Tháng ngày sống trong phủ cũng không tệ. Ta bị bán mình chung thân, không thể chạy trốn, một khi chạy trốn mà bị tóm lại chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất nặng.

Thiếu gia rõ ràng là đang thử ta, thưởng cho ta một cây trâm đáng giá như vậy lại không cho nói với người khác. Nhưng vạn nhất tương lại hắn xảy ra cơ sự gì, ta khẳng định cũng sẽ bị liên lụy nha! Hắn bởi vì không muốn người phát hiện nên sẽ chối bay chối biến, khi đó ta bị gán tội trộm cắp trâm vàng, không ai dám đắc tội với thiếu gia mà ra mặt làm chứng rằng ta oan khuất. Phạm nhân trộm cắp, hoặc là bị đưa lên quan phủ, hoặc là bị đánh chết. Phải có biện pháp gì chứ? Làm sao để có thể phạm lỗi vừa đủ để bán đi nhưng lại không bị đánh chết? Ta có thể phá hư cái này cái nọ, nếu vậy thì nhiều nhất là bị đánh một chút chứ không bị bán đi, mục đích cũng không đạt được. Ta đi đi lại lại trong phòng, mãi vẫn không nghĩ ra được biện pháp tốt. Quên đi, thêm một thời gian nữa biết đâu sẽ tìm được phương pháp. Cũng may là thiếu gia chỉ muốn quan sát ta nên phỏng chừng sẽ không phiền hà gì đến ta trong thời gian tới. Nếu may mắn, nói không chừng hắn sẽ quên mất ta.

“Bên ngoài, tiến vào”, chính vào thời điểm ta đang quét rác, thanh âm của thiếu gia từ trong phòng truyền đến, còn có tiếng khóc thút thít.

“Thiếu gia”, ta đứng một bên chờ đợi, xem như không nhìn thấy cảnh xuân quang tươi đẹp trên giường, hai người không mặc quần áo gì cũng không có gì hay ho để nhìn ngó.

“Ngươi, lên đây”, Ngón tay thiếu gia chỉ vào ta, rồi lại chỉ vào nữ nhân đang khóc lóc trên giường, “Ngươi, lăn!”

“Dạ”, ta cởi giày leo lên giường, đúng là… muốn trốn cũng không trốn được. Bất quá, bản thân ta thấy chuyện này cũng không xấu xa gì, nữ nhân đã phá thân xử nữ thì còn lo lắng gì nữa. Ta trông thấy Trân Châu, nha hoàn đang vừa khóc vừa mặc quần áo dưới giường. Haiz… nàng và ta là hai nha đầu vào phủ cùng lúc với nhau, nàng đã từng thượng lên giường thiếu gia vài lần nên có chút kiêu căng ngạo mạn. Không biết hôm nay đã xảy ra sự tình gì khiến hắn tức giận! A, đừng nghĩ đến, không phải chuyện của ta.

Lúc Trân Châu rời đi, ánh mắt oán hận kia làm cho ta không rét mà run. Chuyện thị phi này thật là vô lý, ta vô tội mà!

Đau đớn rốt cuộc cũng trôi qua, thiếu gia thưởng ta vòng tay bằng vàng, chính là vật trước kia đã thưởng cho Thúy Nhi. Đúng là có duyên mà. Ta lê lết một thân thương tích trở về phòng, tên thiếu gia này đúng là không ăn kiêng, người nào cũng có thể thượng.

Ta đem vòng tay cất giấu cẩn thận, cái này cũng không thể để bị phát hiện. Tình huống hiện tại bất đồng, ta bị thiếu gia bắt “thượng giường” như vậy phỏng chừng sẽ không chú ý đến ta nữa. Chỉ cần ta nổ lực làm nô tỳ ti tiện, tháng ngày yên ổn có thể đảm bảo được. Nhưng dù sao ta cảm thấy thiếu gia hôm nay thật kỳ quái, dường như là quá… nhanh, so với bọn thổ phỉ lúc cường bạo ta còn nhanh hơn, hơn nữa trong mắt toàn là tơ máu. Lúc ta bị thổ phỉ cưỡng hiếp quá nặng nên không nhìn rõ bộ dáng của người khi “hành sự” loại chuyện này trông như thế nào, nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu gia có điểm không đúng. Hơn nữa, hắn thông minh như vậy, nếu chỉ muốn làm phiền ta thì sẽ không hao tổn tâm tư bày ra sự tình “chăn gối” này. Haizz… ! Ta mặc kệ!

