Cô gái nghe thế thì sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói:
- Thiếu gia, ngài nói đùa rồi.
- Ai rảnh đùa với ngươi, đến chỗ thiếu gia nhanh đồ tiện nhân! Một nữ nô lệ mà thôi, cần gì phải ra vẻ thanh cao như vậy chứ.
Thanh niên quát lớn một tiếng, trông có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, cực kỳ bá đạo.
Lâm Phong hơi nhíu mày lại, cường giả và thiên tài ở Hoàng thành quả là nhiều, nhưng loại công tử quý tộc kiêu căng ngạo mạn này hình như còn nhiều hơn, ai cũng không coi người khác ra gì, tự cho mình là đúng.
Mà cô gái kia thì khẽ cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Đúng như thanh niên kia nói, thân phận của những người như các cô quả thực quá thấp bé, coi như một loại đầy tớ, hạ nhân, nếu không thì cũng không đứng ngoài đón khách, với ai cũng phải niềm nở đón chào. Ở đại lục này, đây vốn là nghề nghiệp cực kỳ thấp kém.
Bởi vậy, nếu đối phương muốn chà đạp cô, cô quả thực không thể phản kháng.
Nhớ rõ lần trước, một bằng hữu của cô được một tên đệ tử quý tộc coi trọng, vì cô ta không theo mà bị cưỡng hiếp tới chết, kết cục cực kỳ thê thảm. Phòng đấu giá sẽ không ra mặt vì những tỳ nữ như cô.
Các cô được huấn luyện là để xu nịnh khách nhân.
Nhìn thấy sắc mặt cô gái như thế, tên kia lại càng cười đắc ý, nói:
- Dường như lần trước Mông Xung kia ở đây chơi đùa một ả, đùa cho tới chết! Nếu ngươi không đến đây khiến bản thiếu gia vừa lòng, ta sẽ đưa ngươi vào quân doanh cho chúng tướng sĩ đói khát kia hưởng thụ một phen, xem ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu người.
Sắc mặt cô gái lại tái nhợt hẳn, trông vô cùng khó coi, muốn nhiều người cùng chơi đùa nàng ư?
Lúc này, một tia sáng lạnh hiện lên trong mắt Lâm Phong, thật là tên súc sinh không biết xấu hổ, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà nói ra những lời dâm ô như thế, mà lại còn dương dương tự đắc.
- Ngươi không nói lời nào là sợ người khác không biết miệng ngươi thối như thế nào à?
Lâm Phong quay đầu lại, đôi mắt dưới lớp mặt nạ lạnh lùng liếc thanh niên kia một cái, giọng nói lạnh lẽo.
Thanh niên kia hơi khựng lại, lập tức trong tròng mắt lộ ra ý âm lãnh, nói:
- Ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?
- Đương nhiên biết.
Lâm Phong gật gật đầu. Thanh niên kia lộ vẻ thú vị, lạnh lùng cười:
- Nếu biết, ngươi không nghĩ đến hậu quả à, hay ngươi chỉ là nóng đầu lên vì một ả đàn bà, xúc động nhất thời?
- Nói chuyện với súc sinh thì cần phải lo đến hậu quả sao?
Lâm Phong mỉm cười đầy trêu tức, cười nhạt nói.
- Phì…
Có người ở khu vực khách quý nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười, Lâm Phong đang trêu đùa thanh niên kia chứ đâu.
Nghe được tiếng cười trào phúng, sắc mặt tên thanh niên kia cứng đờ, quát:
- Phế nó đi, quăng ra ngoài, mang con kia tới đây cho ta.
- Dạ.
Ở trong đình đài mà thanh niên kia ngồi, một bóng người đứng dậy, bước về phía Lâm Phong.
Người này mặc một bộ trường bào màu xám cực kỳ giản dị, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, thân thể đứng thẳng tắp, lúc cất bước lại mang theo tiếng gió.
Lâm Phong nhìn về phía người này, chỉ thấy một luồng sát khí kéo tới, Lâm Phong nhận ra kẻ này rõ ràng quyết đoán, thân mang sát khí thiết huyết, thật giống quân nhân.
Mà vừa rồi thanh niên kia cũng nhắc tới hai chữ quân doanh, chẳng lẽ gã có quan hệ với quân doanh gì sao!
- Đợi chút!
Lúc này, một giọng nói truyền đến khiến nam tử áo bào xám kia dừng lại, nhìn về phía người nói.
Lúc này, một người bước tới, mở miệng nói với thanh niên kia:
- Mông thiếu, người ở đây đều là khách quý của phòng đấu giá, trước khi rời đi thì phòng đấu giá có nghĩa vụ đảm bảo sự an toàn cho các vị! Hi vọng Mông thiếu có thể thông cảm, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
- Đương nhiên, về ả này, nếu Mông thiếu thích thì ta sẵn lòng đưa ả cho Mông thiếu, tùy Mông thiếu xử trí.
Người tới nói chuyện rất khách khí khiến sắc mặt thiếu niên kia mới thư thái chút, cũng không quá mức quét mặt phòng đấu giá, dù sao chủ nhân nơi này có thân phận không hề tầm thường, không dễ chọc như vậy.
- Coi như ngươi gặp may.
Thanh niên lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, mắt hiện lên hàn quang. Ở trong phòng đấu giá không thể động tới Lâm Phong, nhưng ra ngoài rồi thì đó chính là lúc Lâm Phong gặp xui.
- Bảo ả tiện nhân kia tự mình đến đây cho ta, bản thiếu gia sẽ cho ả nếm thử cảm giác ở trước mặt mọi người.
