Sau nửa canh giờ, vòng đào thải thứ nhất kết thúc, còn lại ba mươi hai người đang đứng. Những tên bị loại bỏ đa số là có tu vi tầng năm, tầng sáu, dĩ nhiên cũng có người có tu vi Khí Vũ cảnh tầng bảy xui xẻo mà bị vây công đánh bại, thối lui khỏi chiến đài.
Còn có vài người, trong vòng thứ nhất này thậm chí không cần nhúc nhích cũng vượt qua, Lâm Thiên, cùng với đại ca là Lâm Hồng, còn có Lâm Võ, Lâm Vũ cùng Lâm Phong.
- Ha ha, người này thật may mắn, vậy mà Lâm Thiên lại bảo vệ hắn lên cấp.
- Vậy thì có gì chứ, Lâm Thiên là muốn để cho hắn vào vòng hai càng thêm thảm hại.
Đám người rối rít bình luận về Lâm Phong, hiển nhiên đối với kẻ không đánh mà được lên cấp như hắn rất khó chịu.
Vòng chiến đấu thứ hai được chia thành bốn tổ, mỗi tổ tám người, thay phiên chiến đấu. Mỗi một người đều phải đấu với bảy người trong tổ, hai người thắng nhiều nhất trong tổ được vào vòng tiếp theo.
Đầu tiên phải tiến hành rút thăm phân tổ, sau đó do Nhị trưởng lão phân bố, Lâm Thiên được phân ở tổ một.
- Lâm Phong, Lâm Ngạn, Lâm Nhiên, Lâm Lập, Lâm Thải Châu, Lâm Vũ, tổ bốn.
Nghe được nhị trưởng lão công bố danh sách tổ bốn, tam trưởng lão trên đài cao cười cười:
- Tổ bốn là tổ yếu nhất trong bốn tổ, lấy thực lực của Vũ nhi hẳn là không vấn đề gì.
- Lâm Vũ ở tổ bốn, đủ để xưng hùng.
Lâm Bá Đạo khách sáo nói.
- Ha ha, chuyện này, nếu đụng với Lâm Thiên, Lâm Vũ sẽ phải chủ động nhận thua!
Hiển nhiên Tam trưởng lão rất hưởng thụ đối với lời của Lâm Bá Đạo, cười vang nói.
- Chẳng qua là không biết Lâm Phong ở tổ bốn có thể xếp hàng thứ mấy?
Thanh âm của tam trưởng lão không thấp, nói xong còn cố ý nhìn Lâm Hải một cái.
Chiến đài khổng lồ được phân ra bốn khu vực, dùng cho bốn tổ chiến đấu, như vậy có thể đồng thời tiến hành.
- Tổ một, Lâm Thiên vs Lâm Hàm; Tổ 2, Lâm Hồng vs Lâm Lỗi; Tổ 3, Lâm Võ vs Lâm Hiểu; Tổ 4, Lâm Phong vs Lâm Ngạn.
Đám người nghe được những người chiến đấu trước tiên liền sáng mắt lên, đều là tiêu điểm chiến đấu rồi, xem ra đây là Nhị trưởng lão cố ý an bài.
Lâm Thiên cùng anh mình là Lâm Hồng thì không cần phải nói, Lâm Võ cũng thuộc về hàng nổi bật trong đám trẻ tuổi Lâm gia, mà Lâm Phong, mặc dù thực lực của hắn hơi yếu, nhưng danh khí lại không kém hơn mấy người kia. Vì vậy, trận đầu của tổ bốn, thậm chí không an bài Lâm Vũ ra trận, mà là Lâm Phong.
Tám người đi lên bốn khu vực trên chiến đài, mọi người chú ý nhất là hai trường chiến đấu, là của Lâm Thiên và Lâm Phong. Bọn họ muốn nhìn xem, hôm nay Lâm Thiên mạnh đến nhường nào, cũng muốn xem một chút, tên phế vật Lâm Phong của Lâm gia đã đến cảnh giới nào rồi.
- Ta nhận thua.
Tổ một Lâm Hàm rất dứt khoát nói, để cho không ít người lộ vẻ thất vọng. Nhưng mọi người cũng thông cảm cho Lâm Hàm, ai muốn đi trêu chọc Lâm Thiên chứ.
- Tổ một, Lâm Thiên thắng.
Nhị trưởng lão tuyên bố nói.
Không thấy Lâm Thiên chiến đấu, ánh mắt mọi người liền tập trung vào khu vực của tổ bốn.
Lâm Ngạn với Lâm Phong.
- Ta không muốn vũ nhục kiếm của ta, ngươi nhận thua đi.
Lâm Ngạn có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa lại có Kiếm Vũ Hồn, ở cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng bảy chưa có địch thủ, nên ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo chút xấc láo.
