Sáng sớm, gió nhẹ lướt qua trong núi, lộ ra vài phần mát mẻ.

Trước phòng nhỏ vang lên tiếng bì bõm nhè nhẹ, Lâm Phong nằm đong đưa trên ghế, nhắm mắt hưởng thụ sự yên lặng lúc sáng sớm này.

- Thanh sơn y cựu như cố, tráng chí anh hùng kim hà tại!

(Núi xanh vẫn như xưa, chí khí anh hùng nay ở đâu)

- Thiếu niên thì, lập hạ lăng vân chí, yếu đạp phá giá cửu tiêu sơn hà!

(Tuổi trẻ phải có chí cao tới trời, phải đạp phá giang sơn Cửu Tiêu)

- Nại hà thiên địa đa bi lương, thiếu niên dĩ thệ, không bi thiết, duy độc bả tửu ức vãng tích, ức vãng tích...

(Thế nhưng thế gian nhiều chuyện bi thương, thời thiếu niên đã qua, khoảng không bi thương, chỉ còn mình ta nâng cốc hồi nhớ dĩ vãng...)

Thanh âm xa xôi từ đằng xa chậm rãi truyền đến, Lâm Phong mở to mắt, liền nhìn thấy trong sương mù, lão nhân lưng đeo sọt thuốc từ đằng xa chậm rãi bước đến. Mỗi ngày vào ban đêm, lão nhân sẽ ra ngoài hái thuốc, thẳng đến sáng sớm mới trở về, bởi vì thời điểm ánh bình minh là thời khắc lực sinh mạng của dược thảo lớn nhất.

- Nại hà thiên địa đa bi lương, thiếu niên dĩ thệ, không bi thiết, duy độc bả tửu ức vãng tích, ức vãng tích...

Lâm Phong thì thầm trong lòng, mở to mắt, nhìn lão nhân từ phía xa chậm rãi đi tới, ánh mắt hiện lên chút ý cười nhàn nhạt.

- Đã dậy.

Lão nhân tới gần, cúi người xuống, hướng Lâm Phong khẽ gật đầu.

- Ông nội, sớm.

Một tiếng hô nhỏ truyền đến, gian nhỏ cỏ bên trái Lâm Phong mở cửa, Tiêu Nhã dụi hai mắt mông lung từ trong phòng bước ra.

- Ca, ngươi cũng sớm.

Nhìn Lâm Phong trên xe đẩy, Tiêu Nhã cười ngọt ngào.

Lâm Phong nhìn nụ cười của Tiêu Nhã, tâm tình dường như cũng trở nên vui vẻ lên, tươi cười trong đôi mắt trong trẻo rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tiêu Nhã chạy tới rửa mặt chải đầu, ngay sau đó trở lại bên cạnh Lâm Phong, hướng Lâm Phong nói:

- Ca, ta đẩy ngươi đi nha.

- Được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, Tiêu Nhã vòng ra phía sau Lâm Phong, đẩy xe. Xe đẩy này là do lão nhân dệt thành, phía dưới có mấy cái bánh xe, có thể dễ dàng di chuyển.

Bởi vì Lâm Phong đang dùng một loại thảo dược đặc thù, hiện tại thân thể hắn đang ở trạng thái nửa tê liệt, di chuyển cũng không tiện.

Tiêu Nhã phụ đẩy xe, đi lại ở trong núi, Lâm Phong say sưa nhắm mắt lại, rất hưởng thụ cảm giác gió lạnh phật qua da thịt.

Lão nhân buông sọt thuốc, nhìn đến bóng dáng hai người rời khỏi, lắc đầu cười, Tiêu Nhã cuối cùng cũng có bạn rồi.

Trong đối mắt có chút ý khác thường, dường như lão nhân đang tự hỏi chuyện gì đó.

- Ca, hiện tại ngươi cảm thấy thân thể thế nào?

Tiêu Nhã phụ đẩy xe, lên tiếng hỏi.

- Tốt hơn nhiều.

Lâm Phong cười đáp, trải qua điều dưỡng bằng thảo dược của lão nhân, hắn thật sự cảm thấy thân thể mình thư thái rất nhiều, thoải mái hơn nhiều so với thời điểm tu vi của hắn chưa bị phong bế. Dường như từng lỗ chân lông trên người đều hô hấp không khí mới mẻ, nhất là thời điểm gió thổi tới lại nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, loại cảm giác này cực kỳ tốt.

