- Thật là nhanh!
Lâm Phong kinh hãi, khẽ đảo chân, mũi chân chỉa xuống đất, nhanh chóng xoay người rút lui.
- Xẹt…
Mũi kiếm run rẩy, trước mắt Lâm Phong xuất hiện ảo ảnh tinh quang, trong chớp mắt này, mũi kiếm kia dường như trượt về phía trước, dù khoảng cách ngắn, những vẫn đâm trúng người Lâm Phong.
Trước ngực bị đâm thủng một lổ nhỏ, gần như không cách nào nhìn thấy, Lâm Phong vừa lui liền cảm thấy đau trước ngực, cúi đầu nhìn xuống đã thấy máu tươi nhuộm đỏ.
- Quả nhiên không chỉ có lực lượng công kích thân thể bị áp chế, ngay cả lực lượng phòng ngự của thân thể mà ta rèn luyện được cũng bị áp chế xuống Huyền Vũ cảnh tầng một.
Một kiếm này chứng minh suy đoán của Lâm Phong, Đọa Thiên Ma Vực thật đáng sợ, dường như có một quy tắc vô hình, áp chế hết thảy.
Đọa Thiên Ma Vực, chỉ chấp nhận lực lượng lấy từ trong chính nơi này.
- Ngươi còn muốn trốn sao?
Vũ Kiếm cười lạnh, bóng kiếm lại lóe lên, hàn quang chớp động, lưỡi kiếm huyền ảo kia không ngừng nghỉ, nhìn giống như ở xa, nhưng thoáng chốc đã kề bên thân Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn chăm chú vào đối phương, dường như muốn nhìn thấu quỹ tích đường kiếm kia.
Lực lượng chân nguyên trên người phóng ra, hai tay Lâm Phong khẽ kéo, nhất thời, lực lượng chân nguyên như muốn kẹp lấy lưỡi kiếm đối phương.
- Hừ!
Vũ Kiếm xoắn kiếm, lưỡi kiếm rét lạnh phá vỡ trói buộc của chân nguyên, nhanh như tinh mang, đâm thẳng vào Lâm Phong.
Cùng tu vi lực lượng, Vũ Kiếm có võ kỹ, Lâm Phong không có, tất nhiên hắn phải thiệt thòi.
Ánh mắt vẫn tập trung nhìn lưỡi kiếm, trong hai con ngươi bắn ra hàn mang, chân nguyên không cường đại điên cuồng hội tụ trên tay trái, sau đó, bàn tay Lâm Phong rung lên, mạnh mẹ trượt lên lưỡi kiếm đang đâm tới. Nhất thời, trường kiếm khẽ nghiêng một cái, mà tay phải của Lâm Phong lại lần nữa vươn ra, mang theo chân nguyên lực hội tụ đột nhiên nắm chặt lưỡi kiếm, nắm thật chặt.
Máu tươi theo kẽ tay Lâm Phong chảy ra, Vũ Kiếm đột nhiên chấn động cánh tay, nhưng Lâm Phong đã gầm lên một tiếng.
- Cút!
Cánh tay phải kịch liệt vung lên, lực lượng toàn thân Lâm Phong hội tụ mà bộc phát, nhất thời, trường kiếm bị gạt qua một bên, lực lượng cường đại cũng kéo theo cả thân hình Vũ Kiếm khẽ xoay tròn.
Mà giờ khắc này, Lâm Phong không chút nhíu mày, lấn thân tới, trực tiếp xông về phía Vũ Kiếm.
- Cút!
Một quyền đấm lên người Vũ Kiếm, một quyền cường đại đánh Vũ Kiếm lùi sau. Nhưng vì lực lượng của Lâm Phong đã tập trung vào trên tay phải kia rồi, vì vậy một quyền này tuy đánh lui Vũ Kiếm, đánh cho khóe miệng rướm máu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chiến lực của đối phương.
Không chờ Vũ Kiếm kịp phản ứng, Lâm Phong cấp tốc chạy về phía thần miếu, đợi đến khi Vũ Kiếm mang kiếm đuổi theo thì cửa thần miếu đã đóng lại, Lâm Phong đã bước chân vào trong thần miếu.
