Hoàng Phủ Long vẫn mở to miệng, bông tuyết bay múa, hóa thành lốc xoáy, điên cuồng chui vào trong thân hắn, chỉ sau chốc lát, một long ảnh mơ hồ bao trùm thân thể Hoàng Phủ Long.

- Hoàng Phủ Long, Long ảnh!

Mọi người kinh hãi nhìn, tựa hồ bọn họ đã nhìn lầm tên thanh niên điên điên khùng khùng này rồi, dù nhìn hắn có vẻ không bình thường, nhưng vẫn tự tin không câu chấp, hắn còn muốn cưới Thiên Trì Tuyết làm vợ. 

Khi hình ảnh tuyết long kia bám lên người hắn, thân hình hắn bao trùm một tầng tuyết trắng, mơ hồ có chút long khí từ trên người hắn phóng ra, nhưng khí tức này rất lạnh.

Hình rồng này là một con tuyết long man hoang.

- Tuyết Long quyền! 

- Gràooo…

Hoàng Phủ Long vọt tới, một luồng uy thế từ man hoang tràn ngập mà ra, cực kỳ đáng sợ, trong quyền có tuyết long, trong ý có tiếng rồng ngâm, trong khí có rét lạnh của tuyết.

Tuyết long giương nanh múa vuốt, chụp về phía người trung niên kia, khí tức man hoang dường như muốn xé nát hắn. 

- Dừng lại cho ta!

Liệp Nhân quát lớn, một chưởng vỗ ra, không gian xung quanh nhất thời giống như biến ảo thành tuyết, đánh về tuyết long man hoang.

- Gràoo… 

Tuyết long nộ rống, xé nát tầng băng tuyết ngăn cách kia, tiếp tục bắn về phía Liệp Nhân.

- Tốt!

Khẽ ngẩng đầu lên, trên người Liệp Nhân phóng ra hàn ý đáng sợ của tuyết, trong nháy mắt bao trùm thân hình Hoàng Phủ Long, uy thế của tuyết long hơi giảm xuống. 

- Diệt!

Liệp Nhân phun ra một chữ, thân hình tuyết long nhất thời tiêu tán, chỉ trong chốc lát liền hoàn toàn biến mất, vô ảnh vô tung.

- Không tệ, thiếu chút nữa đã bức ta lui rồi! 

Người trung niên khẽ gật đầu với Hoàng Phủ Long, trong mắt lộ vẻ suy tư, như là đang nghĩ tới vị cường giả nào mới thích hợp chỉ dạy cho Hoàng Phủ Long. Người này, trên người có khí tức man hoang thượng cổ, không biết là quái thai từ đâu mò ra.

- Tiền bối, người nhìn xem ta có thể cùng nhau tu luyện với vợ tương lai của ta không.

Hoàng Phủ Long thật thà sờ đầu, đã không còn chút khí tức man hoang cậy mạnh vừa rồi. 

- Vợ tương lai của ngươi?

Liệp Nhân sửng sốt.

- Khục khục… 

Thiên Trì Tuyết ho khan một tiếng, sắc mắt liền thay đổi, tên khốn này…

- Ah, Thiên Trì Tuyết là vợ tương lai của ta, ta muốn tu luyện cùng nàng.

Hoàng Phủ Long hắc hắc cười to, làm cho Thiên Trì Tuyết có cảm giác muốn hộc máu, lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Phủ Long, tên này quá đáng hận rồi. 

- Ha ha, tốt tốt, vậy thì như ngươi mong muốn, theo Tiểu Tuyết đi!

Người trung niên sảng lãng cười cười, hắn cũng bị thằng này làm cho vui vẻ, từ lúc nào thì Thiên Trì Tuyết trở thành vợ tương lai của hắn rồi, ngay cả người trên Tuyết Sơn Thiên Trì Tuyết như bọn họ cũng không biết!???

Tên Hoàng Phủ Long này, có chút ý tứ, hắn cũng vui vẻ thành toàn cho người này. Về phần có thể theo đuổi được Thiên Trì Tuyết hay không, vậy thì phải coi bổn sự của chính hắn rồi. 

- Cảm ơn tiền bối!

Hoàng Phủ Long hưng phấn hô to, còn đắc ý nhìn Thiên Trì Tuyết một cái, làm cho Thiên Trì Tuyết muốn ngất.

