Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 4: Tỏ Tình Với Cô Giáo

- Huynh đệ, nghe lời ca ca, dũng cảm theo đuổi Gia Cát Uyển Nhi đi, nhìn nàng thế kia ta bảo đảm chưa biết yêu đương là gì, rất dễ dàng đắc thủ.

Vương Cường ôm bả vai Gia Vệ nói.

Gia Vệ nhếch miệng:

- Thế sao mày không cua nó đi?

Biết được tình huống của mình không phải là bệnh, cũng không phải biến hóa quái dị gì, giờ đây Gia Vệ mới yên lòng lại, thế nhưng theo lời Vương Cường 'nói chuyện yêu đương', trong não Gia Vệ không tự chủ được xuất hiện một hình bóng.

Nghĩ đến hình bóng ấy, hắn ngây ngẩn cả người.

Nãy giờ Vương Cường gọi Gia Vệ mấy tiếng mà hắn cứ đơ đơ, nên lặng lẽ cười cười rồi vỗ vào đầu Gia Vệ, nói:

- Sao thế, có mục tiêu khác à?

Gia Vệ mỉm cười trả lời:

- Mày giúp tao một chuyện lớn, đi, bữa cơm chiều nay tao mời khách, thích ăn gì cứ tùy tiện.

Gia Vệ từ trong túi móc ra một tờ 20 NDT (gần 70k), Vương Cường thấy thế chỉ nhếch miệng, vẻ mặt xem thường:

- Giúp mày chuyện lớn, mời tao ăn bữa cơm 20 đồng?

- Thế mày muốn ăn bao nhiêu?

Gia Vệ cười nói.

Vương Cường lôi kéo Gia Vệ về phía trước:

- Ờ, về nhà mày ăn đi, để tao thưởng thức tay nghề của bác gái.

- Mày cứ việc, không cần tao nói, mẹ tao sẽ hảo hảo chiêu đãi mày.

Hai người cười ha hả đi về phương xa.

Không đến một canh giờ, hai người tới một khu cư xá hơi tồi tàn, sau đó vào một căn phòng trong đó.

Không chỉ nhà Gia Vệ ở khu này, nhà Vương Cường cũng ở đây, phụ thân của bọn hắn đều là lính xuất ngũ, sau khi rời quân đội tìm không được công việc gì tốt, có thể ở khu nhà này đã không tồi rồi.

Lên lầu ba, Gia Vệ lấy chìa khóa mở cửa phòng, mới bước vào cửa đã hô lên:

- Mẹ, con về rồi, Vương Cường cũng tới, nó cũng muốn ăn cơm mẹ nấu.

Thoáng chốc một vị phu nhân đeo tạp dề đi ra, nàng chính là mẫu thân Gia Vệ - Trương Dung, tuổi vẫn chưa tới 40 nhưng trên mái đầu đã điểm bạc.

- Tốt tốt, để mẹ nấu một bữa thật ngon cho hai nhi tử của ta nào.

Trương Dung nở nụ cười hiền hậu.

Cha mẹ Gia Vệ đã sớm coi Vương Cường như con cái bọn họ, ngược lại cha mẹ Vương Cường cũng sớm coi Gia Vệ như con đẻ.

- Mẹ nuôi, con thích ăn thịt sườn kho tàu.

Vương Cường không khách khí trực tiếp nói với Trương Dung.

- Ừm, đã sớm chuẩn bị xong, cho các ngươi bồi bổ đầu óc, để các ngươi có thể thi đại học thật tốt.

Thanh âm Trương Dung từ trong phòng bếp vọng ra.

Gia Vệ và Vương Cường thì đi về phòng của Gia Vệ.

- Cách kỳ thi Đại Học còn chưa đến hai tháng, không biết sau đó xa nhà sẽ thế nào đây.

Nằm ở trên giường, Gia Vệ mở miệng nói.

Hắn từ nhỏ chưa từng sống xa gia đình, hiện tại lên cấp ba hàng ngày vẫn về nhà như bình thường.

- Thi đỗ rồi hẵng tính, cố hết sức thi đõ vào đại học Tân Hải thì mỗi ngày có thể về nhà rồi.

Vương Cường cũng nằm ở trên giường cảm thán.

- Mày tưởng đại học Tân Hải chỉ nỗ lực là có thể thi đậu hay sao?

Gia Vệ xì mũi khinh bỉ Vương Mạnh, tiếp tục nói:

- Lớp chúng ta có thể nhất định thi đậu đại học Tân Hải cũng chỉ có mỗi Gia Cát Uyển Nhi mà thôi, những người khác cơ hội cũng không lớn, hai chúng ta càng không có cơ hội gì.

- Tao đéo sợ, cha tao nói không cho tao vào Tân Hải, muốn tao đi ra ngoài rèn luyện vài năm, sau đó học đại học cũng chưa muộn.

