Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 743: Tự cầu nhiều phúc

Lâm Phong phóng thích kiếm khí, tuy rằng cản trở được người ở bốn phía, nhưng đối với hắn cũng là có ảnh hưởng, cho dù chỉ là trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, nhưng đối với loại cường giả như bọn hắn, chút thời gian này cũng đủ để vượt qua, bỏ xa một người.

Bốn phương tám hướng, từng bóng người bay lên không, Lâm Phong thấy một số ít người dẫn trước hắn, nhưng mà Lâm Phong chưa vội vàng xao động, linh thức dũng mãnh trải rộng ra, bao phủ toàn bộ hoàn cảnh xung quanh. Thiên Trì đã gần ngay trước mắt chỉ cần hai cái nháy mắt thì người gần nhất có thể sải bước lên Thiên Trì.

Phần phật!

Một tiếng động nhỏ vang lên, giữa Thiên Trì, một đoàn sương mù màu trắng trực tiếp từ trong ao tỏa ra bên ngoài. Trong chớp mắt, mọi người chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông, hàn ý đánh thẳng lên người bọn họ, tiếng đóng băng răng rắc truyền ra. Sương mù bao phủ khoảng không này, những bóng người bay lên không trong nháy mắt bị băng phong, cả người hóa thành một tượng băng.

- Không tốt.

Mấy người phía dưới còn chưa bị sương mù chạm đến bắt đầu vội vã, bàn tay khua lên, nhưng mà ngay sau đó, ngay cả chưởng phong bọn hắn đánh ra cũng đều bị đông kết, thân thể cũng theo vậy mà bị đông cứng.

Luồng sương mù lạnh băng từ trong ao tỏa ra này thật là đáng sợ, chỉ cần vừa chạm vào ngay lập tức sẽ bị đóng băng.

- Kiếm!

Lâm Phong hô lên một tiếng, kiếm khí bắn ra tứ phương, bao phủ xung quanh người hắn, nhưng mà ngay sau đó, luồng sương mù cũng đem kiếm khí cùng thân thể hắn đóng băng tại chỗ, không ai có thể trốn thoát.

Chỉ trong một hơi thở, trong hư không xuất hiện một cảnh tượng vô cùng đồ sộ. Hàng trăm hàng ngàn người, toàn bộ hóa thành tượng băng điêu khắc, đứng ở trên hư không, dường như thời gian cũng đang dừng lại tại thời điểm này.

- Hàn ý của Thiên Trì thật đáng sợ.

Đám người phía dưới mở lớn con mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đồ sộ trong hư không kia.

Sương mù trong Thiên Trì cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chỉ thấy một bóng người phiêu nhiên như tiên, từ trong hư không chậm rãi hạ xuống, giáng lâm phía trên Thiên Trì. Bóng người ấy cực kỳ xinh đẹp, áo trắng như tuyết, sự xuất hiện của nàng khiến rất nhiều người hô hấp không thông, tất cả dường như đều ngây ngẩn, ánh mắt cũng mang theo vài phần nóng bỏng.

Thánh nữ Thiên Trì, Thiên Trì Tuyết.

Đẹp quá, so với người bọn họ nhìn thấy trong bức họa còn đẹp hơn, không hổ là Thánh nữ Thiên Trì.

Răng rắc, răng rắc...

Từng tiếng vang truyền tới, là thanh âm băng vỡ, một người trên không thực lực mạnh hơn một chút đã đánh vỡ băng phong ngoài thân thể, tiếp tục bay lên không, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Trì Tuyết, nhảy tới Thiên Trì, chỉ cần thời gian hai ba cái nháy mắt, bọn họ có thể đứng trên Thiên Trì, nhìn thấy dung nhan Thiên Trì Tuyết.

- Tuyết lở!

Sắc mặt Thiên Trì Tuyết trầm mặc, hô lên một câu lạnh lùng. Ngay sau đó, từ trên người nàng tràn ra hàn ý vô cùng vô tận, đây là ý chí tuyết.

Ầm ầm ầm....

Thiên địa dường như cũng phải run rẩy lên, vô số tuyết bay tới khoảng không này, văng tung tóe, như thể là một ngọn núi tuyết sụp đổ rồi đánh tới mọi người vậy.