Vũ Kiếm trầm mặt nhìn chằm chằm vào cửa thần miếu, lại để Lâm Phong trốn thoát, hắn đương nhiên biết, chỉ cần giết được Lâm Phong là có thể nhận được chỗ tốt.
Lúc này, bên ngoài Đọa Thiên Ma Vực, trên đỉnh trụ đá, người Vũ gia đều trầm mặt, vậy mà không giết được Lâm Phong. Còn mấy người Tiểu Nhã, Hàn Man thì thở ra một hơi, dưới tình huống lực lượng bị áp chế, so đấu chính là ý chí, là gan dạ sáng suốt cùng với quyết đoán. Điểm này, Lâm Phong mạnh hơn Vũ Kiếm nhiều.
Bước vào trong thần miếu, Lâm Phong thúc dục chân nguyên lưu động, làm cho vết thương trên bàn tay dần khép lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Kiếm! Tại nơi cao nhất trong thần miếu có một thanh cự kiếm treo ở đó. Dưới chuôi kiếm, theo mũi kiếm chỉ xuống là một thanh kiếm nhỏ, trên thanh kiếm nhỏ có một điểm sáng, giống như là hạt giống mà Tuyết Vô Thường khắc sâu vào trên mi tâm bọn họ.
Quỷ dị hơn chính là, bên trái thanh kiếm nhỏ có một điểm sáng, điểm sáng này lại làm cho hạt giống trên mi tâm Lâm Phong sinh ra cảm ứng. Lâm Phong cảm nhận vô cùng rõ ràng, chỉ cần hắn nguyện ý liền có thể buông thả hạt giống trên mi tâm, để nó tiến vào trong tiểu kiếm, từ đó mà nhận được một vài thứ.
- Trong những thanh kiếm nhỏ này, nhất định cất dấu võ kỹ về kiếm.
Lâm Phong mở to mắt, tên Vũ Kiếm kia tiến vào một lần, tu luyện được một bộ kiếm kỹ, hẳn là nhận được từ trên thanh kiếm nhỏ thứ nhất kia, còn có sáu thanh kiếm nhỏ khác, trên thân kiếm chia ra có hai điểm sáng, ba điểm sáng cho đến bảy điểm sáng.
- Kế tiếp, ta sẽ cho các ngươi một hạt giống cơ duyên, bước vào trong Đọa Thiên Ma Vưc, bằng vào viên mầm mống này, các ngươi có thể lựa chọn võ kỹ mà tu luyện, hơn nữa, viên hạt giống này sẽ cho các ngươi chỗ tốt không tưởng được. Tóm lại, cố gắng lên, để viên hạt giống này phát huy ra hiệu quả lớn nhất của nó, các ngươi sẽ vì thế mà khiếp sợ.
Lời của Tuyết Vô Thường vẫn còn quanh quẩn trong lòng Lâm Phong, làm cho Lâm Phong vui mừng, hạt giống, có chỗ tốt không tưởng được.
- Chẳng lẽ ta phải nhận được số điểm sáng tương ứng mới có thể mở ra thanh kiếm nhỏ, nhận được kiếm kỹ ở trong?
Trong nháy mắt, Lâm Phong nghĩ tới rất nhiều vấn đề, không sai, nhất định là như vậy. Sau khi tiến vào, Tuyết Vô Thường đã cho mỗi người một cái hạt giống, số lượng hạt giống cũng chỉ có một trăm bốn mươi bốn cái. Bọn họ có thể thông qua giết chết người khác để nhận được hạt giống của đối phương, do đó nhận được thần thông võ kỹ càng lợi hại hơn.
- Đây là muốn làm người ta đi giết người, quy tắc thật quỷ dị.
Đồng tử Lâm Phong co lại, giết người đoạt hạt giống, đổi lấy công pháp võ kỹ lợi hại. Cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ liều mạng săn giết người khác, cướp lấy hạt giống.
Hơn nữa, Lâm Phong chỉ mới thấy một gian thần miếu, nói không chừng, những thần miếu khác còn có bảo vật gì đó có thể dùng hạt giống trao đổi. Mầm móng, thứ này đủ làm cho thiên tài tiến vào đây trở nên điên cuồng.
- Đây là một trò chơi tàn khốc!
