- Vù...u..u!

Lại là thanh âm mãnh liệt rung động, quả đấm của Lâm Phong đánh tới trên cửa lớn kim bích, tiếng vang răng rắc không ngừng, cái khe càng ngày càng rõ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra.

- Lại một quyền nữa, hẳn là được rồi.

Lâm Phong cảm nhận được lực lượng rung động, khóe miệng hiện lên chút tươi cười, thân thể lui về phía sau, ngay sau đó hắn nhảy tới, một trận gió cuồng bá từ trong tay gào thét mà tới, làn gió này cực kỳ cương liệt, mang theo một cỗ khí nghịch xoáy đáng sợ.

- Phá...!

Lâm Phong hét lớn, quả đấm của Lâm Phong bắn phá trên cửa lớn kim bích, kình lực thật lớn phun ra, trong nháy mắt không còn có thanh âm vù vù, chỉ có tiếng nổ vang, của chính kim bích kia bị chấn động vỡ ra hóa thành bột phấn màu vàng, tan biến vô hình.

Phá, cửa chính kim bích này cuối cùng cũng bị Lâm Phong phá vỡ rồi, hiện ra vật bên trong.

Đây là một con đường rộng lớn, phong cách cỗ xưa, chỉ có thể chứa tầm hai ba người đi lại, toàn bộ đều là hơi thở thần bí.

Sau khi cửa chính vô cùng chắc chắn kia bị phá vỡ, Lâm Phong thấy cũng không phải là báu vật cùng công pháp cất giấu của đại điện, mà chỉ thấy một thông đạo sâu không giới hạn, không ai biết lối đi này thông chưa, cũng không người nào biết lối đi này sâu bao nhiêu.

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên không ngừng, hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc muốn hay không muốn đi vào lối đi ở trong cổ điện này.

Lần này Lâm Phong do dự hắn lại đến cổ điện, phá vỡ cửa chính kim bích, cuối cùng đi tới bước này, nhìn tình cảnh đằng sau cửa chính, chẳng lẽ bây giờ dừng lại?

- Không được, ta bỏ ra nhiều như vậy, cũng không liếc nhìn một cái, ta không cam lòng.

Lâm Phong trầm ngâm, trong ánh mắt hiện lên tia sắc bén.

- Nơi đây ở giữa cổ điện, giấu sâu như thế, còn muốn dùng kình lực phá vỡ cửa chính mới có thể bước vào. Nếu đã tiến đến mà không đi vào liếc nhìn thật là đáng tiếc, tất cả việc ta làm đều là uổng phí rồi.

Lâm Phong nghĩ, bước chân cũng đi tới phía trước, bước vào ngõ sâu trước mắt, nguy cơ là một loại khảo nghiệm cũng là một loại kỳ ngộ, lúc đối mặt chỉ cần thản nhiên không cần tránh né.

Khoảnh khắc Lâm Phong bước vào, đột nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ kỳ diệu. Lúc này hắn lẻ loi một mình ở trong một cổ đạo mênh mông, không có mục đích, nơi xung quanh không có người khác chỉ có mình hắn.

Quay đầu liếc mắt nhìn địa phương chính mình vừa mới bước vào, lại cái gì cũng không nhìn thấy, hiện tại Lâm Phong dường như ở một nơi khác rồi, một mình trên đường lớn.

- Ảo trận!

Con ngươi Lâm Phong kinh hãi, đây là trận pháp, hơn nữa dường như là ảo giác trận pháp, khiến hắn nhìn không thấy, nháy mắt ngay cả cảnh tưởng bên người đều biến hóa.

Chíu...íu....uu!!

Một tiếng huýt gió sắc nhọn truyền đến, ánh mắt Lâm Phong cảnh giác, thân thể lập tức hơi hơi nghiêng, một tia hào quanh sượt qua sát người hắn, trên mặt của hắn vẫn còn cảm nhận được từng tia nóng bỏng.

- Trừ ảo trận còn có sát trận?

Ánh mắt Lâm Phong hoàn toán cứng đờ, tràn đầy kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được. Cổ đạo này ngoại trừ ảo trận bên ngoài còn có sát trận muốn mạng hắn?

Lâm Phong hắn chưa bao giờ lại khinh thường sát phạt trong ảo trận. Lần trước bị vây trong đại trận ở Cửu Cung, giết chóc trong trận pháp tuy là ảo trận, nhưng người chết chính là đã chết, chẳng qua sau khi chết trực tiếp rời khỏi trận pháp, nhưng vẫn là tử vong chân chính mà không phải là tử vong tưởng tưởng trong trận pháp.

