Đi tới bệnh viện, Gia Vệ hỏi số phòng, cùng với Vương Cường đỡ mẹ mình Trương Dung đi về phía phòng bệnh.

Rất nhanh ba người bọn họ đã đi tới phòng bệnh trên tầng hai, bên trong phòng bệnh, trên đầu quấn chằng chịt băng vải đang nằm ở trên giường chính là Gia Hồng Ngạo.

Ở bên cạnh giường bệnh, một người đàn ông trung niên có tuổi tác lớn hơn một chút so với Gia Hồng Ngạo đang đứng ở đó, thấy ba người Gia Vệ tiến vào, hắn liền đứng lên.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, tại sao lại bị đánh ra nông nỗi này?

Trương Dung lau nước mắt đối với Gia Hồng Ngạo hỏi.

Lúc này hai mắt của Gia Hồng Ngạo lộ ra vẻ tái nhợt, trên đầu cùng trên cổ đều quấn đầy băng vải, xem ra bị thương không nhẹ.

- Cha, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?

Gia Vệ tiến lên, liếc mắt nhìn người đàn ông trung tuổi kia, sau đó hướng cha mình Gia Hồng Ngạo hỏi.

Vương Cường cũng bước lên phía trước, vẻ mặt tức giận nói:

- Gia thúc, rốt cuộc là ai đánh chú, cháu cùng vệ tử đi chặt tay hắn.

- Nói lung tung.

Trừng mắt với Vương Cường, trên mặt Gia Hồng Ngạo lộ ra một bộ dáng tươi cười, nói:

- Không có việc gì , chỉ là cùng mấy người khách xung đột nhỏ, không bị thương tích nặng gì, buổi tối hôm nay là có thể xuất viện.

- Đúng vậy, lão Gia chỉ là cùng mấy người khách xảy ra chút xung đột nhỏ, cũng không phải chuyện to tác gì.

Đứng bên cạnh giường bệnh cái người trung niên kia cũng lên tiếng nói.

- Xung đột nhỏ? Xung đột nhỏ mà lại đem người ta đánh thành như vậy?

Nước mắt Trương Dung lại chảy xuống, nói:

- Nếu không thì, công việc này chúng ta không làm nữa.

- Nói gì vậy, chỉ là xung đột nhỏ, không có việc gì đâu mà.

Gia Hồng Ngạo cười kéo kéo tay Trương Dung, nói.

Gia Vệ lại là nhìn về phía người đàn ông trung tuổi đang đứng bên cạnh giường bệnh kia, hỏi:

- Ông là đồng nghiệp với cha cháu?

Người đàn ông trung tuổi lúc này mới nhìn về phía Gia Vệ, lại nhìn Vương Cường bên cạnh có thân hình cao lớn, rồi mới lên tiếng:

- Ta là đội trưởng đội bảo an, ta gọi là Từ An.

- Từ bá bá.

Gia Vệ lập tức gọi một câu bá bá, khiến cho Từ An rất thoải mái, cười gật gật đầu.

Chỉ có điều, ngay sau một khắc, sắc mặt Gia Vệ đột nhiên lạnh xuống, nói:

- Từ bá bá, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cha của cháu trong lúc đi làm ở công ty thì bị đánh, chuyện này công ty của các ông phải chịu trách nhiệm.

Từ An sắc mặt biến đổi, hắn không nghĩ tới, Gia Vệ mới vừa rồi còn mang vẻ mặt cùng bộ dáng tươi cười, vậy mà bất thình lình lại trở mặt thành bộ dạng gây sự.

Từ An mặt nhăn mày nhíu lại, hắn như cũ liếc nhìn Vương Cường, tại hắn xem ra Gia Vệ không khác gì một đứa bé cả, căn bản không cần quan tâm trả lời, mà Vương Cường lại khác, không chỉ thân hình cao lớn, trên mặt mang theo thần sắc tức giận, càng gây cho Từ An một ít áp lực, Từ An dự định trấn an Vương Cường mới là chuyện trọng yếu nhất.