Liệp nhân lại nhìn về Lâm Phong cùng Đường U U, nói: 

- Nàng hình như không thích hợp tiếp nhận khảo hạch!

- Đúng vậy, một mình ta tiếp nhận khảo hạch, để nàng theo cùng ta, tiền bối cảm thấy thế nào?

Lâm Phong nói. 

- Không thành vấn đề, vậy ngươi tới đi!

Người trung niên gật đầu, trong nhóm tám người này, Lâm Phong có tu vi hơi yếu một chút, nhưng lại là người lạnh nhất, trên người hắn dường như có khí tức “các ngươi chớ gần”.

Không biết Lâm Phong có thực lực thế nào??? 

Lâm Phong đứng dậy, chậm rãi đi tới, bước chân nhẹ nhàng nhưng dường như lại mang theo cảm giác trầm trọng. Người trung niên cau mày, khí chất của Lâm Phong không giống với những người khác, trầm trọng, ưu thương, dường như tùy thời đều có thể bộc phát.

- Cũng như bọn họ, ngươi dùng thủ đoạn mạnh nhất, công kích ta!

Liệp nhân nhìn Lâm Phong, cường điệu nói. 

- Tốt!

Lâm Phong gật đầu, một kiếm ngân vang, Huyết kiếm rời vỏ, một luồng thị huyết tràn ngập trong tuyết. Giết chóc, rét lạnh, trong huyết kiếm lộ ra ánh sáng màu máu, giống như là có vong hồn đang khóc, trên Huyết kiếm kia, đã nhuộm máu không biết bao nhiêu người.

Lần này, vì tranh thủ tới thầy chỉ đạo cường đại, Lâm Phong tự nhiên gắng hết sức, vì vậy Huyết kiếm liền ra khỏi vỏ. 

Vì Huyết kiếm rời vỏ, khí tức trong toàn bộ không gian trở nên nghiêm nghị, càng lạnh hơn mấy phần. Lâm Phong không cho đây là khảo hạch, mà là một lần sinh tử đối chiến, là một lần giết chóc.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể toàn lực ứng phó, từ thân thể tới linh hồn đều vận dụng lực lượng cường đại nhất, nếu chỉ cho là khảo hạch, thì không thể nào phát huy ra thực lực mạnh mẽ nhất được.

Liệp Nhân cau mày, giờ phút này, hắn không giống là thợ săn (Liệp Nhân), mà Lâm Phong mới giống một thợ săn. Tay cầm Ẩm Huyết kiếm, sát khí đằng đằng, hắn thầm gật đầu tán thưởng, không giống với bất kỳ người nào, dụng tâm cũng thế, hắn coi đây không phải là khảo hạch, mà là gặp địch. 

Đôi mắt rét lạnh kia vẫn lạnh lùng như thế, làm cho toàn thân hắn cảm thấy không thoải mái.

Kiếm khí kinh khủng bắt đầu tàn sát bốn phía, điên cuồng cuộn trào. Mọi người cảm giác bị đè nén, hô hấp cũng trở nên ngưng trọng, ý chí kiếm đạo, đang điên cuồng kéo lên.

- Tầng một, tầng hai… tầng năm… 

Mọi người khẽ run lên, thì ra Lâm Phong có ý chí kiếm đạo tầng năm, thật là khủng khiếp…

Một luồng hỏa diễm màu đen lượn lờ trên lưỡi kiếm màu máu, ngọn lửa này mang theo một màu đen nhánh, là sắc màu hủy diệt.

Toàn thân Lâm Phong hóa thành kiếm, kiếm hợp cùng người, kiếm ý cùng hợp, người tức là kiếm. 

- Giết!

Rốt cuộc, Lâm Phong gầm lên, kiếm khí dồn dập, gió thổi lên chín tầng trời, thân hình Lâm Phong đột nhiên biến mất, một kiếm như máu đâm ra, giết về phía người trung niên.

Hai mắt người trung niên mạnh mẽ co lại, tốc độ thật nhanh, ý chí của gió. 

Còn có ý chí kiếm đạo tầng năm, thanh niên lợi hại.

- Tuyết!

Người trung niên gầm lên một tiếng, tuyết trắng cuộn trào hội tụ lại, ngăn cản phía trước. Nhưng, một kiếm như máu kia đã đâm thủng trong nháy mắt, ngọn lửa màu đen thổi tan tuyết trắng, kiếm dường như không chịu nửa điểm ảnh hưởng, vẫn tiếp tục đâm tới, một kiếm này, quá nhanh. 

