Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 636: Bất Động Như Núi

Tuyết Vô Thường đưa mắt nhìn mọi người, sáu mươi bốn vị thiên tài, hiện tại đều đã ở trên chiến đài, hoặc đứng một mình, hoặc theo nhóm hai ba người.

Nhân số nhiều nhất, rõ ràng chính là một nhóm người Lâm Phong, có tới năm người ở chũng nói chuyện uống rượu. Những người khác đều nghiêm nghị kính nể, nhưng bọn họ lại đặc biệt thoải mái ở tại trong đại hội Tuyết Vực này.

- Chúc mừng các ngươi đã có thể đi tới vòng này!

Tuyết Vô Thường chậm rãi mở miệng nói, giọng nói truyền vào trong tai mỗi người, nhất thời, những người đang nhắm mắt đều mở ra, phong mang lóe lên, mà những người mang bộ dạng lười nhác cũng thu liễm lại, đưa mắt nhìn Tuyết Vô Thường.

Vòng cuối cùng đại hội Tuyết Vực, chiến đấu chân chính đã sắp bắt đầu.

- Hiện tại, mọi người cũng đi lên trên hang đá Giao long đi!

Chỉ về một bên hang đá Giao Long, dù chỉ có một miệng ra, nhưng Giao long khổng lồ này, phần đuôi cũng dễ dàng dung nạp sáu mươi tư người, võ đài kế tiếp, chính là nơi chiến đấu.

Tất cả đều vọt đi, bước lên trên hang đá Giao Long, khoanh chân ngồi ở phần đuôi Giao Long.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Quân Mạc Tích nhìn mấy người Lâm Phong, nói một tiếng. Lâm Phong nâng bầu rượu trong tay lên uống một ngụm, trong mắt bắn ra một tia phong mang hiếm thấy.

Vòng cuối cùng, bắt đầu!

Phất tay, toàn bộ rượu trên mặt đất liền biến mất, đám người Lâm Phong nhanh chóng đứng dậy, đi về phia trên hang đá, mọi người đều vẫn đưa mắt nhìn Tuyết Vô Thường.

- Hiện tại, lấy chìa khóa ngọc mà mình lấy được đặt vào trong tay, làm cho mọi người đều thấy rõ.

Tuyết Vô Thường lại nói tiếp, mọi người đều làm theo, lấy ra chìa khóa ngọc xếp hạng, đặt trong tay rồi giơ lên. Người ở hàng nào, nơi nào cũng có thể thấy rõ. Mặc dù đây không phải là thứ hạng cuối cùng, nhưng theo trình độ sắp xếp của chìa khóa ngọc cũng có thể biểu lộ ra phần nào thực lực từng người có cường đại hay không.

- Người đầu tiên là ai?

Rất nhiều người mới đi ra ngoài, căn bản không biết ai lấy được những người lấy được chía khóa ngọc phía trước, bọn họ cũng rất tò mò, nhất là người lấy được thứ hạng số một, bọn họ càng thêm hiếu kỳ, muốn biết.

- Ồ!?

Mọi người nhướng mày, đầu tiên là nhìn về phía mấy người Đế Lăng, nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện không phải là Đế Lăng, cũng không phải Đoàn Vô Đạo, Quân Mạc Tích. Đế Lăng mới thứ ba, Đoàn Vô Đạo đứng thứ tư, mà Huyết Sát thì lại là thứ năm.

- Thứ nhất cùng thứ hai đâu?

Bọn họ định không nhìn nữa, mà trực tiếp nhìn về tất cả các chìa khóa ngọc.

- Nơi đó!

Rất nhiều người đều tập trung nhìn về một cái chìa khóa ngọc lập lóe ánh sáng, phía trên có khác một chữ NHẤT, khi nhìn lại người cầm cái chìa này, nhất thời mọi người đều ngốc trệ, nhìn đặc biệt thú vị.

- Lâm Phong!?

Mọi người đều run len, hơn nữa, hắn mới Huyền Vũ cảnh tầng năm.