Hai mắt Lâm Phong lập lòe, khó trách trên người Vũ Kiếm bộc phát ra sát khí mãnh liệt như vậy. Hắn muốn lấy mạng hắn, lấy được hạt giống. Xem ra, Lâm Phong phải nhanh chóng tu luyện một bộ võ kỹ, như vậy mới có lực lượng đối kháng với người khác.
- Mặc dù có thể tích lũy hạt giống để đổi được bảo vật tốt hơn, nhưng hạt giống thứ nhất này thì phải dùng. Nếu không, đừng nói là săn giết người khác đoạt hạt giống, e rằng chỉ có phần bị người ta giết chết.
Lâm Phong không chút do dự, tâm thần vừa động, nhất thời, một điểm sáng từ trên mi tâm hắn nhập vào trong chuôi kiếm có một điểm sáng kia.
Khi điểm sáng nhập vào trong thanh kiếm nhỏ kia, trong nháy mắt liền xuất hiện một cầu nối tinh thần kết nối với óc hắn, một thanh kiếm hiện ra, thanh kiếm này chậm rãi đâm tới phía hắn, nhìn thì như cách rất xa, đột nhiên, thanh kiếm kia đã xuất hiện trước mặt hắn, đâm vào trong óc hắn. Lâm Phong cả kinh lắc đầu, giật mình tỉnh lại, trên trán tràn đây mồ hôi lạnh.
- Một kiếm thật lợi hại!
Lâm Phong giật mình, một kiếm này có chút giống với một kiếm lúc nãy của Kiếm Vũ. Rõ ràng Vũ Kiếm cũng mở ra phong ấn của chuôi kiếm đầu tiên này. Nhưng Vũ Kiếm còn không nắm giữ được tinh túy của một kiếm này, chỉ chút da lông mà thôi.
- Một hạt giống đổi lấy một kiếm!
Lâm Phong lẩm bẩm nói, nhưng một kiếm này, đáng giá!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, trên đỉnh đầu Lâm Phong, một dãy kiếm treo trên đó đột nhiên có một thanh kiếm tam xích chậm rãi rơi xuống. Lâm Phong đưa tay nhận lấy, trực tiếp giắt sau lưng, sau đó khoanh chân ngồi nhớ lại một kiếm kia.
Hắn đã dùng hạt giống trao đổi kiếm kỹ, có thể ra ngoài rồi. Nhưng hắn không lựa chọn ra ngoài giống như Vũ Kiếm. Nếu Vũ Kiếm chân chính ngộ được một kiếm này, Lâm Phong hắn hiện tại đã là người chết rồi, tuyệt đối không còn cơ hội bước vào thần miếu.
Có câu “mài đao không tốn công đốn củi”, kiếm không lạnh thì sao có thể giết người. Dù chậm trễ thời gian, có thể lúc ra ngoài thì có một số người đã trở nên cường đại.
Một kiếm này, không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Phong, rất là chân thực, dường như muốn ám sát hắn. Lâm Phong liên tục cảm thụ. Một kiếm kia càng ngày càng khắc sâu trong đầu hắn.
Qua hồi lâu, Lâm Phong mở mắt ra, nơi mi tâm dường như có một tia kiếm quang.
Lật người đứng dậy, Lâm Phong đâm ra một ngón tay, một ngón này giông như một thanh kiếm, nhìn thì rất chậm chạp, nhưng đột nhiên phủ xuống vách tường thần miếu, phát ra từng tiếng xoẹt xoẹt, vách tường bị đâm thủng một lỗ bằng ngón tay.
- Một ngày rồi, vậy mà ta không thể lĩnh ngộ thấu triệt một kiếm này, khó trách Vũ Kiếm chỉ hiểu chút bên ngoài, chỉ có hình dạng của kiếm, không có nửa điểm tinh túy.
Lâm Phong lầm bẩm nói nhỏ, trong lúc bất chợt, một tia sáng bắn vào trong thần miếu, Lâm Phong xoay người liền thấy cửa thần miếu lại mở ra, làm cho Lâm Phong nheo mắt.
Quả nhiên, tu luyện bên trong thần miếu cũng có hạn chế, nếu không thì những người khác có thể ẩn núp trong thần miếu mà không chịu ra.
Một ngày, chính là thời gian hạn chế của thần miếu!