- Lúc chiến đấu là lúc, có đôi khi sử dụng một ngọn lửa sẽ dễ dàng bị người ta dập tắt, nhưng nếu là sử dụng cả một đám lửa lại có thể đốt cháy chết đối phương, đó là vì ngọn lửa ta nắm trong tay không đủ, khiến cho lực lượng thiêu đốt của ngọn lửa trước người quá yếu. Nếu ta đem ý chí thiêu đốt, dùng cho mỗi lần sử dụng ngọn lửa, hồn nhiên thiên thành, như vậy ta sử dụng ngọn lửa để công kích, cũng có thể mạnh hơn rất nhiều.
Chưởng ấn của Lâm Phong khắc vào băng tuyết phía trên vách núi, trong lòng hắn thì thầm tự nhủ, từng tia lửa giống như là có sinh mạng thẩm thấu vào trong giữa băng tuyết, lực lượng linh hồn mạnh mẽ cũng đồng thời bùng ra, Lâm Phong hắn đã khống chế được mỗi một tia lửa này, từng ngọn lửa, từng ngọn lửa đáng sợ hóa thành một đám lửa chỉnh thể, mà không phải là giống như trước đây, trực tiếp phóng ra từng ngọn lửa một.
- Lực lượng hùng mạnh của U Minh hoa sen đen, ngoại trừ bản thân nó là do ngọn lửa ngưng tụ chèn ép, còn có U Minh Hỏa Diễm, cùng tương dung với linh hồn của ta từ đầu đến cuối, ta đã cố gắng khống chế được thiêu đốt của nó khống chế được xao động của nó.
Trong lòng Lâm Phong đang phân tích, bình thường khi mình sử dụng ngọn lửa, mình cũng đã hiểu được chính mình nơi nào cần phải bù đắp, ngọn lửa và kiếm giống nhau, đồng dạng đều có sinh mạng, cần phải dẫn dắt nó, khống chế nó thiêu đốt.
Từng tia Dương Hỏa chân nguyên nương theo ngọn lửa, cùng nhau tiến vào thẩm thấu trong mỗi ngõ ngách băng tuyết, băng tuyết bên ngoài vách núi cũng đồng dạng có một đám lửa từ từ thiêu đốt, băng tuyết trên vách núi đã hoàn toàn bị ngọn lửa của Lâm Phong bao vây.
- Thiêu đốt.
Trong miệng của Lâm Phong phụt ra một giọng nói, không sinh ra ngọn lửa khủng bố bạo ngược, cũng không có tiếng vang bùm bùm, chỉ có điều băng tuyết trên vách núi không ngừng tan thành nước chảy trượt xuống, đó là băng tuyết đã tan chảy, dường như nó đã hóa thành một con sông nhỏ, mức độ tan chảy càng ngày càng nhanh, mơ hồ như có xu thế hội tụ thành một dòng nước chảy xiết.
Trên người Lâm Phong Dương Hỏa chân nguyên lóe ra, lập tức trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười. Lực lượng ý chí cảnh giới là một vật rất là huyền diệu, ngộ được và không lĩnh ngộ được, chỉ một niệm sai biệt mà sinh ra hỏng hết. Giờ phút này, Lâm Phong đã rõ ràng cảm nhận được, lực lượng ngọn lửa trên người của mình đã mạnh thêm vài phần, lực thiêu đốt của ngọn lửa lại càng thêm khủng bố.
- Kiếm Cuồng tử, ngươi thấy không, chẳng lẽ lại còn có vấn đề. Ngươi muốn dạy cho Lâm Phong cũng có thể được, tốt xấu thế nào ngươi cũng nên kính ta và Tuyết lão quỷ một ly trà đi.
Hỏa Tôn giả thấy cảnh tượng như vậy thì có vẻ được thả lỏng, trên mặt lão nở một nụ cười, đây là thiên phú và ngộ tính, cũng giống như Tuyết Tôn giả, để cho Lâm Phong chết qua một lần là hắn có thể bước vào cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng chín, ông ta tùy ý chỉ điểm cho Lâm Phong một phen, vậy là có thể nảy sinh hiệu quả trống chiều chuông sớm.
Kế tiếp, Lâm Phong hắn có thể tự mình tham ngộ, dựa vào thiên phú của mình, đi lĩnh ngộ, đi nâng cao, mà lão thì chỉ có nói cho Lâm Phong biết, căn nguyên ý chí của ngọn lửa, đó là thiêu đốt.
Ngọn lửa từ trên vách núi đá băng tuyết thu hồi về, trong nháy mắt nước đang chảy xối xả kia cũng ngừng chảy, lại dần dần ngưng kết thành băng. Lâm Phong hiểu rất rõ rằng, Hỏa Tôn giả bảo hắn đi làm tan chảy băng tuyết trên vách núi tuyết này, chỉ là vì để cho hắn mượn dùng vách đá băng sơn này để mà lĩnh ngộ ý chí mà thôi, hiện giờ lực lượng ý chí đã hiểu được, cũng không cần phải tiếp tục làm tan băng tuyết trên vách núi nữa rồi.