Người xem thấy tất cả đám thiên tài đều lộ ra vẻ mặt thú vị như vậy, bọn họ đều cười lên. Lúc Lâm Phong vừa mới bước ra, bọn họ cũng có vẻ mặt này.

- Một tên may mắn, loại phế vật này mà cũng có thể lấy được chìa ngọc số một!

Có một người khó chịu nói, Lâm Phong chậm rãi đưa mắt nhìn qua, người mới nói chuyện là một tên trong Thất Sứ của nước Thiên Phong, cái chìa ngọc trong tay hắn là số năm mươi tám, cơ hồ là đếm ngược. Vì vậy, khi thấy Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm mà có thể lấy được thứ nhất, toàn thân hắn liền không thoải mái, phi thường khó chịu.

- Đếm ngược, thứ sáu!

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó liền dời mắt đi, không nhìn lại hắn. Làm cho tên Đệ Tam Sứ cứng đờ mặt, miệt thị, trắng trợn miệt thị, nhất là bốn chữ Đếm ngược thứ sáu kia, rơi vào trong tai hắn, sao mà chói tai.

Đếm ngược thứ sáu, là mấy chữ chói tai, khó nghe cỡ nào.

- Phế vật, nếu ngươi có gan, thứ nhất liền lựa chọn chiến với ta!

Đệ Tam Sứ lạnh lùng nói, đếm ngược thứ sáu, hắn muốn dùng Lâm Phong đoạt lấy thứ nhất, chứng minh chính mình.

Nhưng Lâm Phong căn bản không để ý tới hắn, khinh thường để ý.

Sau khi kinh ngạc cái chìa ngọc số một nằm trong tay Lâm Phong, mọi người cũng tìm được chìa ngọc thứ hai, là cô gái xinh đẹp đứng bên Lâm Phong, Đường U U. Điều này cũng làm cho bọn họ rất là kinh ngạc, tám đại thiên tài, vậy mà không thể chiếm được hai vị trí đầu tiên.

- Tốt lắm, hiện tại vòng đại chiến thứ ba của đại hội Tuyết Vực chuẩn bị bắt đầu. Ta nhắc lại lần nữa, chỉ cần đứng trên võ đài đại hội Tuyết Vực, nguyên đã là một loại vinh quang, loại vinh quang này, dù cuối cùng các ngươi không không đạt được thứ hạng tốt cũng sẽ được Thần cung ban thưởng. Cho nên, cố gắng lấy được thứ tự tốt, nếu không lấy được thì cũng phải cố sống, nếu chết đi, ngay cả cơ hội nhận thưởng cũng không có.

Tuyết Vô Thường chậm rãi nói, làm mọi người đều lộ vẻ mong đợi. Không sai, đứng trên võ đài đại hội Tuyết Vực đã chính là vinh quang, loại vinh quang này đáng giá được ban thưởng, chỉ cần bọn họ sống sót, là có thể nhận được ban thưởng của Thần cung.

- Hơn nữa, xếp hạng cuối cùng càng cao, các ngươi càng nhận được cầu phúc, càng thêm tốt.

Tuyết Vô Thường bổ sung một tiếng, càng làm cho mọi người kiên định quyết tâm nhận được thứ hạng cao hơn.

- Tốt rồ, hiện tại bắt đầu đi! Lâm Phong! Ngươi tới trước!

Tuyết Vô Thường khẽ gật đầu với Lâm Phong, nhất thời, Lâm Phong liền bước ra trung tâm chiến đài rộng lớn.

- Lâm Phong, ngươi lấy được thìa ngọc số một, vì vậy trừ mười hạng đầu, ngươi có thể tùy ý lựa chọn đối thủ.

Mọi người tập trung nhìn vào Lâm Phong, có chút mong đợi, không biết Lâm Phong sẽ chọn ai làm đối thủ.

Với chút tu vi của Lâm Phong, e rằng hắn sẽ lựa chọn người xếp hạng cuối cùng a!

Lâm Phong đảo mắt nhìn về mọi người, cũng không có bao nhiêu người sợ hãi hắn, thậm chí còn có vài người nóng lòng muốn lên, muốn đánh bại Lâm Phong một trận, có thể đánh bại được người cầm chìa ngọc số một, nhất định sẽ rất thú vị.