Vương Cường nói.

- Mày không nhớ nhà ah?

Gia Vệ nhìn Vương Cường.

Vương Cường nhăn nhó:

- Tao cũng chả biết, bất quá chúng ta đã lớn như vậy còn chưa rời khỏi thành phố Tân Hải, cái gì gọi là 'kiến thức ngắn thành tựu thấp', nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta về sau làm sao có được thành tựu lớn gì cơ chứ?

Vương Cường nhìn về phía Gia Vệ, nghiêm mặt:

- Chẳng lẽ mày muốn Gia thúc thúc cả đời chỉ làm bảo an, canh cửa cho người khác sao?

Gia Vệ cau mày, phụ thân hắn gọi là Gia Hồng Ngạo, hắn từ cha của Vương Cường mà biết được cha mình có ngạo khí rất lớn, hơn nữa hắn cũng có thực lực để mà kiêu ngạo.

Nhưng về sau không biết xảy ra chuyện gì, chân của phụ thân bị trọng thương, tuy đã chữa khỏi nhưng để lại di chứng, bình thường đi lại sẽ không phát hiện ra, nhưng không thể làm việc nặng.

Năm đó quân đội cũng phát cho ít tiền gọi là an ủi cho những người có chiến công, nhưng hiện tại chẳng còn lại là bao, phụ thân thì làm bảo an ở khu giải trí, đồng lương một tháng chưa tới 3000, 3000 đồng này, một phần giúp Gia Vệ đến trường, phần còn lại chỉ đủ chu cấp cho sinh hoạt hằng ngày, có thể thấy nhà Gia Vệ phải trải qua những ngày tháng khá chật vật.

Mẹ của Gia Vệ từng ra ngoài bán hàng vào sáng sớm, nhưng bị cha của hắn bắt phải nghỉ, không cho đi làm, Gia Vệ biết rõ, là cha thương mẹ, không muốn mẹ chịu khổ.

- Nếu có thể thi đại học, tao sẽ chọn đại học Tân Hải, dù sao ta khá quen thuộc Tân Hải, trong lúc học đại học có thể làm chút việc vặt, nếu như thi không đỗ, tao sẽ ra ngoài rèn luyện bốn năm, bốn năm sau nhất định không để cha mẹ khổ cực thêm nữa.

Gia Vệ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Vương Cường nhẹ gật đầu, bỗng đột nhiên tươi cười:

- Mày gắng nhịn hai tháng, thi đại học xong là mày có thể yêu đương tự do rồi, như thế mày mới trưởng thành được.

- Ý mày là mày 'lớn' rồi à?

Gia Vệ nhếch miệng, bất quá hắn không thể không bội phục, Vương Cường bề ngoài tốt, ba năm cấp 3 không chỉ có 1 người bạn gái, có điều không mối tình nào vượt qua nửa năm.

- Hắc hắc, tao tất nhiên là 'lớn' rồi, nếu không sao có thể giáo dục mày?

Vương Cường cười nói.

Lát sau hai người lấy ra bài tập, hiện tại bọn hắn không cần đi học buổi tối, nhưng bài tập nhiều muốn chết, âu vậy cũng đúng thôi, dù sao bọn hắn sắp sửa thi tốt nghiệp trung học.

Một tiếng nhanh chóng trôi qua, cha của Gia Vệ - Gia Hồng Ngạo mới tan tầm về nhà, hắn một thân đồng phục bảo an, giống như là quân trang, những góc cạnh rõ ràng trên mặt, lưu lại không biết bao nhiêu dấu vết qua năm tháng, bất quá hai mắt sáng ngời, sắc bén vô cùng.

Đó chính là cha của Gia Vệ, một con người nội tâm phi thường cao ngạo nhưng bị cuộc sống chèn ép.

- Gia thúc thúc khỏe.

Từ phòng Gia Vệ đi ra, Vương Cường liền trực tiếp chào Gia Hồng Ngạo một cái, lớn tiếng chào hỏi.

Gia Hồng Ngạo nở nụ cười nhẹ gật gật đầu:

- Tốt.

Nhìn thoáng qua con mình bên cạnh Vương Cường, trong mắt hiện một tia thất vọng, mở miệng nói:

- Nếu Gia Vệ được như ngươi thì Gia thúc thúc bớt lo được bao nhiêu.

Vương Cường và Gia Vệ chỉ biết cười miễn cưỡng, câu này lần nào ông gặp Vương Cường cũng đều nói, qua bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi chút nào.

Rất nhanh mẹ Gia Vệ là Trương Dung đem đồ ăn bưng lên, Vương Cường ở đây một chút cũng không ngại, cả nhà bốn người như một gia đình đang dùng cơm chiều.

Buổi tối Vương Cường về nhà, Gia Vệ xin phép cha mẹ một tiếng đi ra ngoài tản bộ.