Thanh niên nói với ngữ khí âm trầm, làm cho sắc mặt của cô gái xinh đẹp kia tái nhợt vô cùng, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng không ngờ chỉ tùy ý nói một câu liền rơi vào kết cục như vậy, mà nàng cũng không nói gì sai, các vị trí ở khu vực khách quý này quả thật có thể tùy ý ngồi.
Nhưng trên thế giới này vốn không có phân chia sai hay không sai, thực lực sẽ quyết định vận mệnh.
- Vâng.
Người tới kia nhìn cô gái, lạnh lùng nói:
- Lời của Mông thiếu ngươi đã nghe rồi đó, còn không tự mình đi tới.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, thân thể khẽ run, nàng không biết nếu nàng đi qua thì thanh niên đó sẽ làm gì nàng.
- Hừ?
Người nọ hừ một cái. Nước mắt ngập trong đôi mắt cô gái, cô gái đã hoàn toàn cam chịu số phận, giơ bước chân nặng trĩu chuẩn bị đi đến chỗ thanh niên.
Cảnh này khiến thanh niên kia lại nở nụ cười tà ác.
Nhưng vừa bước ra một bước, thiếu nữ đã cứng đờ lại, bước chân cũng dừng ở trên không.
Nhìn thoáng qua cánh tay nhỏ nhắn của mình, ở đó, một bàn tay to đang nắm chặt lấy, khiến nàng không đi được.
- Ngồi với ta.
Lâm Phong nhàn nhạt nói khiến thân thể cô gái khẽ run, nhìn thoáng qua Lâm Phong với chút vẻ cảm động trong ánh mắt, nhưng lại không dám.
- Bảo cô ngồi thì ngồi, không cần phải đi đâu hết.
Lâm Phong hơi dùng sức kéo cô gái ngồi xuống cạnh hắn, khiến cho không ít người sửng sốt.
- Vị công tử này, xin cậu đừng làm chúng tôi khó xử!
Người của phòng đấu giá kia không ngờ Lâm Phong lại không biết điều như vậy, theo y thấy, y đã nể mặt Lâm Phong rồi, xem Lâm Phong là khách quý nên mới ra mặt bảo vệ hắn. Nhưng Lâm Phong dường như không biết điều, khiến tiếng nói của hắn có vẻ không tốt cho lắm.
- Khó xử?
Lâm Phong cười lạnh, nhìn y rồi thản nhiên nói:
- Ta cũng được coi là khách quý của phòng đấu giá?
- Đương nhiên, nếu không thì công tử đã không ngồi ở đây.
Đối phương gật đầu nói.
- Nếu như ta là khách quý của phòng đấu giá các ngươi, nàng vì tiếp đón ta mà bị tội, bị các ngươi đưa cho tên súc sinh miệng thối kia chỉ để gã tiêu giận, nhưng các ngươi có nghĩ đến mặt ta để ở đâu không?
Lâm Phong lạnh lùng nói, đối phương không hề nể mặt hắn.
Cô gái này tiếp đón hắn, chăm sóc hắn, vì để hắn ngồi xuống đây mà đắc tội thanh niên nên nàng liền bị trừng phạt, bị đưa cho tên kia ngược đãi, như vậy Lâm Phong hắn là cái gì?
Người của phòng đấu giá kia từ đầu đến cuối đều chưa từng hỏi ý kiến của hắn, trực tiếp coi hắn là không khí, chỉ là để tên kia tiêu trừ lửa giận. Vậy lửa giận của Lâm Phong hắn thì nên tiêu như thế nào?
Đối phương nghe được lời của Lâm Phong thì sắc mặt cứng đờ, quả thật y chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của thanh niên kia, mà hoàn toàn không nghĩ gì đến Lâm Phong. Theo y, thân phận của thanh niên kia, Lâm Phong há có thể so với, y làm vậy thì Lâm Phong phải cảm kích y mới đúng, vì y đã giúp Lâm Phong chuyển nguy thành an.
Mặc dù lúc này nghe được lời Lâm Phong nói, y vẫn cảm thấy Lâm Phong không biết phải trái.
Hơi nheo mắt lại, người này nhìn Lâm Phong một cái thật sâu rồi lập tức nhìn cô gái kia và nói:
- Ai cho ngươi ngồi xuống, ta bảo ngươi qua hầu hạ Mông thiếu, ngươi không nghe thấy sao?
Thanh niên vốn nổi giận vì những gì Lâm Phong nói, nhưng thấy người kia nói vậy thì lại mỉm cười, coi như kẻ này thức thời. Gã lại muốn xem lần này Lâm Phong xuống đài như thế nào.
- Thật là nể mặt mà không cần!
Thanh niên khẽ nói một câu, cười lại càng thêm rực rỡ, mà những lời này cũng là những suy nghĩ của người của phòng đấu giá kia. Theo y, Lâm Phong đúng là cho mặt mà không biết đường.
Lâm Phong híp mắt lại nhìn người của phòng đấu giá kia, nhà nhạt nói:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Hừ!
Người này hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cô gái rồi nói:
- Ta bảo ả đi hầu hạ Mông thiếu!
Ầm!
Người nọ vừa nói xong thì một tiếng ầm vang lên, đá vỡ bắn khắp nơi, mặt đất rung lên dữ dội. Chỉ thấy chiếc bàn đá trong đình đài của Lâm Phong bị một quyền của hắn đánh xuống, vỡ thành bột phấn!