Xế chiều thứ hai cũng không có thêm chuyện gì xảy ra, tuy rằng ngày mai Gia Vệ sẽ phải đi, thế nhưng buổi tối hôm nay, ngay cả hành lý Gia Vệ cũng không có thu dọn gì cả.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Gia Vệ cùng Vương Cường đi đến trường thi, nghĩ tới buổi tối hôm nay phải rời khỏi nơi mình đã từng sống gần hai mươi năm, mặc dù chỉ rời xa có bốn tháng, nhưng Gia Vệ vẫn có chút bồi hồi.
- Có lẽ, mình thật sự cần đi ra bên ngoài rèn luyện một thời gian.
Gia Vệ thấp giọng tự nói, hắn không thể không đi, giờ không đi, chắc chắn sau này cũng sẽ phải xa nhà.
- Không sai, chúng ta không có khả năng cả đời chỉ ở trong mỗi thành phố Tân Hải này được.
Vương Cường cũng nói, hắn biết ngày hôm nay Gia Vệ phải đi, tâm tình cũng có chút không bình thường.
- Mày cố gắng thi vào đại học cho tốt vào, tao ở nơi ấy chờ mày.
Gia Vệ nhìn Vương Cường cười nói.
- Yên tâm đi, áp lực chừng đó vẫn chưa đủ để ảnh hưởng tới tao.
Vương Cường cũng cười cười, gật đầu nói.
Gia Vệ gật đầu, song đúng lúc đó, hai người dừng lại cùng lúc.
Chỉ thấy phía trước, Hoàng Hạo vẫn như cũ đi theo bên người Gia Cát Uyển Nhi, cùng tình huống ngày hôm qua giống nhau, nhưng lại không cùng địa phương, đó chính là ở bên cạnh Hoàng Hạo, nhiều ra hai người.
Hai người bọn họ rất rõ ràng là tay sai của Hoàng Hạo, vóc người bọn hắn cũng giống như Vương Cường, sắc mặt hung ác tàn nhẫn, bất quá nhìn hai người cầm cặp sách trong tay, cũng không cần phải nghĩ, bọn họ chắc cũng là học sinh của trung học Tân Hải.
Gia Vệ vừa định xoay người, Gia Cát Uyển Nhi bên kia đúng lúc nhìn thấy Gia Vệ bên này, trực tiếp kêu to tên Gia Vệ, đồng thời trực tiếp chạy tới.
Gia Vệ cùng Vương Cường đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể dừng lại.
Giống như ngày hôm qua, Gia Cát Uyển Nhi đi tới bên người Gia Vệ, trực tiếp ôm lấy cánh tay Gia Vệ, làm ra một bộ dáng thân mật, giống như là một đôi tình lữ vậy.
- Tiểu tử, lại là mày, ngày hôm nay tao xem mày chạy chỗ nào.
Hoàng Hạo hung ác tàn nhẫn nói, ngày hôm qua bị Gia Vệ một cước đã ngã, đau đớn là chuyện nhỏ, ở trước mặt các bạn học bị mất mặt mới là chuyện lớn.
- Hạo ca, chính là tiểu tử này đắc tội anh?
Một tên đầu nhuộm nửa vàng, ăn mặc theo trào lưu của thanh niên bây giờ khinh thường liếc nhìn Gia Vệ, chợt hướng Hoàng Hạo hỏi.
-Không sai, chính là thằng ôn này.
Hoàng Hạo hung tợn nói.
-Vậy còn chờ cái gì nữa, đánh hắn đi.
Người thanh niên thứ hai với quả đầu đinh âm hiểm cười nói.
Mà lời nói của hắn, lọt vào trong tai Gia Vệ cùng Vương Cường, lại làm cho hai người nở ra một nụ cười trên môi.
Ba người Hoàng Hạo ngay cả một tên côn đồ đều không bằng, cho nên sức chiến đấu của bọn họ, đối với người ngay cả vệ sĩ chuyên nghiệp cũng có thể đánh ngã một đống lớn như Gia Vệ cùng Vương Cường mà nói, cơ hồ có thể không cần để ý.
Nhưng mà Gia Cát Uyển Nhi lại không biết điều này, mặt nàng lộ vẻ phẫn nộ quay qua Hoàng Hạo nói:
- Hoàng Hạo, nơi này là trường học, cậu dám động chân tay, nhất định sẽ bị đuổi học.