Từ xế chiều nay Vương Cường khuyên hắn nên 'nói chuyện yêu đương', trong lòng Gia Vệ đã xuất hiện một bóng người, với người chưa có kinh nghiệm tình trường như hắn thì đây quả là một cái tâm bệnh.

- Sao thế nhỉ? Như thế nào lại không quên được?

Gia Vệ lầu bầu, hắn lơ đãng mà không hay biết đã tới cửa trường học từ bao giờ.

Nhà hắn cách trường học hơn nửa tiếng đi bộ, vậy nãy giờ hắn không để ý đã đi được xa như vậy rồi.

- Cảm giác không có nàng bên cạnh thật khó chịu, chẳng lẽ cái này chính là tình yêu?

Gia Vệ tâm thần bất định, bất quá hôm nay hắn muốn đem cảm xúc của mình bộc lộ ra.

Bề ngoài Gia Vệ hiện tại không phát sinh quá nhiều thay đổi, nhưng bên trong lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Người đã từng đem tất cả cảm xúc giấu đi, đã biến mất không thấy đâu, Gia Vệ của hôm nay, là người dám nghĩ dám nói dám làm, nghĩ thế nào liền làm thế đó.

Hắn nhìn về phía cổng trường, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

Cửa trường học, một người đang dắt xe từ từ đi ra, hiện trong trường học cơ hồ không có ai, bóng người này có thể xem là người ra về muộn nhất.

Gia Vệ cũng không chần chờ, trực tiếp đi về phía người kia.

Rất nhanh, Gia Vệ liền ngăn cản trước mặt, khiến người kia không thể không ngừng lại.

- Gia Vệ?

Liễu Tình vẻ mặt nghi hoặc, hóa ra người cản đường nàng lại là Gia Vệ.

- Tình tỷ.

Gia Vệ ngọt ngào kêu lên.

Cứ như vậy, Liễu Tình vẻ mặt kỳ quái nhìn Gia Vệ, còn Gia Vệ nở nụ cười nhìn Liễu Tình.

- Đã trễ thế này, em tới trường học làm gì?

Sau một lát, Liễu Tình thắc mắc.

- Em chỉ tiện đường ghé ngang qua.

Đến tận bây giờ, Gia Vệ mới phát hiện nói ra cảm thụ trong lòng khó khăn cỡ nào, dù cho hắn chuẩn bị kỹ càng thì vẫn khó khăn như cũ.

Liễu Tình dường như đã quên chuyện sáng nay, nàng nhìn Gia Vệ, lông mày cau lại mà hỏi:

- Có chuyện gì không? Có khó khăn gì có thể cho cô, cô sẽ giúp em giải quyết.

Dứt lời, Liễu Tình lại nói tiếp:

- Chuyện em trốn học chiều nay, cô không truy cứu nữa, bất quá không cho phép có lần sau, hai tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, thời kì hiện giờ rất căng thẳng.

Gia Vệ hắn cứ đứng đực ra, ngây người ra vừa cười vừa nhìn nàng.

Liễu Tình càng cảm thấy kì quái, mặt mày nghi hoặc, không biết Gia Vệ có bị thần kinh không nữa.

Đến cả mười phút đồng hồ sau, Gia Vệ mới mở miệng:

- Tình tỷ, em mời chị đi ăn khuya nha.

- Sao thế, biết rõ ban ngày cãi lời cô là sai chưa?

Trên mặt Liễu Tình lộ ra dáng vẻ nghiền ngẫm, trong nội tâm nghĩ hóa ra Gia Vệ tới là vì chuyện này.

Gia Vệ nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, cho nên em đặc biệt tới mời Tình tỷ đi ăn khuya đó, Tình tỷ không thể cự tuyệt ah.

Liễu Tình nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi hồi lâu, bất quá sau một lát cười đồng ý:

- Tốt, đi thôi, đi đâu nào?

- Cứ theo em là được.

Gia Vệ mỉm cười dẫn đường.

Cách trường học không xa có bao nhiêu là quán xá, mọc san sát hai bên.

Chỉ có điều, Liễu Tình vừa chuẩn bị khởi động xe, Gia Vệ phía trước đột nhiên ngừng lại, xe Liễu Tình thiếu chút nữa đụng vào Gia Vệ, Liễu Tình vô cùng bực mình, định mở miệng hỏi Gia Vệ có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Gia Vệ đột nhiên xoay người lại, trước khi Liễu Tình kịp mở miệng thời điểm, nói ra một câu kinh người:

- Tình tỷ, làm bạn gái của em nhé.

Câu mắng mỏ Liễu Tình vừa định thốt ra trực tiếp bị nghẹn ở cổ, nàng trừng to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, vẻ mặt ngu ngơ nhìn Gia Vệ, trong khoảng thời gian ngắn bị ngây dại.