Ầm!

Một người vẫn còn đang trong trạng thái đóng băng, có lẽ bị tuyết lở đập trực tiếp vào người, nên thân thể bắt đầu từ trên khoảng không rơi xuống, chẳng những không thể bay lên, ngược lại càng nhanh chóng rơi xuống.

- Đây là đang khảo nghiệm bọn họ, lúc gặp phải nguy cơ có thể phát huy ra tiềm lực hay không.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, mặc dù đây là vòng khảo hạch thứ nhất, cũng phải đem thành phần vận khí giảm đến mức thấp nhất, có tốc độ còn chưa đủ, phải có thực lực hùng mạnh chân chính mới có thể ngay lập tức từ trạng thái đóng băng thoát ra ngoài, đồng thời chống cự với công kích của tuyết lở.

- Phá!

Răng rắc!

Băng đóng trên người Lâm Phong vỡ ra từng mảng, nhìn một chút bóng người bay lên không, cước bộ của Lâm Phong cũng nhanh hơn, mượn dùng cỗ lực phản chấn này lại lần nữa mạnh mẽ bay lên không.

Ầm!

Một nắm tuyết lở đập tới Lâm Phong, Lâm Phong hừ một tiếng, kiếm khí khủng bố gào thét mà ra, xé rách tất cả, tuyết lở còn chưa có chạm tới Lâm Phong đã bị cắn nát.

- Hả?

Ánh mắt Thiên Trì Tuyết tình cờ nhìn tới Lâm Phong, trong đôi mắt hiện lên một chút ý tứ, một tiếng quát:

- Băng!

Ầm ầm!

Tuyết lở ầm ầm văng tới đánh về phía Lâm Phong, dường như muốn đem Lâm Phong ở trên không đánh rơi xuống, cảnh tượng này khiến đôi mắt Lâm Phong hơi nhíu lại, Thiên Trì Tuyết hôm này là cố ý làm khó hắn đây.

Nhìn đám người vượt qua mình bay lên trời, nếu hắn lại bị chậm lại dù chỉ một chút, e rằng sẽ bị đánh rớt ngay vòng thứ nhất.

- Phong khởi!

Lâm Phong hô lên, thanh âm ô ô ô gào thét vang lên, trong hư không lúc này nổi lên một cơn lốc mãnh liệt, như thể là ý chí gió, chỗ nào cũng có mặt nó.

- Nhập cửu thiên.

Lại quát lên lần nữa, bóng người Lâm Phong trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, giống như gió, biến mất không thấy gì nữa, Thiên Trì Tuyết nàng chỉ thấy ảo ảnh một ngọn gió.

Xuy... xuy...

Một luồng kiếm ý đáng sợ bất ngờ đánh đến trước người, khiến sắc mặt Thiên Trì Tuyết kinh hãi, thân thể lập tức lui lại phía sau. Một luồng kiếm ý xẹt qua nơi nàng vừa đứng, ngay sau đó nơi đó chậm rãi hiện lên một bóng người, rõ ràng chính là Lâm Phong.

Ánh mắt Thiên Trì Tuyết hơi hơi tức giận, nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Phong, trong đó hiện ra một chút lạnh lùng. Lâm Phong cũng dám hướng nàng phóng ra ý chí kiếm đạo, khiến nàng lùi bước, thật làm càn.

Từng bóng người bay lên không dừng ở phía trên Thiên Trì, bọn họ cũng đều thấy được một màn Lâm Phong bức lui Thiên Trì Tuyết kia, ánh mắt đều là kinh hãi.

Người này là ai, thật to gan, cũng dám bất kính với Thánh nữ Thiên Trì Tuyết, rất càn rỡ. Ghê tởm hơn là hắn chẳng lẽ không hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc hay sao.

Bước chân nhảy qua, có vài người vây quanh thân hình Lâm Phong, dường như là muốn vì nữ thần trong lòng ra mặt đòi lại công đạo, đem Lâm Phong vây ở bên trong.

Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, lạnh như hàn băng quét nhìn đám người một cái. Thiên Trì Tuyết bởi vì chuyện lần trước có thể có khúc mắc trong lòng, đối với hắn hạ ám thủ. Trước đây đối với nàng bất kính nhưng hắn lại không cầu Thiên Trì Tuyết cái gì, Thiên Trì Tuyết dám hạ ám thủ với hắn, đương nhiên phải trả giá.