Một lát sau, Từ An mở miệng nói:

- Kỳ thực cũng không có chuyện gì cả, chỉ là một sự hiểu lầm. Khách hàng do uống quá nhiều rượu, thời điểm hắn đi ngang qua cửa lớn, vì đã say khướt nên mới đem lão Gia đánh thành như vậy, công ty của chúng ta nhất định sẽ hướng tới bọn họ yêu cầu bồi thường, công ty nhất định sẽ tri trả tiền chữa trị cho lão Gia , đồng thời bồi thường một ít tiền.

- Cứ như vậy thôi sao?

Vương Cường tiến lên một bước, Từ An đứng trước mặt Vương Cường thì thấp hơn một cái đầu, nhìn xuống Từ An, vẻ mặt tức giận nói ra:

- Người đánh Gia thúc, muốn bồi thường một chút tiền là được sao? Phải để cho bọn họ đi ra nói xin lỗi, tiền cũng phải bồi thường, xin lỗi cũng phải nói, bằng không chúng ta sẽ đánh ngược lại.

Gia Vệ gật đầu, nhìn về phía Từ An, nói:

- Nếu Từ bá bá biết chuyện này, chắc hẳn cũng đã biết người đánh cha của ta là người nào, bây giờ mời Từ bá bá nói ra, bằng không cha của ta trọng thương thành như vậy, mà trên người Từ bá bá một chút tổn thương cũng không có, chuyện này ông cũng không thoát khỏi có liên quan.

Từ An nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng nói:

- Chuyện này cùng ta không có quan hệ.

Nói đến đây, Từ An liền nhìn về người đang nằm trên giường bệnh Gia Hồng Ngạo, nói:

- Lão Gia, ngươi nói câu gì đi chứ, chuyện này cùng ta không có quan hệ mà, ta tới nơi này chỉ là muốn giải quyết thỏa đáng chuyện này, nếu như các ngươi không truy cứu, những người đó sẽ bồi thường cho nhà các ngươi năm vạn đồng tiền bồi thường.

- Năm vạn đồng tiền bồi thường?

Không đợi Gia Hồng Ngạo mở miệng, Gia Vệ cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta cho bọn hắn năm vạn đồng tiền bồi thường, bọn họ để cho ta đánh một trận có được không?

Từ An mắt nhìn Gia Vệ, mặt nhăn lại, nhưng lại không nói gì, mà là nhìn về phía Gia Hồng Ngạo.

Gia Hồng Ngạo lúc này cũng lắc đầu, nói:

- Thời điểm một gậy kia nện ở trên đầu của ta, ta bị hôn mê, bây giờ còn không có thanh tỉnh lại, chuyện này cứ để cho Gia Vệ xử lý đi.

Trương Dung liếc nhìn Gia Hồng Ngạo, cũng không nói gì , chỉ là yên lặng gạt nước mắt.

- Lão Gia. . .

Từ An chau mày.

- Thế nào? Ông nghe không hiểu tiếng người hay sao

Vương Cường tiến lên một bước, trực tiếp đứng ở chính giữa hai người Từ An cùng Gia Hồng Ngạo, không cho Từ An đối với Gia Hồng Ngạo nói cái gì nữa.

- Từ bá bá, ông cũng đã có con cái, cũng biết tâm trạng khi cha mẹ mình bị người khác khi dễ là như thế nào. Đương nhiên, ta cũng biết là ông rất khó xử, có thể sẽ khiến ông mất đi bát ắn cơm, ta cũng không miễn cưỡng ông, chỉ cần ông nói cho ta biết rốt cuộc là người nào đánh cha của ta, chuyện này cùng ông sẽ không có quan hệ, như thế nào đây?

Gia Vệ thanh âm bình tĩnh nói ra, trên mặt lộ ra một bộ dáng tươi cười, hai mắt thẳng tắp nhìn Từ An.

Lúc này, trên mặt của Từ An lại tràn đầy biểu tình kinh ngạc.

Từ lúc Gia Vệ ba người đi vào trong phòng này, Từ An đã nhận xét, trong ba người Trương Dung nhất định không làm chủ được, mà Gia Vệ càng là một tên nhóc con không có chủ kiến, có thể làm chủ được chỉ có Vương Cường.