Lâm Phong thậm chí có chút chờ mong tình hình thân thể hắn sau khi khôi phục, nhất định là vô cùng tuyệt vời đi.

- Hì hì, ông nội kê đơn tất có con đường riêng, đối với thân thể của ngươi nhất định là trăm lợi mà không có một hại, ngươi chỉ cần an tâm chờ khôi phục hoàn toàn là được rồi.

Tiêu Nhã cười nói, Luyện Đan sư sử dụng đan dược, đan nhập vào cơ thể, lập tức sẽ sinh ra hiệu quả. Nhưng Dược sư dùng thuốc thì hoàn toàn khác biết, phải từ từ điều dưỡng phục hồi, cho đến khi đạt tới trạng thái tốt nhất, nhất là lão nhân dùng thuốc, cũng không chỉ vì cái trước mắt. Nếu lão muốn Lâm Phong đứng lên, rất dễ dàng, nhưng lão không làm, mà lựa chọn để Lâm Phong khôi phục từng chút.

- Tiêu Nhã, ông nội tên gọi là gì.

Lâm Phong đột nhiên hỏi, lão nhân cứu tính mạng hắn, giúp hắn hồi phục thân thể như cũ, nhưng đến hiện tại, hắn vẫn còn không rõ danh tính lão nhân.

- Vũ Thiên, Tiêu Vũ Thiên.

Tiêu Nhã nói nhỏ, trong ánh mắt mang theo dịu dàng, còn có sùng kính, ông nội của nàng vẫn là người nàng kính nể nhất.

- Tiêu Vũ Thiên.

Lâm Phong thì thào, tên thật bá đạo, muốn khuấy động thiên địa, nhưng dường như lại không phù hợp với tính cách lão nhân.

Tiêu Nhã đẩy xe lại tới đỉnh ngọn núi, nhìn mảng xanh biếc mênh mông cùng biển mây quay cuồng.

Nơi xa, ánh sáng mặt trời bình minh đỏ ửng từ từ dâng lên, nhất là tại một mảng xanh biếc này, ánh mắt trời lại càng tràn đầy sức sống, vô cùng vô tận.

- Đẹp quá, nếu mỗi ngày có thể cùng ca ca đi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn thì tốt rồi.

Tiêu Nhã thì thào, Lâm Phong cũng nhìn ánh sáng mặt trời dâng lên, trong lòng một mảnh yên lặng.

Tĩnh tâm, dùng tâm nhìn thiên địa phồn hoa!

Hai người đều im lặng, không nói gì thêm, chỉ có an tĩnh thưởng thức cảnh đẹp khó có được này.

Cho đến rất lâu sau, ánh sáng mặt trời dần dần nhô lên cao, ngay sau đó chiếu xuống lại hóa thành ánh trời chiều kiều diễm như lửa.

Nhưng mà hai bóng hình kia vẫn như cũ không chịu rời đi, Lâm Phong nằm ở trên ghế đong đưa, nhìn mặt trời từ lúc mọc đến lúc lặn. Mà Tiêu Nhã cũng an tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Phong, thỉnh thoảng nằm xuống, hưởng thụ sự yên lặng khó có được này.

Cho đến khi mặt trời lặn, hào quang mất đi, màn đen dần dần bao phủ trời đất, Tiêu Nhã mới giúp Lâm Phong ngồi trên ghế rời đi, trở lại nhà cỏ.

Đến ngày hôm sau khi mặt trời lên, bọn họ sẽ lại xuất hiện ở đỉnh núi, hưởng thụ phần yên lặng kia, loại cuộc sống này vẫn cứ diễn tiếp suốt ba ngày dài.

Ngày thứ tư, Lâm Phong vẫn ở chỗ này, Tiêu Nhã ở phía sau hắn, tay vịn ghế đẩy, đầu đặt trên tay, đùa bỡn mái tóc dài của Lâm Phong, trên mặt mang nụ cười xinh đẹp.

Lúc này, thân thể của Lâm Phong giật giật, ngồi dậy, khiến Tiêu Nhã giật mình.

- Hô.......

Lâm Phong thở ra một hơi thật dài, thân thể hắn lập tức đứng thẳng lên, đi từng bước một về phía trước, một bước này mềm nhẹ, cả người Lâm Phong đều có cảm giác nhẹ tênh, vô cùng thoải mái.

- Tiêu Nhã, ta có thể đứng lên.

Lâm Phong mỉm cười, hai tay nắm chặt, Phật Ma lực và chân nguyên lực lưu chuyển trong người phát ra tiếng vang răng rắc, rất thích, vô cùng thoải mái.