Không biết vì sao, luôn luôn là ma nữ Gia Cát Uyển Nhi, vào lúc này lại giống như biến thành một người thiếu nữ thanh thuần, nàng vừa nói ra câu này, lại để cho Gia Vệ có loại cảm giác phải giải cứu nàng.
Đối với loại cảm giác này, chính bản thân Gia Vệ cũng cảm giác được có chút buồn cười, hắn biết, nếu như Gia Cát Uyển Nhi thật sự điên lên, ba người Hoàng Hạo tuyệt đối thảm hại không gì sánh được.
-Trường học thì sao?
Mặt Hoàng Hạo lộ vẻ cười nhạt, hai tên tay sai càng cười lạnh liên tục.
Hoàng Hạo là con nhà giàu có, cho dù hắn có vi phạm kỷ luật của nhà trường, hắn cũng có thể tìm người giải quyết. Về phần hai tên tay sai kia, chỉ cần làm cho Hoàng Hạo vui vẻ, cho dù bọn họ có bị đuổi học cũng không có chuyện gì, dù sao bọn họ ở trường học cũng chỉ là để nghịch ngợm, sợ rằng ngay cả tốt nghiệp cũng không qua được.
- Được, hai người đi vào trước đi, tớ hôm nay rất buồn bực, đang lo không biết tìm chỗ nào để phát tiết đây.
Vương Cường bẻ bẻ cổ tay, quay qua Gia Vệ và Gia Cát Uyển Nhi nói.
- Tùy mày, bất quá thu liễm một chút, dù sao bây giờ đang trong kì thi, nhà trường mà bắt được sau này cũng không dễ giải quyết.
Gia Vệ nói, sau đó trực tiếp xoay người đi về phía cổng trường, mà Gia Cát Uyển Nhi đang ôm cánh tay lại bị Gia Vệ cứ như vậy lôi đi.
- Cậu yên tâm về cậu ấy như vậy sao? Hai tên tay sai của Hoàng Hạo còn cầm côn đấy.
Gia Cát Uyển Nhi hơi cau mày lại nói.
- Yên tâm đi, cậu còn có thể đối phó được, Vương Cường lại đối phó không được sao?
Gia Vệ cười nói, chợt nhìn Gia Cát Uyển Nhi vẫn đang ôm cánh tay phải của mình, ý bảo Gia Cát Uyển Nhi nên buông ra.
Lúc này đã vào trong trường học, trường cấp ba đã có quy định không cho phép yêu sớm, tuy rằng hầu như không có ai tuân thủ theo quy định này, thế nhưng cũng không thể lộ liễu quá được.
Khuôn mặt Gia Cát Uyển Nhi đỏ lên, vội vã buông cánh tay Gia Vệ ra, nhìn bạn học xung quanh, thấy không có ai nào nhận ra mình, Gia Cát Uyển Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
Chẳng qua nàng vẫn trừng mắt với Gia Vệ, nói:
- Cậu hay là quay lại xem thế nào đi, nếu như Vương Cường có xảy ra chuyện gì, không tốt đâu.
Gia Vệ nhíu mày, nhìn Gia Cát Uyển Nhi, vẻ mặt tươi cười có chút vui đùa hỏi:
- Chuyện của Vương Cường cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không bị liên lụy, tớ nếu như đi ra ngoài bị đánh, làm sao bây giờ?
- Tớ và cậu cùng đi, sẽ không để cho cậu bị đánh.
Gia Cát Uyển Nhi nhăn mày lại nói.
- Lẽ nào định để tớ trốn ở phía sau cậu?
Gia Vệ tiếp tục nói, ngữ khí như là tức giận vậy.
- Không, ai cho cậu trốn ở đằng sau tớ chứ.
Gia Cát Uyển Nhi vội vã giải thích, bất quá sau khi thấy trên mặt Gia Vệ có bộ dáng tươi cười xen chút vui đùa, liền biết đó là do Gia Vệ cố ý bày ra, lập tức trừng mắt với Gia Vệ, nói:
- Cậu rốt cuộc có quay lại hay không? Vương Cường thật sự không có chuyện gì sao?
- Cậu xoay người nhìn là biết có sao hay không?
Gia Vệ cười nói.