- Tổ bốn, Lâm Ngạn thắng.
Nhị trưởng lão trực tiếp tuyên bố kết quả.
- Hử!?
Ánh mắt Lâm Phong nhíu lại, Lâm Ngạn thắng? Hắn mở miệng nhận thua sao?
Nhưng mà hình như Lâm Ngạn cho rằng đây là đương nhiên, rất thản nhiên bước xuống chiến đài.
- Sao ngươi còn ở đây?
Nhị trưởng lão thấy Lâm Phong còn không nhúc nhích, liền hỏi.
- Ta nhận thua sao?
Lâm Phong nói.
Nhị trưởng lão nhíu mày, thầm nghĩ thằng này không biết tốt xấu, cho hắn trực tiếp thua là để hắn tránh khỏi xấu hổ mất mặt, chẳng những hắn không cảm kích lại còn dám chất vấn lão.
- Có nhận thua hay không thì kết quả cũng giống nhau, nhanh đi xuống đi, không cần quấy nhiễu cuộc họp.
- Nếu ta không có nhận thua, ngươi có tư cách gì mà tuyên bố Lâm Ngạn thắng?
Lâm Phong giống như không nghe được lời Nhị trưởng lão, tiếp tục hỏi.
- Bằng ta là Nhị trưởng lão, chủ trì cuộc họp hàng năm.
- Ha hả, xem ra có người không để tộc trưởng như ta vào trong mắt rồi.
Thanh âm bình tĩnh của Lâm Hải vang lên, trong sự bình tĩnh ẩn chứa tức giận:
- Nhị trưởng lão, ngươi làm trò trước mặt mọi người, công khai làm trái quy tắc cuộc họp, không chiến liền đã tuyên bố kết quả, là ai cho ngươi tư cách này?
- Tộc trưởng, trận chiến này căn bản không cần chiến đấu cũng biết kết quả, vì bảo toàn mặt mũi cho tộc trưởng ngài mới làm như vậy, ngài cần gì để ý.
- Bảo toàn mặt mũi cho ta, ta xem ra ngươi chủ tâm muốn ta bêu xấu, hiện tại, ngươi có thể đi xuống, cuộc họp hàng năm do Lục trưởng lão chủ trì.
- Ta không đồng ý.
Lâm Bá Đạo mở miệng nói.
- Ta cũng không đồng ý, Nhị trưởng lão làm vậy là có lý.
Đại trưởng lão phụ họa, cũng ngay lúc này, Lâm Hạo Nhiên, Tam trưởng lão, Thất trưởng lão đều đã đứng lên.
- Đây coi là uy hiếp sao?
Lâm Hải đảo mắt qua những người này, hai người anh em của ông, thêm bốn vị trưởng lão, trong đó có ba vị trưởng lão xếp trên tốp ba, những người này nắm vận mệnh Lâm gia trong tay.
- Nếu như ta nhất định làm như vậy thì sao?
Lâm Hải cười lạnh một tiếng.
- Tộc trưởng, Nhị trưởng lão không làm sai, ngươi không có quyền tước đoạt tư cách chủ trì cuộc họp của lão. Nếu như ngươi khư khư cố chấp, quan báo tư thù, chằng lẽ lại làm lạnh lòng người Lâm gia.
Đại trưởng lão tự tiếu phi tiếu nói.
Thấy cục diện này, trong lòng mọi người đều sáng như tuyết, cuộc họp năm nay, quả nhiên không giống trước a… Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão và mấy vị trưởng lão đang muốn tộc trưởng thoái vị.
Lâm Hải cười cười, dùng thanh âm trầm thấp nói:
- Ta biết các ngươi muốn làm gì, chẳng qua các ngươi còn thiếu một cái cớ, hiện tại ta liền cho các ngươi lấy cớ.
Mấy tên đối diện nghi hoặc, không hiểu được ý tứ của Lâm Hải.
Chỉ thấy Lâm Hải xoay người, ngó chừng mọi người, hắng giọng nói:
- Con ta Lâm Phong đối chiến cùng Lâm Ngạn, Lâm Phong chưa từng nhận thua, hai người cũng chưa đấu với nhau, Nhị trưởng lão đã trực tiếp tuyên bố Lâm Ngạn thắng, ta cho là Nhị trưởng lão coi rẻ gia quy, phải phạt nặng! Bất quá mấy vị trưởng lão lại cho một tộc trưởng như ta dùng công mà báo tư thù, cho nên, vì cho mọi người một cái công đạo, để cho Lâm Phong đánh một trận với Lâm Ngạn. Lâm Phong bại, chứng tỏ tộc trưởng như ta có lòng dạ hẹp hòi, không xứng làm chủ Lâm gia, ta cam nguyện thoái vị.