Cuối cùng, Lâm Phong nhìn vào người Đệ Tam Sứ. Thấy Lâm Phong nhìn về phía mình, Đệ Tam Sứ không có nửa điểm khiếp sợ, ngược lại chủ động đứng dậy, trong mắt mang theo lạnh lùng, chuẩn bị nghênh chiến.

- Ta đứng thứ nhất, lại bị người ta xem thường như thế?

Lâm Phong sinh ra vài phần buồn bực, nhìn Đệ Tam Sứ nói:

- Ngươi đã muốn chiến, vậy thì xuống đi!

Đệ Tam Sứ cười rồi, nhanh chóng vọt xuống chiến đài, tới vị trí trung tâm, đối diện với Lâm Phong.

- Phế vật, cuối cùng vẫn là phế vật. Chiến đấu chân chính, ngươi sẽ lộ ra nguyên hình.

Đệ Tam Sứ lạnh lùng nói một tiếng, Lâm Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên Tuyết Vô Thường trên hư không:

- Tiền bối, có thể bắt đầu chưa?

- Không cần nhìn ta, chỉ cần hai bên bước lên chiến đài, cũng có ý nghĩa chiến đầu bắt đầu.

Tuyết Vô Thường đáp.

Lâm Phong khẽ gật đầu, nụ cười của tên Đệ Tam Sứ càng tăng thêm.

Giẫm chân, Đệ Tam Sứ vọt tới, trên người hắn lộ ra một đoàn ánh sáng hư ảo, Tượng minh, Vạn Tượng Lực, tên Đệ Tam Sứ này là người Vạn Tượng tông.

Ngàn vạn yêu tượng chạy chồm, trên chiến đài lộ ra một lực lượng cuồng dã, lúc này, Đệ Tam Sứ trợn tròn mắt, yêu dã bá đạo nhìn Lâm Phong.

- Vạn Tượng Lực, chà đạp hết thảy, cái tên thứ nhất nhà ngươi, ngay cả một kích của ta cũng không đón được, một tên phế vật mà thôi!

Âm thanh cuồn cuồn từ trong miệng Đệ Tam Sứ phun ra, thân hình hắn đã tới trước mặt Lâm Phong, lực lượng Vạn Tượng vô cùng dã man, thổi bay chéo áo của Lâm Phong, thân hình Lâm Phong như liễu trong gió.

- Chết đi!

Rầm!

Lực lượng vạn tượng kinh khủng phủ xuống người Lâm Phong, phong thái cuồng bạo như muốn đè bẹp Lâm Phong, mà mọi người cũng cảm giác giống như Lâm Phong bị phá hủy trong vạn tượng.

Song, khi tiếng nổ ùng ùng tiêu tán, trong lúc Đệ Tam Sứ như yêu tượng bay múa, thân hình Lâm Phong vẫn đứng yên một chỗ.

Kình phong kinh khủng thổi bay tóc dài của hắn, cuốn bay chéo áo, phát ra từng tiếng vang. Duy chỉ có thân thể Lâm Phong lại sừng sửng như núi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thế, nhàn nhạt nhìn Đệ Tam Sứ như yêu tượng đang trùng kích tới hắn.

Rầm!

Trong nhóm người xem, tên trung niên Vạn Tượng tông nước Thiên Phong đứng dậy, trong lòng mãnh liệt run rẩy, trong mắt tràn ngập phong mang, gắt gao nhìn Lâm Phong, chuyện gì xảy ra?

- Ồ!?

Dường như Đệ Tam Sứ cũng phát hiện ra dị thường, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong. Hai đấm của hắn vẫn dính trước người Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn yên tĩnh đứng đó, ánh mắt yên tĩnh mà hữu thần.

Một màn này làm cho tim Đệ Tam Sứ kịch liệt run rẩy, thân thể không tự chủ mà run lên. Vạn tượng lực cuồng dã, trong nháy mắt đã không còn khí thế đáng sợ nữa.

Tim của hắn, đã lạnh băng!