Gia Cát Uyển Nhi sửng sốt, chợt xoay người lại, thấy trước cửa trường học, Vương Cường mang vẻ mặt tươi cười đang hướng bên này đi tới.
- Các cậu thế nào không đi? Không cần chờ tớ, tớ cũng không muốn làm bóng đèn đâu.
Đi tới trước mặt, Vương Cường liền cười nói.
Lời hắn nói, lập tức rước lấy sự giận dữ của Gia Cát Uyển Nhi, bất quá Gia Cát Uyển Nhi cũng có chút nghi hoặc, hỏi:
- Bọn người Hoàng Hạo không phải đã buông tha cho cậu đấy chứ?
- Buông tha cho tớ? Là tớ buông tha cho bọn nó.
Vương Cường âm thầm cười, nói:
- Thực lực bọn nó như vậy, đừng nói ba người, cho dù đến ba mươi người, chỉ cần năm sáu phút thôi là đủ giải quyết hết.
- Thôi đừng có chém, đến ba mươi người, chỉ sợ lúc đấy mày xách dép lên mà chạy rồi.
Gia Vệ lắc đầu cười nói.
- Không tin để cho bọn hắn gọi ba mươi người đến thử xem.
Vương Cường lập tức nói.
Gia Vệ lắc đầu cười cười, không nói thêm cái gì nữa, ba mươi người, ngay cả hắn cũng không chắc có thể đối phó được, huống chi là Vương Cường.
Lông mày Gia Cát Uyển Nhi lúc này lại là sít sao nhíu lại, không biết chuyện gì vừa phát sinh, bất quá nghe ngữ khí của Vương Cường, nàng có thể đoán được, Vương Cường đã đánh xong mấy người Hoàng Hạo.
Cũng không có dừng lại lâu, ba người liền đi lên tầng.
Đi vào phòng thi, tự nhiên là lại bắt đầu điên cuồng ôn tập, sáng hôm nay thi trắc nghiệm tổng hợp, từng bạn học đều nhìn vào bài thi trắc nghiệm tổng hợp những lần trước để ôn tập, rất sợ có chỗ nào không hiểu.
Trắc nghiệm tổng hợp mặc dù có thể đạt tới ba trăm điểm, nhưng thời gian thi giống như thời gian thi ngữ văn, 150 phút, cho nên thi trắc nghiệm tổng hợp, muốn hoàn toàn làm xong bộ đề cũng rất khó, tỉ lệ chính xác rất khó đảm bảo, cái này chính là để xem tố chất tâm lý của thí sinh cùng trình độ nắm chắc kiến thức.
Chín giờ sáng, bắt đầu thi trắc nghiệm tổng hợp.
Giám thị coi thi phòng Gia Vệ, giống như lời của Cát lão sư đã nói ngày hôm qua, là tổ trưởng tổ vật lý - Hầu lão sư cùng chủ nhiệm lớp Gia Vệ thầy Trương.
Hai người bọn họ đều là giáo viên hết sức quan trọng trong tổ vật lý, hiện tại cả hai đều đến coi thi phòng này, rất nhiều người đều biết nguyên nhân là gì.
- Tận lực thi là được, đừng để cho mình cảm thấy tiếc nuối.
Thầy Trương sau khi phát đề thi xong, đi tới bên người Gia Vệ, thấp giọng nói một câu như vậy.
Gia Vệ gật đầu, thầy Trương tuy rằng cũng giống như các giáo viên khác muốn Gia Vệ có thể thi được điểm tối đa, thế nhưng hắn sẽ không để cho Gia Vệ có áp lực quá lớn, chỉ có thể ở bên cạnh khích lệ.
Dù sao thầy Trương cũng là chủ nhiệm lớp Gia Vệ, trong số các giáo viên, chính là người muốn Gia Vệ thi được điểm tối đa nhất, không ai có thể kỳ có nhiều kỳ vọng bằng thầy được.
Thời điểm bắt đầu cuộc thi, mỗi một học sinh đều khẩn trương làm bài thi của mình, thi trắc nghiệm tổng hợp, không thể có một chút chậm trễ nào, bởi vì chỉ hơi chậm trễ chút, là có thể không làm hết toàn bộ câu hỏi, mà làm không hết câu hỏi, thì kết quả sẽ không cao.