Bởi vì Vương Cường cho hắn một loại uy hiếp, đồng thời vẻ non nớt trên mặt Vương Cường so với vẻ non nớt trên mặt Gia Vệ ít đi rất nhiều.

Nhưng hiện tại, Từ an mới biết được, tướng mạo cũng không xuất chúng gì, thậm chí sẽ làm cho người ngoài nghĩ lầm chỉ cần một câu nói cũng đã khẩn trương nói không ra lời - Gia Vệ lại chính là người có thể làm chủ.

- Đương nhiên, chúng ta cũng có thể báo cảnh sát, sau khi báo cảnh sát, ông cũng không tránh khỏi liên quan, mà công việc của ông khó tránh khỏi bị liên lụy.

Gia Vệ tiếp tục nói.

Từ An nhíu chặt lông mày lại, hắn cúi đầu như đang suy nghĩ cái gì đó, lo lắng rốt cuộc có nên nói ra hay không.

Ước chừng tầm 10 phút đồng hồ trôi qua, Từ An mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Gia Vệ, nói:

- Đánh lão Gia, có ba người, ta biết được một người trong đó, là con trai thứ hai của tập đoàn kinh doanh bất động sản Khoáng Thế - Tôn Diệu Kiệt. Bọn họ sở dĩ ra tay đánh lão Gia, là vì thấy lão Gia làm công việc ở chỗ này, bọn họ nói là vì lão Gia họ Gia, mới đánh lão Gia.

- Bởi vì họ Gia, mới động thủ đánh người?

Gia Vệ nhướng mày, bộ dáng tươi cười trên mặt không thấy đâu, mà lại biến thành một mảnh thần sắc băng lãnh.

- Có tiền thì rất giỏi à, có tiền là có thể tùy tiện đánh người sao?

Vương Cường càng tức giận hơn, trực tiếp quay qua Từ An rống lên giận giữ.

Gia Vệ ngăn cản Vương Cường, tiếp tục hướng Từ An hỏi:

- Ông được phái đến để giải quyết chuyện này, chứ không phải là tự mình chủ động tới đúng không?

Từ An gật đầu, nói:

- Là trưởng phòng của công ty bảo ta tới đây.

- Trưởng phòng của công ty?

Gia Vệ vùng xung quanh lông mày lại là nhăn lại, trầm tư trong chốc lát, tiếp tục hỏi:

- Lẽ nào công nhân trong công ty vô duyên vô cớ bị người ngoài đánh, trong công ty cứ như vậy không có giải quyết?

Từ An nhìn Gia Vệ, thở dài, nói: "

- Tập đoàn Khoáng Thế cùng với vương triều tập đoàn là quan hệ hợp tác, phát sinh chuyện như vậy, công ty đương nhiên sẽ che chở cho con trai của tập đoàn Khoáng Thế rồi.

Tuy rằng Từ An là đội trưởng của đội bảo an nhưng tiền lương cũng không cao hơn bao nhiêu so với Gia Hồng Ngạo bọn họ, cuộc sống của nhà bọn hắn cùng cuộc sống của gia đình Gia Vệ không khác nhau bao nhiêu, niên kỷ so với Gia Hồng Ngạo còn muốn lớn hơn một ít, hắn biết cuộc sống còn có rất nhiều điều bất đắc dĩ.

Từ An lại kể một ít sự tình nữa, rồi mới rời đi.

- Có tiền là rất giỏi sao? Là có thể tùy tiện đánh người?

Vương Cường tức giận, quay qua Gia Vệ nói:

- Vệ tử, báo cảnh sát đi, để cho Lương đội trưởng đem bọn hắn bắt nhốt vào tù.

- Có thể phạt bao lâu đây? Phạt một chút tiền những tên đó sẽ quan tâm sao?

Gia Vệ lạnh lùng nói ra.

Vương Cường ngẩn ra, hung hăng nắm thật chặt tay, cuối cùng vẫn không thể nói ra cái gì.

Đối với những sự tình như vậy cùng lắm là tạm giam một ngày, phạt một ít tiền. Nhưng việc này đối với những người đó mà nói đâu thể tính là trừng phạt gì?