Những lời Lâm Hải vừa nói ra, đám người liền xôn xao một mảnh. Ba tháng trước, Lâm Phong chỉ có tu vi Khí Vũ cảnh tầng năm, tầng sáu, hôm nay mạnh nhất cũng chỉ khoảng tầng bảy, nào có thể là đối thủ của Lâm Ngạn. Tộc trưởng làm vậy không phải là tạo cơ hội cho đám người kia sao?
Quả nhiên, đám người Lâm Bá Đạo đều sáng mắt lên, không nghĩ tới Lâm Hải cư nhiên lại nói như thế, miễn cho bọn họ tìm thêm lý do.
- Nhưng mà, nếu Lâm Phong thắng, thì chứng minh Nhị trưởng lão coi rẻ gia quy Lâm gia, sẽ phải chịu một chưởng của tộc trưởng ta đây, đồng thời bãi bỏ chức vị trưởng lão.
Giọng nói Lâm Hải trở nên lạnh dần, thậm chí mọi người dường như cảm thấy thân thể cũng lạnh lẽo, đây là Lâm Hải muốn dùng vị trí tộc trưởng để đánh cuộc cùng đối phương.
- Ta đồng ý.
Lâm Bá Đạo lập tức mở miệng, sắc mặt lạnh lẽo như băng, Lâm Phong thắng Lâm Ngạn, làm sao có thể.
- Ta cũng đồng ý.
Đại trưởng lão cũng mở miệng.
- Tốt, Nhị trưởng lão, còn ngươi?
Lâm Hải nhìn về Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão âm thầm mắng một tiếng, dù Lâm Phong có thắng thì không liên quan đến Lâm Bá Đạo cùng đại trưởng lão, hai người này tự nhiên vui mừng đồng ý, nhưng những lời này Nhị trưởng lão chỉ có thể giấu ở trong lòng, gật đầu đáp:
- Ta không có ý kiến.
- Hỏng bét.
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên chửi nhỏ một tiếng, Lâm Phong có thể phế bỏ con của lão là Lâm Hằng, cũng có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng tám, Lâm Ngạn nhất định bại. Vốn gã có ý định ngăn cản, nhưng Lâm Bá Đạo cùng đại trưởng lão đã đồng ý quá nhanh, gã chỉ có thể giấu những lời này trong lòng.
- Lâm Ngạn, ngươi đi lên đánh một trận với hắn.
Nhị trưởng lão lạnh lùng nói, liếc Lâm Hải một cái, đây là do ngươi tự giao vị trí tộc trưởng ra.
Lâm Ngạn trở lại chiến đài, giễu cợt nhìn Lâm Phong:
- Chính mình phế vật cũng thôi, còn muốn liên lụy cha mình! Nhưng mà Lâm Ngạn ta có thể quyết định quyền sở hữu vị trí tộc trưởng, dường như cũng không tệ.
- Kiếm ngươi dùng cũng giống như ngươi vậy sao, toàn nói nhảm vậy.
- Muốn chết.
Trường kiếm Lâm Ngạn đã xuất vỏ, lao thẳng tới Lâm Phong.
- Kiếm Ảnh Hàn Quang!
- Cút!
Lâm Phong quát khẽ một tiếng, bước sang một bước, kiếm khí Lâm Ngạn phát ra đã tan biến trong nháy mắt, ngay sau đó, một đôi nắm đấm đột phá sơ hở của đường kiếm, đấm vào lồng ngực Lâm Ngạn, trực tiếp đánh Lâm Ngạn bay ra ngoài.
Trường kiếm đã sớm rơi xuống đất, Lâm Ngạn té trên mặt đất lộ vẻ mờ mịt, bại? Gã sao có thể bại?
- Kiếm, phải nhanh chuẩn độc! Nhưng kiếm của ngươi không có được điểm nào, sơ hở chồng chất, ngươi dùng kiếm, thật sự là vũ nhục kiếm, một tên phế vật.
Lâm Phong đá bay trường kiếm dưới chân, đưa hai chữ phế vật trả lại cho đối phương.
Không chỉ có Lâm Ngạn không tin được, mọi người trong Lâm gia đều ngây người, đây là một chiêu quen thuộc cỡ nào, cũng giống như lúc Lâm Phong đánh bại Lâm Vân, chỉ một đấm, một kích nhẹ nhàng.
Nhìn Lâm Phong đứng trên đài, tự tin ngạo nghễ, thiếu niên phế vật này, tựa như đã thoát thai hoán cốt, dù cho Khí Vũ cảnh tầng bảy như Lâm Ngạn, vẫn không chịu nổi một kích.
- Làm sao có thể, tại sao có thể như vậy?
Thân thể Nhị trưởng lão run rẩy, cả người lạnh như băng, Lâm Hải phía chủ vị trên cao đang từ từ bước về phía lão.