Lâm Phong mơ một
giấc mơ thật dài. Trong mơ, hồn phách của hắn rời khỏi thân thể, phiêu
bạt trong bóng đêm, sau đó cho dù bay xa như thế nào, thủy chung linh
hồn hắn cũng không thể thoát khỏi mảnh hắc ám vô tận này.
Đây là một thế giới hắc ám, thế giới không có bất kỳ một sức sống nào.
Lâm Phong không biết linh hồn mình phiêu bạt bao lâu, một điểm ánh sáng
đột ngột hiện ra trước mắt, trong bóng đêm này, đó là điểm ánh sáng duy
nhất mang theo sắc màu lộng lẫy, lượn quanh mà lên, rực rỡ mà huyết lệ.
- Thật mộng ảo!
Lâm Phong hướng tới gần điểm ánh sáng này, ánh sáng càng ngày càng rực
rỡ. Hắn phát hiện, màn ánh sáng xoáy vòng xung quanh vậy mà kéo dài đến
rất xa, không thể với tới, ở phía trên màn sáng xoáy vòng kia, phảng
phất như có một quyển Thiên Thư rực rỡ lẳng lặng trôi nổi tại kia, mang
theo phong cách cổ xưa, dường như đã tồn tại từ rất lâu vậy.
Lúc Lâm Phong nhìn về quyển Thiên Thư rực rỡ này, ánh sáng chói mắt lần
nữa nở rộ, chỉ thấy Thiên Thư này lại chậm rãi mở ra, tiếp theo, vô tận
ký tự đánh về phía Lâm Phong.
-Rầm!
Trong nháy mắt đầu óc hắn nổ tung, Lâm Phong trực tiếp ngồi dậy từ trên
mặt đất, đêm mưa rả rích vẫn như cũ rơi xuống, một mảnh thiên địa hôn
ám, nơi đó có ánh sáng lóa mắt, lại càng không phải nói đến Thiên Thư
rực rỡ kia.
-Phùù, phùù…
Trong miệng Lâm Phong phát ra thật mạnh tiếng hít thở, thân thể vẫn nhè nhẹ run rẩy, hoàn hảo, hắn còn sống.
Vừa rồi ở chỗ đau xé rách này, gần như hắn tưởng mình muốn chết rồi, sự
đau đớn này, căn bản không phải con người có thể chịu được.
-Những người khác lúc thức thức tỉnh bản mạng Vũ Hồn cũng phải chịu loại này đau đớn sao?
Đồng tử Lâm Phong thâm thúy nhìn màn đêm, lộ ra một tia thần sắc hoài
nghi. Hắn biết thiên phú của mình cũng không phải là mạnh mẽ nhưng hắn
vẫn đối với mình khá tự tin. Nếu người khác có thể thừa nhận được bản
mạng Vũ Hồn thức tỉnh, hắn cũng nhất định có thể thừa nhận.
Nhưng lúc bản mạng Vũ Hồn của hắn thức tỉnh, vô tận đau đớn xâm nhập vào hắn, hơn nữa một lần so với một lần kịch liệt, tới một lần cuối cùng,
căn bản chính là muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Loại đau đớn này, không phải dựa vào ý chí là có thể thừa nhận, ý chí của hắn đủ kiên định, bởi vậy
hắn không có ngã xuống mà là thất khiếu chảy máu.
Có lẽ mỗi người lúc bản mạng Vũ Hồn thức tỉnh là không giống nhau, không biết Vũ Hồn của ta có vượt qua cửa ải này hay không?
Lâm Phong nói thầm một tiếng, tâm thần vựa động, phóng thích Vũ Hồn ra.
Đột nhiên Lâm Phong có cảm giác không hiểu, cảm giác đưa thân vào hắc
ám, tất cả xung quanh đều thay đổi, hắc ám, vô cùng vô tận hắc ám, hắn
lúc này không còn bị vây trong đêm tối nữa mà ở trong một mảnh thế giới
đen tối.
Cảm giác của hắn dường như càng thêm sâu sắc, phạm vi vài dặm, cho dù
gió thổi cỏ lay đều không thể dấu diếm được hắn. Đầu óc của hắn trở nên
vô cùng bình tĩnh, hơn nữa không ngừng vận chuyển, linh mẫn hơn nhiều so với bình thường, giống như trong nháy mắt nhìn thấu tất cả.
Đáng sợ hơn là đôi mắt của Lâm Phong kia, chính hắn không cách nào nhìn
qua tròng mắt, hắc ám đồng tử, không mang theo tình cảm con người, bình
tĩnh cùng hờ hững đáng sợ đến bực nào.
-Hắc Ám … Vũ Hồn.
Lâm Phong phát hiện đầu óc cả mình so với quá khứ đều rõ ràng, ngay cả chính hắn còn cảm thấy loại Vũ Hồn này đáng sợ.
Hơn nữa, dường như còn không chỉ như vậy…
Tâm thần cử động lần nữa, sau lưng Lâm Phong, một đoàn bóng mà mênh mông xoay quanh mà lên, mà trên đỉnh hắc ám bóng ma này, một quyển Thiên Thư rực rỡ lẳng lặng trôi nổi tại kia, nó mở ra một tờ, giống nhau vẫn là
như thế.
-Đây là một loại Vũ Hồn sao?