Ta tiếp tục công việc của mình, thiếu gia quả nhiên không tìm đến ta gây phiền toái, ta một lần nữa hoàn toàn bị xem nhẹ. Ách… cũng không tính là hoàn toàn, ít nhất Trân Châu vẫn nhớ rõ ta. Thấy thiếu gia không còn quan tâm đến ta, thái độ của Trân Châu bắt đầu thay đổi. Nước sôi trong tay nàng “không cẩn thận” hắt lên người ta, quần áo ta vừa giặt xong toàn bộ đều bị nàng làm vấy bẩn, lúc ăn cơm “vô tình” đổ bỏ phần của ta, trong quần áo giặt tẩy “tình cờ” có ngân châm… Vốn nghĩ nàng phát tiết một thời gian sẽ buông tay, chỉ là… .sau vài ngày, nàng không những không buông tay mà còn làm trầm trọng vấn đề. Cứ như vậy, thái độ “chiếu cố đặc biệt” của nàng đối với ta đã thu hút sự chú ý của mọi người. Những nha đầu khác thấy ta có thể khi dễ được nên bắt đầu “chiếu cố” đến. Ta không sợ bị khi dễ, chỉ là… bị nhiều người tập trung chú ý như vậy, tháng ngày bình ổn của ta sẽ thế nào đây! Xem ra…

Ta kính cẩn phục vụ Trân Châu kiêu ngạo, xem nàng như chủ tử mà hầu hạ, nước sôi ngân châm ta cũng chịu đựng, thậm chì còn quỳ xuống đất mang hài cho nàng. Nhìn nàng tươi cười đắc ý, ta biết đã đến lúc hành động.

Thật vất vả đợi cho Trân Châu hầu hạ thiếu gia ngủ xong, thừa dịp nàng đi ngang qua, ta bỗng nhiên loạng choạng đứng không vững rồi dẫm một cái thật mạng lên chân nàng. Thói quen thật sự vô cùng đáng sợ, Trâu Châu ngày thường đã luyện thành thói quen đánh mắng ta không kiêng nể gì, nay nàng đang tức điên lên nên liền quên mất mình đang ở nơi nào. Tiếng quát mắng vang lên cao… rất cao! Ta vô tình làm nàng chú ý đến cây chổi trên tay mình, thế là từ mắng chửi biến thành đánh đập. Ta thành thật ngồi xuống chịu đòn, đợi nàng hùng hùng hổ hổ đánh mắng xong rồi rời đi, ta đứng lên tiếp tục quét rác. Thật sự rất đau a! Bất quá vẫn còn nằm trong giới hạn có thể chịu đựng được, cũng may… đây là lần cuối cùng rồi!

Còn chưa tới giữa trưa, Trân Châu đã bị quản gia kéo ra ngoài. Nàng vừa khóc la vừa không chịu rời đi, kêu gào muốn gặp thiếu gia. Ta vụng trộm nhìn nàng, không ngờ nàng lại có phản ứng này. Nữ nhân kia tại thời điểm thiếu gia nghỉ ngơi trong viện mà lên tiếng mắng chửi, đó là phạm vào điều kiêng kỵ của hắn. Trân Châu, đừng trách ta độc ác, người không vì mình trời chu đất diệt! Ta than thầm một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm việc. Tháng ngày an ổn đã trở lại.

“Bên ngoài, tiến vào”, thanh âm ma quỷ lại vang lên, Haizzz!

“Thiếu gia”, Ta cúi đầu đi vào phòng, đứng ở bên giường. Nói thật ra, lần này ta có chút sợ hãi. Trước đó mỗi ngày ta đều được Trân Châu “chiếu cố”, sau đó lại còn bị nàng ta đánh cho một trận, trên người toàn là thương tích, ta không biết chính mình còn có khả năng chịu đựng được sự chà đạp của thiếu gia không nữa. Ta còn chưa muốn chết.

“Ta nhớ rõ ngươi gọi là Thanh Nhi”, lời nói này không có ý trào phúng, đơn giản chỉ là mở đầu một câu chuyện phiếm.

“Bẩm thiếu gia, nô tỳ tên là Thanh Nhi”, ta khẩn trương, nói chuyện phiếm tuyệt đối là tín hiệu nguy hiểm.

“Ta nghe nói ngươi thường bị Trân Châu ngược đãi?”, câu hỏi là đây, khẳng định cũng là đây.

“Bẩm thiếu gia, là nô tỳ tay chân vụng về!” Ta thầm kêu không tốt. Thế nào lại không nghĩ đến, tên thiếu gia này bình thường không hỏi chuyện trong phủ, nhưng sự tình lớn nhỏ đều không qua khỏi mắt hắn. Ta bày mưu lập kế với Trân châu nhưng lại làm bại lộ chính mình.

“Vậy sao? Ta lại nghe nói nàng cố ý tìm ngươi gây phiền toái?”, ánh mắt thiếu gia nheo lại, thật… đáng sợ.

“Nô tỳ là nha đầu hạ đẳng, chuyện này cũng không tính là gì”, không thể dối được hắn thì nói thật, đi một bước tính một bước.

“Nàng ta tùy tiện là vì đã thượng qua giường ta, ngươi cũng từng thượng qua, tại sao lại không nói?”, Lời nói của hắn ý tứ hàm xúc rõ ràng.

“Nô tỳ không dám phạm húy, chỉ mong ngày tháng bình an!”, nếu sớm biết thiếu gia luôn chú ý động tĩnh thế này, ta sẽ không làm thế. Đúng là thất sách.

