Chư vị còn nghi ngờ gì nữa không chứ?

Quân Mạc Tích dứt lời, hỏi đám người.

Rất nhiều người đều trầm mặc, nhưng lúc này, bên nước Thiên Phong chỉ thấy một người trung niên khẽ ra hiệu, mở miệng nói:

- Ta có một đề nghị.

Ánh mắt mọi người đều hướng về người này, là người của nước Thiên Phong Vạn Tượng tông. Ánh mắt người này nhìn Quân Mạc Tích.

- Điện hạ, nếu vòng đầu của cuộc chiến chính là sát phạt chi chiến, vậy thì những người chết nhất định sẽ khống chế một số lượng nhất định, chỉ cần những người này chết đi thì cuộc chiến lần một sẽ tự nhiên kết thúc, trong tứ phương thế lực của chúng ta đều không thể tránh khỏi cái chết, nếu đã vậy chi bằng chủ động chọn lựa cái chết.

Nghe thấy lời nói của người này, ánh mắt mọi người hơi chậm lại, chọn cái chết sao? Người này, thật ác độc

- Ngươi cho rằng sẽ có người tự nguyện đi tìm cái chết sao?

Giọng nói Quân Mạc Tích lộ vẻ hơi không vui, Chọn đi tìm cái chết, lẽ nào có người đáng chết sao?

Những người này đều đến từ đế quốc Long Sơn, do Quân Mạc Tích dẫn đến, nếu để ai chết thì hắn đều rất khó xử.

- Làm sao có thể cho phép họ chọn lựa được chứ, đã vậy thì tất cả đều phải chết. Đám yếu ớt kia thì chết luôn đi, dù sao thì chúng cũng không có tác dụng lớn gì cho đợt chiến đấu sau, sao không cho những kẻ mạnh hơn thêm nhiều cơ hội chứ.

Người của Vạn Tượng tông chậm rãi đáp:

- Đo đó ta cho rằng, chúng ta có tất cả ba mươi sáu vị, có thể chọn ra hai mươi vị mạnh nhất trong số hoặc một nhóm người kết thành đồng minh, nếu gặp người khác thì cho dù là người của chúng ta cũng phải giết, loại bỏ kẻ yếu, cứ như vậy, những kẻ mạnh hơn này sẽ được giữ lại để chiến đấu cho trận chiến sau.

- Nếu không, lấy loại thực lựa của bọn người này mà nói, nếu gặp phải những cường giả trong chúng ta sẽ núp đằng sau, chờ đến sau thì có tác dụng gì chứ, chi bằng giết chết hết.

Kẻ bên Vạn Tượng tông chỉ ngón tay vào một số người. Những người này chính là những kẻ tu vi yếu kém, bao gồm cả Lâm Phong.

Sắc mắt của những kẻ bị chỉ trúng biến sắc hổ thẹn, người này vậy mà bảo họ đáng chết, thẳng tay vứt bỏ.

- Người dựa vào đâu để nói chúng ta đáng bị thẳng tay vứt, chứ không phải là người của nước Thiên Phong các ngươi đáng phải chọn đi chết sao??

Có kẻ nói nhạt, bị đối phương xem thường thế kia, ai còn có thể chịu được chứ.

- Nếu như không phục, chỉ cần đấu một trận là xong, rất đơn giản!

Kẻ ngày ngạo nghễ nói lời khinh thường người kia.

- Ta nghe nói người của nước Thiên Phong đã từng đến Tuyết Nguyệt, sau cùng là vì kêu ngạo ngông cuồng mà hầu như đều bỏ mạng ở nước Tuyết Nguyệt, bị hoàng tử giết sạch, không ngờ tới những người khác lại còn không biết thân phận, kiềm chế, không xem ai ra gì, thật buồn cười.

Lâm Phong thản nhiên lên tiếng, đầu ngẩng nhẹ, ánh mắt trong suốt, cười nhạt, tựa như đang nói đến một chuyện rất ư là nhỏ nhặt.

- To gan, tên rác rưởi kia, nơi này có chỗ để ngươi lên tiếng sao?

Người trung niên với giọng nói lạnh lùng quát to Lâm Phong, giọng nói lạnh lẽo.

- Ta chưa nói xong, nước Thiên Phong các ngươi trải qua sự việc nước Tuyết Nguyệt lần trước, lần này đến đây, lại mang theo nhiều cường giả bảo hộ đến như vậy, chẳng phải là lo sợ họ quá mạnh, lại bị giết thêm lần nữa sao?

