu với những gì anh ta chia sẽ trên weibo với những gì anh ta nói với tớ thì anh ta 99% là Hàn Phong.

- Thì ra cậu lại mưu mô như thế, tớ đây xin bái phục

- Ái dà…không cần khách khí. Nhưng mà không thể phủ nhận là tớ quá thông minh được… hahaha- Phương Nguyên cười đắc chí

- Cậu bớt tự sướng cho tớ nhờ được không đây – hai người bắt đầu đùa nghịch.

* * *

Bên cửa sổ, Hàn Phong đang ngồi dựa lưng thả hồn theo dòng người đang hối hả xuôi ngược. Trợ lý của anh, Lý Minh đẩy cửa bước vào: “ Hôm nay anh không ra ngoài sao? anh đang nghĩ gì mà chăm chú quá vậy?”

Hàn Phong cười nhạt: “không có gì, chỉ là một chuyện thú vị thôi”.

- thật sao, có thể kể em nghe không?

- Với em thì nó lại chẳng có ý nghĩa gì đâu nhóc ạ- Hàn Phong xoa đầu Lý Minh rồi ngả người xuống sofa- có chuyện gì không nhóc?

- Vì em nhớ anh mà –‘ôm ấp’

- Nói nhanh đi tối nay anh còn có hẹn nữa.- Hàn Phong gỡ tay Lý Minh ra.

- Gần đây, scandal tình yêu của anh nhiều quá, fan đang lên tiếng là anh không quan tâm như trước nữa. Hơn nữa, phim mới của anh cũng chuẩn bị quay rồi, album cũng sắp phát hành, công ty đề nghị anh có một buổi off fan. Để tăng thêm cho fan độ thân thiết thì em nghĩ nên tuyển cộng tác viên cho dự án phim này.Anh thấy thế nào?

- Anh không vấn đề gì. Nếu hết chuyện rồi thì lát về khóa cửa giùm anh, anh còn có việc. Hàn Phong vỗ vai Lý Minh rồi cầm chìa khóa đi thẳng ra cửa.

Lý Minh lầm bẩm đằng sau buồn rầu : “sao lúc nào em cũng phải khóa cửa cho anh đi chơi vậy?” (thở dài)