Lâm Phong từ từ xoay người lại, đi đến trước mặt ba vị Tôn giả, đến trước mặt Kiếm Cuồng tử hắn khẽ khom người lộ vẻ tôn kính, lập tức ánh mắt của hắn nhìn về phía Hỏa Tôn giả nói:
- Tiền bối, trước đây đệ tử không biết căn nguyên ý chí của ngọn lửa là thiêu đốt, nhưng vẫn có thể lĩnh ngộ được lực lượng ý chí, đệ tử nghĩ, lực lượng ý chí hẳn là không phải chỉ có một loại.
- Điều này là tự nhiên, ta chỉ nói, căn nguyên lực lượng ý chí ngọn lửa mới là thiêu đốt, mỗi người có mỗi lĩnh ngộ khác nhau, có thể dẫn xuất ra ý chí lực lượng khác nhau. Trước đây ngươi không hiểu căn nguyên ý chí vẫn có thể lĩnh ngộ được, gọi là thiên phú, ngươi cần phải hiểu và lợi dụng tốt thiên phú của ngươi.
Hỏa Tôn giả đáp lại Lâm Phong nói, Lâm Phong gật gật đầu, hắn hiểu được ưu thế của mình ở đâu, mỗi một loại nguyên tố, với hắn căn nguyên lực lượng, căn nguyên ý chí, kiếm, là sát phạt hủy diệt, ngọn lửa là thiêu đốt, trước kia, hắn cầm kiếm lấy sát phạt nhập đạo, lĩnh ngộ ý chí sát phạt. Sau này hàng ngày hắn quan sát mặt trời mọc, mặt trời lặn, cũng từng lĩnh ngộ qua ý chí thái dương, ý chí mặt trời buổi sáng, ý chí mặt trời buổi chiều, tất cả đều là ý chí kiếm dẫn xuất, dựa vào ngộ tính của cá nhân mà nói.
Hiểu được căn nguyên, có thể lợi dụng lực lượng nguyên tố tốt hơn, giống như hắn hiện tại, cho dù hắn không kèm thêm lực lượng ý chí, trực tiếp lấy ngọn lửa công kích, uy lực so với trước cũng tuyệt đối hùng mạnh hơn rất nhiều.
Kiếm Cuồng tử vẫn tiếp tục đánh giá Lâm Phong, đôi tròng mắt cực kỳ sắc bén kia rơi trên người Lâm Phong, thật giống như một thanh kiếm, khiến cho Lâm Phong không thể không chú ý đến ông ta.
- Tiền bối có gì chỉ bảo sao?
Lâm Phong hỏi Kiếm Cuồng tử.
- Theo ta đi.
Kiếm Tôn giả bước chân ra, trong nháy mắt đứng lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy cánh tay mình tê rần, cánh tay hắn đã bị Kiếm Cuồng tử nắm chặt.
- Cuồng tử, ngươi thế này thật không hiền hậu.
Bóng dáng hai người lóe ra dừng ở trước mặt Kiếm Tôn giả, họ chặn Kiếm Tôn giả lại, nửa như cười nửa như không nhìn Kiếm Tôn giả, cái người điên này rốt cục đã không kiếm chế được.
- Như thế nào, muốn đánh nhau các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.
Kiếm Tôn giả giận dữ trừng mắt nhìn hai người, kiếm quang sắc bén từ trong đôi mắt bùng ra, dường như trong không khí đều phát ra tiếng vang xuy xuy.
- Một người thì không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hai người chúng ta cùng tiến lên, chẳng lẽ lại không giữ được ngươi.
Hiểu biết rõ tính tình của Kiếm Cuồng tử, Tuyết Tôn giả cũng không tức giận, vẫn cười nói bình thường, bọn họ cũng không ít lần chịu tính khí kẻ điên này, nguyên nhân chính là, kẻ điên này nhận thức kiếm không nhận người, thường xuyên dám ra tay với bọn họ, từ đầu đến đuôi trăm phần trăm là một kẻ điên.
- Đúng, Kiếm Cuồng tử, ta phải nói cho ngươi rõ ràng, Lâm Phong chỉ có thể tu luyện ở chỗ này của ta, ngươi muốn chỉ đạo cho hắn cũng có thể được, nhưng có hai điều kiện. Thứ nhất, ngươi hãy kính cho ta vả Tuyết lão quỷ mỗi người một ly trà, thứ hai, trước tiên ngươi hãy lấy ra một bộ kiếm thuật thần thông cho Lâm Phong để hai chúng ta cùng xem trước, chờ ta chỉ đạo xong mới đến lượt ngươi.
Hỏa Tôn giả cũng đã chịu qua không ít tính khí kẻ điên này, hiện giờ có cơ hội, làm sao không tận dụng trả thù một phen.