Lời nói của Lâm Phong rất thỏa đáng, rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho sắc mặt lũ người nước Thiên Phong phải biến sắc, nhìn chằm chằm lấy Lâm Phong

- Tên này, phải giết hắn ở trận đầu thôi, ai gặp phải hắn đều không cần phải lưu tình.

Ung thái sư của nước Thiên Phong mở đôi mắt đang nhắm chặt kia, nói nhạt một câu không một chút tình cảm.

- Đúng, phải giết ngay trận đầu, ai gặp phải hắn, phải lập tức giết chết hắn.

Người của Vạn Tượng tông kia gật đầu nói, nước Thiên Phong họ chính là muốn Lâm Phong phải chết.

Thiên Phong Thất Sứ đều rối rít gật đầu, kẻ này trong mắt không xem Thiên phong ra gì, giết hắn là chuyện tất yếu.

Lâm phong trái lại cơ bản không nghe thấy những lời nói lạnh nhạt của đối phương, trên khuôn mặt vẫn cứ giữ nguyên giọng cười nhạt. Với ân oán giữa hắn và nước Thiên Phong, không cần phải nói gì nhiều, vì người của Thiên Phong nếu có cơ hội thì hắn sẽ giết hết.

- Đủ rồi.

Quân Mạc Tích quát lớn:

- Lần này ta triệu tập chư vị là là hy vọng chư vi có thể đoàn kết đối ngoại trong việc tranh giành lợi ích các nhân chứ không phải tự hạ sát với bản thân, ta đã nói đến nước này, cụ thể phải làm như thế nào thì phải xem tự bản thân các ngươi, nhưng kiến nghị lúc này thì không cần phải nhắc lại nữa, cứ xem là thực lực của ngươi tạm thời mạnh hơn kẻ khác, nhưng cũng không nhất định có thể sống tồn được lâu hơn.

- Lời nói đến đây đã cạn, tất cả giải tán.

Quân Mạc Tích phất phất tay áo, có vẻ có chút không vui

- Chúng ta đi.

Sứ giả nước Thiên Phong đứng dậy, vung tay áo, dường như với vẻ rất không nhanh lắm

Bỗng nhiên đúng lúc này có một luồng không khí ngột ngạc từ trên trời rơi xuống, chỉ thấy khắp tám hướng khắp nơi đều xuất thân ảnh của yêu thú, phía trên yêu thú, ánh ánh mạnh mẽ của võ tu nhìn xung quanh dường như đang muốn tìm ai đó.

- Hả?

Đám người thấy vậy, cả bọn đều tròn xoe đôi mắt, khắp nơi đều là yêu thú, hơn nữa võ tu mà yêu thú mang trên lưng đều vô cùng lợi hại, Tuyết Vực Mê thành đã xảy ra chuyện lớn gì sao!

Bão lớn nổi dậy, mấy con yêu thú xông vào đám người, Lâm Phong và Vân Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, trên vẻ mặt đầy nghi hoặc, chuyện gì thế đây?

Những người này nhẽ ra đi cùng thiếu nữ kia, họ sao lại phái nhiều cường giả thế này đến tìm kiếm chứ?

Gục nhẹ đầu xuống, Vân Phi Trường và Lâm Phong đều ngơ cả người tại chỗ, không một chút cử động.

- Có người nào nhìn thấy mấy người này không?

Trong không gian tĩnh lặng vang giọng một âm tranh lạnh lùng truyền đến, lập tức từ trong hư không ba bức tranh xổ xuống, mỗi một bức tranh đều vẽ một thân ảnh của hai người nam và một người nữ.

Tuy tranh vẽ không giống lắm nhưng đám người vừa nhìn vào thì liền nhận ra, ba người này, không phải là Vân Phi Dương, Lâm Phong và đứa bé bên cạnh Lâm Phong, là ba người đến sau cùng sao?

- Không nhìn thấy.

Đường U U trầm xuống, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói.

Những người này rõ ràng là lai giả bất thiện, tốt nhất là cô ta đừng nên nói ra Lâm Phong.

- Ừ.

Người kia gật gật đầu, ngay sao đó yêu thú lần nữa lại muốn bay lên.

- Đợi một chút.

Chính lúc này, người của Vạn Tượng tông kia mở miệng quát to vào thân ảnh đối phương, nhích khóe miệng cười nhạt.