Ánh mắt Lâm Phong dại ra, võ tu phóng thích Vũ Hồn sau lưng là lúc, võ
tu có thể cảm nhận tất cả Vũ Hồn, cảnh tượng hiện ra lúc này giống như
trong mộng, vô tận hắc ám thế giới có một đoàn ánh sáng lóe ra, một
quyển Thiên Thư lẳng lặng lơ lửng!
Ở trong trí nhớ Lâm Phong, chưa từng có một loại Vũ Hồn nào có thể phóng thích hai tầng hoặc là loại Vũ Hồn nào có hai tầng như thế này, tầng
thứ nhất không có ảo ảnh hắc ám, nhưng làm cho thế giới xung quanh hòa
hợp cùng hắc ám, tầng thứ hai xuất hiện Thiên Thư Vũ Hồn. Lâm Phong còn
cho rằng mình bản mạng Vũ Hồn thức tỉnh thất bại, ngược lại là tốt ngoài sức tưởng tượng.
-Thiên Thư, Vũ Hồn sách…
Lâm Phong cũng không biết nên gọi Vũ Hồn mình là gì.
Ở Cửu Tiêu đại lục, võ tu vô số, chủng loại Vũ Hồn cũng rất nhiều, hơn
nữa lúc bản mạng Vũ Hồn thức tỉnh vốn là lúc Vũ Hồn lột xác, không ai có thể nói cho hắn biết toàn bộ Vũ Hồn, chỉ biết là có không ít Vũ Hồn
thông thường cùng với Vũ Hồn dị chủng.
Mà Vũ Hồn sách thì là một loại Vũ Hồn dị chủng kỳ lạ, loại Vũ Hồn này
không phải là Vũ Hồn công kích, đồng thời cũng không phải là phòng ngự
hay phụ trợ chiến đấu. Nhưng mà những kẻ có được Vũ Hồn sách, trên thư
Vũ Hồn của bọn hắn có thể ghi lại những điều không tầm thường, những
điều này, có khả năng thay đổi vận mệnh võ tu.
-Thiên Chiếu!
Lâm Phong hô nhỏ một tiếng, lập tức đôi hắc ám đồng tử lạnh như băng kia lại có một chút màu bạc sáng chói lên, chói mắt như mặt trời, lóa mắt
làm cho người khác phải sợ hãi.
Sự rực rỡ chói mắt này chỉ một thoáng rồi biến mất, nhưng Lâm Phong lại
lâm vào trầm tư, đúng là thần thông năng lực mà thư Vũ Hồn mở ra tờ thứ
nhất ban cho hắn, Thiên Chiếu, nhìn thấu tất cả.
-Sau này, ta sẽ gọi mi là Thiên Chiếu Vũ Hồn!
Lâm Phong thì tào nói nhỏ. Ảo ảnh Vũ Hồn tiêu tán, đôi mắt của hắn dần
dần khôi phục bình thường, không còn lạnh như băng vô tình, ánh mắt của
hắn, như cũ trong trẻo nhưng là đằng sau lại tăng thêm vài phần thâm
thúy.
Mở bàn tay ra, bạch sắc khí cương phun ra nuốt vào không ngừng, thiên
địa nguyên khí đã có thể tùy ý khóa thành khí cương, Lâm Phong lúc này
đã đặt chân vào Linh Vũ cảnh giới.
Hắc Ám Vũ Hồn bản mạng thức tỉnh, sinh ra tầng thứ nhất, có thể phóng
thích Thiên Chiếu Vũ Hồn, thực lực đạt tới Linh Vũ cảnh giới. Tuy rằng
Tiểu Xà Vũ Hồn không thể thức tỉnh, nhưng Lâm Phong đã phi thường hài
lòng.
Thiên Chiếu Vũ Hồn của hắn chỉ cần cởi bỏ tầng thứ nhất là có thể cho
hắn cường đại chiến lực. Mà tầng thứ hai Thư Vũ Hồn, có thể làm một loại phụ trợ, làm cho hắn đạt được thần kỳ thần thông, bình thường cũng
không cần phóng thích.
-Tu vi Linh Vũ cảnh tầng một, từ nay về sau lại vô địch thủ.
Lâm Phong tự tin cười, hắn có thể cảm giác được Hắc Ám Vũ Hồn lột xác có bao nhiêu khủng bố, chỉ là Thiên Chiếu tầng thứ nhất đã tương đương với Hắc Ám Vũ Hồn tiến hóa. Nay gặp lại Lâm Thiên, Lâm Phong có tuyệt đối
nắm chắc có thể tiêu diệt đối phương, mặc dù Lâm Thiên là thiên chi kiều nữ, có được Băng Hỏa Đồng Nguyên Vũ Hồn.
Mưa vẫn tí tách rơi xuống, bầu trời tối đen đã có một tia ánh sáng lộ ra, thiên tướng mờ sáng.
Lâm Phong đứng dậy, nhìn xuống cả người ướt đẫm nước mưa, không khỏi
cười khổ, không nghĩ tới lần này ngồi xuống, chính là qua một đêm, thật
là chật vật.
Ngẩng đầu nên nhìn phương hướng xa xa, đôi mắt Lâm Phong hiện lên một
đạo lạnh lùng, đêm qua phủ thành chủ xuất hiện Khí Vũ cảnh tầng tám và
tầng chín ám sát hắn, chỉ cần thực lực của hắn hơi yếu một chút thì đã
chết không có chỗ chôn.
-Phủ thành chủ, Nạp Lan Phượng, sớm hay muộn thì ngươi cũng phải hối hận vì hành vi ngày hôm nay.
Lâm Phong cất bước, hướng tới phương xa đi đến.