Khẽ lắc thân, người trung nui lui về sau, lần đầu tiên lui lại, kiếm của Lâm Phong quá nhanh, không thể không lùi.

- Dừng lại cho ta!

Chân nguyên lực khủng bố điên cuồng phóng ra, chân nguyên rét lạnh, đông cứng, trong nháy mắt, Huyết kiếm đã bị bám lên một tầng băng sương. 

Xẹt…

Kiếm của Lâm Phong xẹt qua, hỏa diễm phóng ra uy năng hủy diệt của nó, tuyết lần nữa bị hòa tan, Lâm Phong quay người, thân hình như gió lần nữa lóe lên, lại một kiếm giết ra, Huyết kiếm phóng ra tia sáng chói mắt.

Lâm Phong không phải đang khảo hạch, hắn đang chiến đấu. 

- Ý chí hỏa diễm!

Người trung niên thấp giọng nói, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc, mà lão nhân đứng phía xa thì cười cười, lão dường như đã sớm dự liệu được một màn này. Liệp Nhân là người giữ cửa, rất hiểu rõ đối với cường giả trong Thiên Trì. Thanh niên có thiên phú tiến vào Thiên Trì, rất nhiều người đều được hắn chỉ dạy kiểm tra, sau đó đưa tới thầy thích hợp nhất chỉ đạo.

Dù thực lực của hắn không phải quá mạnh mẽ, nhưng ánh mắt rất độc, vẫn vì Thiên Trì mà giữ vững một cửa này, gặp qua vô số thiên tài, nhưng mấy tên hôm nay, hiển nhiên cũng làm cho hắn có chút hài lòng. 

- Thú vị!

Khẽ vung tay lên trời, phóng ra lực lượng ý chí của tuyết, một luồng khí tức của tuyết điên cuồng cuốn về phía kiếm của Lâm Phong. Huyết kiếm ngưng lại, trên người Lâm Phong cũng bị bao trùm một tầng sương tuyết, tay cũng đông cứng.

- Quay lại đi! 

Một luồng lực lượng gạt kiếm của Lâm Phong đi ra, người trung niên lộ ra nụ cười.

- Phá…!

Cửu Chuyển Phật Ma lực phóng lên, sương tuyết bao trùm trên người hắn cũng vỡ tan. 

- Giết!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, sát khí mãnh liệt, trong Huyết kiếm phóng ra quang mang màu máu khủng bố, giống như muốn giết chết người trung niên.

- Ồ!?? 

Người trung niên híp mắt, thân thể hắn như dung nhập vào trong tuyết, phiêu nhiên lùi lại, kiếm của Lâm Phong chém vào chỗ trống.

- Phong Khởi!

Lâm Phong như ảnh tùy hình, sát phạt chi khí ngập trời. 

Hai mắt trung niên bắn ra tinh quang, trong hai tay đều là băng tuyết, chớp mắt liền chập lại, kẹp cứng lấy Huyết kiếm vào trong tay.

- Buông!

Người trung niên gầm lên, ý cảnh tuyết trắng đóng băng cả kiếm lẫn tay Lâm Phong, bàn tay mạnh mẽ lật lại, muốn bức Lâm Phong buông tay. 

Lâm Phong không buông tay, người cũng theo kiếm mà xoay tròn, ý chí hỏa diễm lần nữa phóng ra, hòa tan một tia băng tuyết.

- Giết!

Tiếng rống giận chấn động vang lên, một luồng kiếm quang khủng bố từ trong Huyết kiếm bắn ra, lập tức phủ xuống trước người trung niên. 

Hai con ngươi kịch liệt co lại, người trung niên khẽ lách qua một bên, kiếm quang từ một bên hắn xẹt qua.

- Đi!

Lực lượng kinh khủng toàn lực phóng ra, thân thể Lâm Phong bị mạnh mẽ đẩy lui, Liệp Nhân vẫy tay một cái, chùm bông tuyết mang theo một ít sợi tóc đen chậm rãi rơi vào trong tay hắn. 

Nhìn mấy sợi tóc, người trung niên lai ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, kiếm vẫn trong tay Lâm Phong, kiếm còn người còn.

Nhìn thanh niên lạnh lùng kia, lúc này, Liệp nhân lại lộ ra nụ cười rực rỡ, đây mới là võ tu, đây mới là tu sĩ tìm kiếm võ đạo!