- Chuyện gì?

Thân ảnh trên người yêu thú kia chuyển người sang liếc chàng trung niên một cái, hỏi.

Trung niên mỉm cười, đáp:

- Ta đã gặp qua ba người này.

Lời của hắn vừa dứt, bỗng cả dám người tròng mắt ngưng lại, ba người này, đương nhiên là họ đã nhìn thấy qua, chính là người trong số họ.

Lâm Phong và Vân Phi Dương trong lòng đều rất hồi hộp, ánh mắt hiện lên một luồng sáng lạnh, rất rõ ràng, kẻ trung niên bên Vạn Nguyên tông chuẩn bị bán đứng họ.

- Mấy người các ngươi, các ngươi tự ra mau hay là muốn ta phải bắt ra!

Tên trung niên bên Vạn Tượng tông kia thốt ra một giọng nói nhạt, bỗng toàn đám người gia tộc gia tộc Thái Thúc ánh mắt ngừng lại trong không trung, liếc mắt qua đám người phía dưới, hãy mau ra đây? Chẳng phải nói ba người này đang ở ở đây.

- Ngươi giỏi lắm.

Từ miệng của Lâm Phong thốt ra một giọng nói, lập tức hắn và Vân Phi Dương đều ngẩng đầu lên, nếu đã không tránh khỏi thì phải đành đối mặt thôi.

Nhìn thấy Lâm Phong và Vân Phi Trường, đám người trong không trung bỗng tỏ vẻ căng thẳng, tiếng khóc truyền ra, yêu thú nhảy loạn lên, chạy qua tụ tập bên này, ngay cả thân ảnh từ xa khi nhìn thấy bên này cũng đều nhanh chóng chạy qua.

- Xem ra Lâm Phong và Vân Phi Trường đã đắc tội với đại nhân vật nào rồi.

Trong lòng đám người đều đoán được một phần, thế lực của bọn người này rõ ràng là một thế lực rất mạnh, lại truy bắt Lâm Phong ở toàn thành.

Một luồng uy thế khủng bố tràn ngập cả không truing, Lâm Phong nhìn những người gia tộc gia tộc Thái Thúc, lạnh lùng nói:

- Các ngươi không lo lắng đến sự an nguy của tiểu thư các ngươi sao?

Khi thấy Lâm Phong nói đám thân ảnh trong không trung đều cười nhạt, ánh mắt lộ ra khí tức băng hàn.

- Cả tiểu thư gia tộc gia tộc Thái Thúc mà các ngươi cũng giám giết, các ngươi sẽ hối hận cả đời!

Chỉ nghe một trong số thân ảnh mở miệng nói, khiến Lâm Phong và Vân Phi Trường phải giật cả mình, họ đều biết sao?

"Gia tộc Thái Thúc."

Tròng mắt Quân Mạc Tích khẽ đọng lại, Lâm Phong và Vân Phi Trường lúc này đúng là đã gây họa rồi, không ngờ giết cả tiểu thư Thái Thúc gia tộc.

Nghe Lâm Phong nói, hắn dường như còn muốn giấu thêm, đáng tiếc, Lâm Phong hắn còn chưa biết cường giả của cảnh giới Thiên Vũ có thể đem hồn phách của người ngưng tụ thành hồn châu chứ, hồn châu này có mối tương quan với sinh mệnh, chỉ cần hồn châu bị vỡ thì đồng nghĩa với việc tử vong, những thế lực của cường giả Thiên Vũ cảnh cũng sẽ sử dụng gia tộc hoặc nhân vật quan trọng trong thế lực đem ngưng tụ thành hồn châu, sau đó bỏ vào trong gia tộc hoặc trong thế lực, như vậy việc sinh tử của họ vừa nhìn là có thể biết được.

Thái Thúc gia tộc hiển nhiên là có sự tồn tại lớn mạnh của Thiên Vũ cảnh, rất dễ nhận thấy rằng họ đã phát hiện ra mãnh vỡ hồn châu của tiểu thư, do đó biết được là do Lâm Phong và Vân Phi Dương giết chết.

Đắc tội với Thái Thúc gia tộc là một việc rất không bình thường a.

Hơn nữa, những người Thái Thúc gia tộc này không động thủ ngay mà chỉ là bao quanh Lâm Phong, dường như đang đợi cường giả trong gia tộc đến.