Ngay cả câu hỏi cũng không làm xong, càng không có thời gian để kiểm tra lại, cho dù có câu có thể làm được, cũng không có thời gian để mà làm.
Cho nên, tất cả mọi người muốn làm xong bài thi thật nhanh, sau đó kiểm tra lại một hoặc hai lần, để xác định bài làm này có thể được điểm tối đa hay không?
Giáo viên cũng đã dặn trước, thời điểm làm bài thi trắc nghiệm tổng hợp, nếu gặp phải câu hỏi thực sự không có cách nào để giải, thì phải trực tiếp bỏ qua, ngàn vạn lần không nên dừng ở câu hỏi đó, tránh lãng phí thời gian.
Có một số học sinh đã nhớ kỹ lời dạy của giáo viên, gặp phải câu hỏi không biết làm, trực tiếp bỏ qua. Nhưng có một số học sinh, ngay từ lúc bắt đầu thi đã có chút khẩn trương, gặp phải câu hỏi không giải được, cũng vẫn cố gắng muốn làm bằng được, làm lãng phí thời gian đã đành, cuối cùng vẫn không thể giải ra được.
Đối với Hầu lão sư cùng Trương lão sư mà nói, thời gian trôi qua rất chậm, bọn họ mặc dù đang coi thi toàn phòng, thế nhưng ánh mắt hai người thường thường đều rơi hết vào người Gia Vệ.
Mà đối với toàn bộ học sinh đang thi mà nói, thời gian trôi qua lại rất nhanh, bọn họ còn không làm được mấy câu, 10 phút thời gian vậy mà đã trôi qua, để cho trong lòng bọn họ tăng thêm vài phần khẩn trương.
Rốt cục, một giờ thời gian đã trôi qua, tất cả mọi người vẫn còn đang múa bút thành văn, mà Gia Vệ lại đã buông bút xuống, thở một hơi thật sâu.
Hầu lão sư cùng Trương lão sư thấy thế, trên mặt đều lộ ra vẻ khẩn trương cùng hưng phấn, hai người vừa định hướng về chỗ Gia Vệ đi đến, sau một khắc liền dừng lại.
Chỉ thấy Gia Vệ hoạt động cái cổ một chút, sau đó bắt đầu kiểm tra lại bài thi, kiểm tra rất chậm, mỗi một câu hỏi đều kiểm tra phi thường tỉ mỉ.
Hai người không có quấy rầy Gia Vệ, bọn họ tiếp tục coi thi toàn phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Gia Vệ.
Lại trôi qua một giờ thời gian, đến mười một giờ, lúc này, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ nghi ngờ.
Cho đến bây giờ, Gia Vệ vẫn không có nói nộp bài thi sớm.
Trong lòng mọi người lúc này đều cho rằng, Gia Vệ rất có thể đã gặp phải câu hỏi không biết làm, thi trắc nghiệm tổng hợp muốn đạt điểm tối đa, dù gì thì cũng rất rất khó.
Hầu lão sư cùng Trương lão sư cũng cho rằng như thế, cho nên hai người đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra một vẻ cười khổ.
Bất quá, bọn họ cũng biết, để cho Gia Vệ thi trắc nghiệm tổng hợp đạt điểm tối đa, là rất khó hoàn thành.
Dù sao lượng kiến thức trong đề thi trắc nghiệm tổng hợp không thể so với lượng kiến thức của ngữ văn, mà yêu cầu tính toán lô-gic lại không thể kém hơn so với số học, độ khó tự nhiên không phải ngữ văn cùng số học có thể so sánh.
Bất quá, hai người nhiều ít cũng có chút thất vọng, dù sao bọn họ đã xác định thành tích số học của Gia Vệ đạt điểm tối đa, ngữ văn của Gia Vệ cũng đã biểu hiện ra lòng tin mười phần, nếu như trong bốn môn thi, chỉ có thành tích thi trắc nghiệm tổng hợp không đạt điểm tối đa, đây không thể nghi ngờ là một tiếc nuối vô cùng lớn.
Nhưng mà, đúng lúc này, Gia Vệ cầm bài thi từ chỗ ngồi đứng lên, trên mặt Hầu lão sư và Trương lão sư đang lộ ra vẻ thất vọng, nhìn thấy thế lần thứ hai lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.