Sát phạt trong huyễn trận này tuyệt đối không phải cùng hắn vui đùa, muốn lấy mạng của hắn đấy.

Chíu....íu....uu! Chíu....íu....uu!!

Hai tiếng huýt gió đáng sợ sắc bén đồng thời truyền tới, cực kỳ chói tai.

Lâm Phong đứng đó, yên lặng cảm nhận vị trí kình phong thổi tới, bàn tay hắn lập tức triển khai, đánh vào giữa hai luồng cuồng phong đang quét tới kia, hai mũi tên bị chưởng của Lâm Phong đánh trúng nháy mắt rơi xuống đất.

Xuy...xuy

Âm thanh sắc bén từ trên khoảng không trên đầu Lâm Phong truyển tới, thân hình như gió Lâm Phong tránh ra, một tiếng vang ầm ầm, một tia ánh sáng lóe lên để lại một tia quang hoa rực rỡ.

- Thật là địa phương đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Phong hoàn toàn kinh hãi, bước vào cổ đạo này, từng đợt công kích liên tiếp không ngừng, đều là muốn mạng của hắn. Lâm Phong suy nghĩ, mục đích cổ đạo này xuất hiện rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ chỉ vì giết người?

- Nếu chỉ là vì giết người, cần gì phải làm cho phiền toái như thế.

Lâm Phong có chút không tin, trong ánh mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, bước chân ngày càng cứng cỏi không có nửa điểm dao động.

Xuy....xuy!!! Chíu...iuuuuu!

Tiếng gầm mãnh liệt cùng tiếng gió chói tai đồng thời vang lên, tên và ánh đao phá không mà đến, từ trong hư không chém về phía Lâm Phong, so với vừa rồi còn đáng sợ hơn.

- Cút ngay cho ta.

Lâm Phong gầm lên một tiếng, toàn thân phóng ra hơi thở vô cùng bá đạo, chân nguyên giống như kiếm sắc bén, mũi tên kia bị kiếm khí trực tiếp đánh vỡ trong không trung, mà đao ảnh kia cũng không thể làm gì được Lâm Phong.

- Phù...

Thở ra một hơi thật dài, Lâm Phong tùy ý quét mắt qua cổ đạo, lập tức sửng sốt, hẳn ngẩng đầu, hướng phía trên nhìn lại.

Trong cảnh mờ mờ ảo ảo, một pho tượng đứng ở chỗ kia sừng sững như núi, bất động, dường như không có bất kỳ khả năng công kích đến hắn, tất cả công kích tấn công đến pho tượng đều thành khoảng không.

- Sao lại thế này?

Tâm Lâm Phong hung hăng run rẩy, lúc này một hoa văn chợt lóe rồi biến mất, chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất không thấy, nhưng trong đó dường như lại ẩn chứa một loại ý chí, bộ hoa văn kia thủy chung quanh quẩn trong đầu Lâm Phong, đuổi không được.

- Ý chí!

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, cảnh giới phía trên Thiên nhân hợp nhất là ý chí, vừa rồi hoa văn kia hình có cất chứa ý chí, liếc mắt nhìn sẽ không thể xóa đi.

Nhắm mắt lại Lâm Phong dùng tâm đi cảm thụ, cảm thụ sự huyền diệu trong cổ đạo này.

Kình phong gào thét thổi qua bên người Lâm Phong, Lâm Phong lại như gió phiêu động, trong đầu lầm vào một loại cảm giác kỳ diệu, đi cảm ngộ, đi nắm lấy.

Trong đầu hoa văn kỳ lạ kia xuất hiện một lần nữa.

Pho tượng trong đầu như thể pho tượng phật, mãi mãi trường tồn, cổ phật thân thể bất tử, vĩnh hằng bất diệt.

Hơn nữa, Lâm Phong ngoài cảm nhận được hoa văn ở ngoài pho tượng, rõ ràng còn cảm nhận được, hoa văn trên người có một mảnh hoa văn dài hẹp vô cùng kỳ quái, điêu khắc rõ ràng ở trên thân pho tượng.

- Đây là một loại công pháp?

Tâm Lâm Phong vui mừng, chẳng lẽ điêu khắc này là cung cấp hắn một bộ công pháp để hắn đi tìm hiểu?

Nhưng công pháp này không có bất kỳ văn tự ghi lại, cũng không có nói rõ, chỉ là một bộ hoa văn mạch lạc, khiến người cảm thụ thấy rất huyền diệu rồi. Lâm Phong hắn cảm giác rất không thể tin nổi, nhưng lại có một loại trực giác mãnh liệt, di động này tạo thành quỹ tích rõ ràng, đúng là một bộ công pháp, hơn nữa phi thường lợi hại.