- Đổ mồ hôi.
Lâm Phong ở bên cạnh ngạc nhiên một trận, hắn vụng trộm lau mồ hôi, hắn thật sự có chút bối rối. Bình thường hàng ngày muốn gặp mặt Tôn giả đều là ngàn vạn lần khó khăn, thật là ít người trong nhân loại có được kỳ ngộ này, cho dù là hắn có thiên phú không tồi, nhưng dường như cũng không đủ để khiến cho Tôn giả đến xin chỉ đạo cho hắn, lại còn phải cấp cho hắn thần thông võ kỹ cường đại mới được. Vừa mới bắt đầu, Tuyết Tôn giả đã uy hiếp Hỏa Tôn giả, hiện giờ bọn họ lại đang cùng nhau đến uy hiếp Kiếm Tôn giả.
Điều này làm cho Lâm Phong dở khóc dở cười, vận khí của mình thật không tệ, toàn lực ứng phó chiến đấu, chiếm được tán thành của Liệp Nhân, lập tức được đưa đến nơi ở của Tuyết Tôn giả. Hiện giờ, Tuyết Tôn giả lại dẫn tiến hai vị đạo hữu chỉ đạo cho hắn.
- Điều kiện thứ hai không thành vấn đề, nhưng điều kiện thứ nhất thì không được.
Kiếm Tôn giả trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt vẫn lạnh băng băng như cũ, cực kỳ sắc bén.
- Vậy thì, mời ngươi cứ tự nhiên đi.
Hỏa Tôn giả giơ tay không khách khí nói, nhưng lại trực tiếp đuổi khách.
Thân hình Kiếm Tôn giả lóe ra, giống như một vệt kiếm xẹt qua không gian, phóng lên hướng trên cao không.
- Ngưng lại cho ta.
Tuyết Tôn giả mãnh liệt quát to lên một tiếng, lập tức không gian đông lại, băng tuyết trực tiếp bao trùm thân thể Kiếm Tôn giả, thân thể Hỏa Tôn giả cũng đồng thời bắt đầu chuyển động, phóng lên cao.
Lâm Phong bị Kiếm Tôn giả lôi kéo đi cùng nhau, nương theo tiếng quát của Tuyết Tôn giả hạ xuống, hắn chỉ cảm thấy không gian đã hoàn toàn bị băng phong kín, cả người đều không thể động đậy, trong lòng kinh hãi, đấy là Tôn giả hùng mạnh, đã vượt xa phạm trù ý chí rồi, chỉ một ý niệm, thiên địa đã đóng băng.
Oanh!
Kiếm khí xé rách tả tơi băng phong thiên địa, sau đó một ngọn lửa khủng bố, một ngọn lửa chưởng lực bay thẳng đến oanh về phía Kiếm Tôn giả, thân thể Kiếm Tôn giả thối lui, sau đó Lâm Phong cũng đã bị Hỏa Tôn giả đoạt lại.
- Kiếm Cuồng tử, ngươi muốn ở trước mặt hai chúng ta cướp người đem đi, ngươi cũng quá khinh thường hai chúng ta đi.
Hỏa Tôn giả như cười như không nhìn Kiếm Tôn giả, Lâm Phong đứng bên cạnh không nói gì, đây là ba người điên, vậy mà cũng đánh nhau.
Ánh mắt Kiếm Tôn giả lạnh lùng nhìn hai người chằm chằm, trầm mặc xuống, lập tức nói:
- Ta đáp ứng điều kiện của các ngươi.
- Ha hả, thế này là đúng rồi, vui vẻ hòa thuận.
Hỏa Tôn giả và Tuyết Tôn giả đều lộ ra nụ cười, bọn họ đều lập tức hạ xuống trên mặt tuyết, nước trà cùng với chén cũng đã vì Kiếm Tôn giả chuẩn bị xong.
Vẻ mặt Kiếm Tôn giả vẫn trầm mặc, Lâm Phong thì trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, cuối cùng Kiếm Tôn giả lại vẫn trân trọng nâng trà mời hai vị Tôn giả, trên mặt hai vị Tôn giả lộ ra vẻ hài lòng cười như hồ ly, cuối cùng là cũng đã tìm được một chút sĩ diện rồi.
Ở phía xa, trên một tòa núi tuyết, Liệp Nhân đứng ở đó, có thể thấy hêt thảy những việc đã phát sinh, nhìn thấy sư tôn và sư thúc, mấy người bọn họ vẫn như cũ, không khỏi dở khóc dở cười.
- Xem ra ta tuyển người cũng không tồi, sư tôn, sư thúc bọn họ đã nhận Lâm Phong rồi, ta đã lựa chọn đúng, Lâm Phong.
Liệp Nhân thì thào nói nhỏ, lập tức xoay người rời khỏi, chúc phúc cho cái tiểu tử vận tốt kia.