“Lại là tháng ngày bình an?” Nghe thấy ta nói thế hắn liền nở nụ cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt, “Đây chính là điều ngươi muốn?”

“Bẩm thiếu gia, đây là mong muốn của nô tỳ”, ta thật cự có chút bất an, hắn muốn làm gì?

“Vậy sao?”, sắc mặt thiếu gia đột nhiên thay đổi, “Sắp đặt làm cho Trân Châu phạm húy cũng là điều ngươi muốn? Tưởng ta không biết sao?”

“Nô tỳ nhất thời hồ đồ, cầu thiếu gia khai ân”, trước mặt thiếu gia, vẻ mặt kinh hoàng cũng chưa dùng lần nào, vậy nên ta vội vàng quỳ xuống nhận tội, để ý thanh âm trong lời nói của thiếu gia. Lần này… có thể vượt qua hay không?

“Muốn ta khai ân? Có thể”, trong ánh mắt hắn tất cả đều là tính kế, ta biết tháng ngày yên lành của mình đã chấm dứt rồi, “Ta cho ngươi hai con đường. Một là ở đây mỗi ngày hầu hạ ta ngủ, ngẫu nhiên còn muốn ngươi hầu hạ người khác ngủ. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nữ kỹ trong phủ ta. Hai là muốn ngươi thay ta làm việc, ta có thể đảm bảo, trừ phi ngươi chính mình nguyện ý, không ai có thể động đến đầu ngón tay của ngươi. Thế nào, ngươi chọn đi”

Đây là để ta chọn sao? Ngươi trực tiếp hạ mệnh lệnh có gì khác nhau? Một cái bị người trực tiếp chặt đầu, một cái bị người đùa chết, cái nào tốt hơn? Thiếu gia làm việc bí ẩn, có thể nói là hoạt động thập phần mờ ám, theo lý không cần tìm đến một nha đầu giúp việc như ta. Cho dù ta kín miệng lại có chút thông minh, nhưng hắn cũng không nên mạo hiểm a! Lần trước hắn bị thương, lại sớm đi tối về, ta đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Được rồi, đây là cơ hội tốt, ta đánh cược một phen.

“Nô tỳ chọn con đường thứ hai”, ta đã suy nghĩ cẩn thận nên không do dự chọn con đường thứ hai, “Chuyện thiếu gia muốn nô tỳ làm chắc hẳn không phải chuyện tầm thường, vậy… nô tỳ có thể đưa ra một thỉnh cầu không?”, lời cần nói đã nói, ta không cần ngụy trang nét mặt nữa, cứ thẳng thắn mà đề nghị.

“Ngươi nói xem”, hắn thoạt nhìn rất hứng thú muốn biết ta sẽ đưa ra dạng yêu cầu gì.

“Nô tỳ nguyện ý vì thiếu gia cống hiến một năm, trong một năm này, nô tỳ nguyện ý làm tất cả những gì thiếu gia sai bảo. Nhưng thiếu gia có thể đem khế ước bán mình chung thân của nô tỳ đổi thành khế ước bán mình một năm?”. Nếu hắn chấp nhận, có thể xem như ta đã biết bí mật của hắn, về sau khi mọi việc đã kết thúc, có khả năng ta sẽ bị giết người diệt khẩu, “Nô tỳ rất thận trọng, đến lúc đó nô tỳ nguyện ý đi thật xa, vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt thiếu gia nữa”. Đó cũng xem như là điều kiện, nếu đến lúc đó hắn lật lọng, ta sẽ cao bay xa chạy. Về phần có chạy thoát hay không, còn phải xem thiên ý, chung quy đây cũng là một cơ hội.

“Yêu cầu cũng không hà khắc”, thiếu gia suy nghĩ một hồi mới nói, ta để ý thấy ánh mắt của hắn chợt lóe sáng, hắn trầm ngâm thêm một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp, “Ta vốn dĩ chỉ muốn ngươi làm người đưa tin, nhưng nếu ngươi đã đưa ra yêu cầu như thế, vậy cũng nên cho ta xem ngươi có đáng giá như vậy không! Ngươi nói xem, ngươi có bản sự gì có thể đem một năm đổi lấy cả đời?”

Ta biết, ván cược này mình đã thắng, ta cố không để lộ nụ cười. Lần đầu tiên, ta giương mắt nhìn thẳng thiếu gia. Quả là một gương mặt tuấn mỹ nguy hiểm, ta vừa theo dõi ánh mắt của hắn vừa động thủ. Đồng tiền trong tay áo vô thanh vô tức lướt tới chiếc bàn kê ở góc phòng, trên bàn có cành hoa mẫu đơn. Những cánh hoa rơi lả tả xuống đất không sót một cánh.

“Ta sẽ giết người, đủ chưa?”

Thiếu gia nhìn ta. Ta biết, cuộc sống mới của mình đã bắt đầu. Vì tự do, ta sẽ cố gắng sống sót.