Thiên Trì Tuyết là nữ thần, là tình nhân trong mộng trong lòng rất nhiều người, nhưng đâu có liên quan gì tới hắn.

- Ngươi là muốn chết phải không.

Một người uy hiếp Lâm Phong, thanh âm lạnh lùng, tuy tu vi Lâm Phong là Huyền Vũ cảnh tầng tám, hắn cũng là Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong, nhưng Lâm Phong này lại liều lĩnh như thế, cũng dám bất kính với Thiên Trì Tuyết.

- Muốn chết cũng không tới phiên ngươi, muốn lên thì cùng nhau động thủ, không động thủ thì cút ngay.

Lâm Phong lạnh lùng. Một câu này khiến ánh mắt mọi người tức giận, kiêu ngạo, Lâm Phong này thật sự quá kiêu ngạo rồi, quả thực là tự cao tự địa, dám bảo bọn họ cùng nhau xông lên.

- Hiểu lầm, hiểu lầm...

Một thanh âm run rẩy vang lên, chỉ thấy Hoàng Phủ Long tiến vào trong đám người, hướng Lâm Phong nói:

- Lâm Phong, chúng ta có thể coi là bằng hữu, Thiên Trì Tuyết là thê tử tương lai của ta, khoan hồng độ lượng chút đi.

Dứt lời ánh mắt Hoàng Phủ Long cũng nhìn về phía Thiên Trì Tuyết, cười ngây ngô nói:

- Người một nhà.

-....

Ánh mắt mọi người lại lần nữa khiếp sợ, toàn bộ đều bị lời nói của Hoàng Phủ Long dọa cho ngây người, vô sỉ khốn khiếp, Thiên Trì Tuyết là thê tử tương lai của hắn?

Mà ngay cả Thiên Trì Tuyết cũng là ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt hiện lên một tia lãnh, nói:

- Ngươi nói ai là thê tử tương lai của ngươi?

- Hì hì hì....

Hoàng Phủ Long run rẩy sờ sờ đầu, phảng phất có chút xấu hổ thấp giọng nói:

- Cũng là việc sớm muộn, dù sao nàng nhất định sẽ là thê tử của ta.

- Ngươi....

Ánh mắt Thiên Trì Tuyết tức giận, hai người này, quá ghê tởm.

- Tiểu Tuyết, được rồi.

Lúc này, một giọng nói chậm rãi truyền đến. Chỉ thấy lão nhân chủ trì vừa rồi đi tới trên Thiên Trì, hướng đám người nói:

- Chư vi cũng tự giác đi, ngoài một trăm, tự động rời khỏi.

Nhìn thấy lão nhân đến, đám người có kinh nghiệm cũng không tranh cãi nữa, chỉ là bọn hắn đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong và Hoàng Phủ Long, đem hai người này nhớ kỹ trong lòng.

Mấy người đến Thiên Trì sau, ánh mắt đều lộ ra chút suy sụp, cũng rối rít rời khỏi Thiên Trì. Loại ý thức thực lực hùng mạnh như bọn họ, chỉ trong nháy mắt khi bước đến Thiên Trì đều dễ dàng đoán được mình là đứng thứ mấy.

Rất nhanh phía trên Thiên Trì chỉ còn lại tròn trăm người, đương nhiên là ngoại trừ Thiên Trì Tuyết.

Ánh mắt lão nhân nhìn những người còn lại, cười cười nói:

- Kế tiếp thì càng đơn giản, cuối cùng chỉ có tám người có thể ở lại trên Thiên Trì, có thể tiến vào Bí Cảnh.

Dứt lời, trong ánh mắt lão giả mang theo chút tươi cười giảo hoạt, liếc nhìn Lâm Phong và Hoàng Phủ Long một cái. Hai người này thực lực thiên phú không tồi, nhưng hiện tại phải tự cầu nhiều phúc. Đây coi như là làm cho đám người nhớ kỹ giáo huấn này, không cần phải náo động quá sớm, phải hiểu được ẩn nhẫn, ngày khác tiến vào trong Bí Cảnh cũng nên như vậy.