Tuy rằng số lượng chân nguyên lực còn xa mới khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, nhưng hắn biết rằng, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, số lượng chân nguyên lực của hắn không biến mất, chỉ là bị một cỗ dược lực đặc thù phong bế, dược lực này phóng thích từng chút, dung nhập trong cơ thể hắn, chân nguyên lực sẽ từ từ khôi phục.

Về phần bốn ngàn Phật Ma lực của hắn lại vẫn hoàn hảo như cũ, sức lực cả người sung mãn.

- Hì hì.

Tiêu Nhã nhìn thấy Lâm Phong đứng lên, trên mặt cũng hiện lên tươi cười, hướng Lâm Phong nói, đứng lên chứng mình thương thế của hắn đã hoàn hảo như lúc ban đầu, một chút thương tích cũng không còn, khôi phục toàn bộ. Hiện giờ Lâm Phong còn dư lại chút dược lực cũng chỉ bị phong bế tu vi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục.

- Ca, chúng ta đem tin tức tốt nói cho ông nội đi.

Tiêu Nhã cao hứng, kéo Lâm Phong chạy tới hướng phòng nhỏ.

Lâm Phong cũng rất hưởng thụ loại cảm giác chạy như bay này, làm cho gió thổi mạnh hơn, mãnh liệt hơn một ít, tuy rằng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hắn dường như cảm thấy đã thật lâu không có hưởng thụ loại cảm giác này.

- Ông nội.

Chạy tới nhà cỏ, Tiêu Nhã hưng phấn gọi, tuy nhiên không có người đáp lại.

- Ông nội, ca ca, hắn đã có thể đứng lên.

Tiêu Nhã chạy về cửa phòng lão nhân, lại phát hiện bên trong vốn không có bóng người, khiến Tiêu Nhã sửng sốt.

- Chẳng lẽ ông nội lại đi hái thuốc.

Tiêu Nhã thì thào, hướng Lâm Phong mỉm cười, ngay sau đó nhìn gian phong nhỏ một chút, cũng không có người, xác thực lão nhân không có ở đây.

Tuy nhiên, lúc này, Lâm Phong lại đến gần phòng lão nhân, đi đến trước bàn gỗ, gọi một tiếng:

- Tiểu Nhã.

- Ca, sao vậy?

Tiêu Nhã chạy chậm đến bên cạnh Lâm Phong, theo ánh mắt Lâm Phong nhìn lại, lập tức đôi mắt nàng sững sờ.

Ở trên bàn, có khắc vài chữ to rõ ràng.

- Lâm Phong, chiếu cố tốt tiểu Nhã.

- Ông nội.

Tiêu Nhã lắc đầu, lui về phía sau, sau đó vừa gọi vừa vọt ra khỏi phòng.

- Ông nội...

Lâm Phong theo sát Tiêu Nhã, chạy ra ngoài, chỉ thấy Tiêu Nhã không có mục đích chạy như điên, trong miệng không ngừng gọi hai chữ ông nội, nước mắt cũng từ đôi mắt nàng trào ra.

Sẽ không đâu, ông nội sẽ không bỏ lại nàng...

Trong lòng Tiêu Nhã tự an ủi mình, nhưng kỳ thật nàng cũng đã rõ ràng, ông nội đi rồi, đi thật rồi.

Ông nội cố ý muốn đi, nàng căn bản không có khả năng tìm được.

Chạy thật lâu, Tiêu Nhã dường như mệt mỏi, trực tiếp mềm nhũn ngồi trên mặt đất, ôm đầu khóc lớn lên, ca ca đi rồi, ông nội cũng đi rồi....

Lâm Phong từ phía sau yên lặng đến bên cô bé, sau đó ngồi phía sau nàng, ôm lấy thân thể đơn bạc của nàng, nhẹ nhàng vuốt đầu.

Hắn rõ ràng cũng không ngờ rằng lão nhân sẽ vô thanh vô tức rời đi, thậm chí không nói một tiếng, nhưng Lâm Phong cũng hiểu, nếu lão nhân có nói... chỉ sợ cũng không bỏ nổi tiểu Nhã rồi, hắn chỉ có thể rời đi như vậy.

Lâm Phong cũng biết rõ, khuôn mặt tang thương kia cùng sâu xa trong đôi mắt của lão nhân, đều in dấu chuyện xưa, đó là chuyện xưa của mình lão nhân.