- Chẳng lẽ Gia thúc bị đánh mà cứ như vậy chịu khổ cho qua?

Vương Cường tức giận nói

- Còn có thể như thế nào đây? Chúng ta sao có thể đấu lại với đám con cháu nhà giàu này được.

Trương Dung nói, lau nước mắt trên mặt, trong lòng tràn đầy sự đau khổ.

Gia Hồng Ngạo lại không nói gì, hai mắt hắn nhìn về phía Gia Vệ, dường như đang đợi Gia Vệ nói gì đó.

- Ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, Từ bá bá đã nói, ba người kia sở dĩ đánh cha ta, là vì cha ta họ Gia.

Gia Vệ nhìn về phía Vương Cường, tiếp tục nói:

- Mấy tên con cháu nhà giàu này, tại sao phải đánh người?

- Tại sao?

Vương Cường vẻ mặt nghi hoặc.

- Những tên nhà giàu có trong thành phố Tân Hải này, bọn hắn đều có một bang hội cho riêng mình, không giống như những dân nghèo như chúng ta. Cái tên Tôn Diệu Kiệt kia, đi vào bên trong trung tâm giải trí rồi uống rượu say khướt, quần áo cũng là loại đắt tiền, mà chúng ta cũng vừa mới quen biết được một tên nhà giàu ăn chơi trác táng, đồng thời cùng chúng ta có chút thù hận.

Gia Vệ tiếp tục phân tích, hai mắt híp lại, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng

- Mày nói là Tiền Thiếu Suất?

Vương Cường ngẩn ra, tiếp tục nói:

- Không có khả năng a, Tiền Thiếu Suất mặc dù là đã tránh được không phải ngồi tù, nhưng khẳng định bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, có tỉnh lại hay không còn chưa xác định kìa, hắn cho dù có tỉnh lại, bây giờ chắc chắn không dám ra tay đối phó với chúng ta a?

- Có phải hay không hắn sai người làm thì tao không biết, chẳng qua chuyện này nhất định cùng hắn có quan hệ.

Gia Vệ lạnh lùng nói ra.

- Vệ vệ, Tiền Thiếu Suất là ai? Chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trương Dung cũng không biết sự tình về Tiền Thiếu Suất, là Gia Vệ sợ nàng cùng cha mình Gia Hồng Ngạo lo lắng, nên mới không có nói ra.

- Sự tình này hai người các con đi giải quyết là được, về phần chuyện công việc của ta có thể tiếp tục duy trì hay không, ta cũng không quan tâm, ta có thể đi tìm một công việc khác.

Gia Hồng Ngạo vỗ vỗ tay Trương Dung, sau đó nhìn Gia Vệ cùng Vương Cường nói.

- Cha, người yên tâm, không một ai có thể ức hiếp chúng ta được.

Gia Vệ gật đầu nói.

Ngay sau đó, Gia Vệ cùng Vương Cường trực tiếp rời khỏi bệnh viện, tại cửa bệnh viện Gia Vệ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Liễu Tình.

- Có việc gì thế. . .

Không bao lâu sau, điện thoại đã được nối thông, thanh âm Liễu Tình vang lên phảng phất không mang chút tình cảm nào.

Gia Vệ lúc này cũng không để ý tới những thứ này, trực tiếp mở miệng nói ra:

- Đưa cho em số điện thoại di động của Tiền Nhạc Nhạc.

Giọng nói Gia Vệ có chút lạnh lùng, khiến cho Liễu Tình đầu bên kia giống như là sững sờ vậy, một lát sau trong điện thoại mới vang lên thanh âm của Liễu Tình lần nữa:

- Chờ chút, chị gửi số sang ngay đây.

Vừa mới nói xong, Liễu Tình liền tắt điện thoại.

- Như thế nào rồi?

Thấy Gia Vệ tắt điện thoại, Vương Cường tiến lên trước hỏi.

- Trước tiên tìm Tiền Nhạc Nhạc hỏi một chút, sự tình khác chờ hỏi xong rồi hãy nói.

Gia Vệ nói.

Không lâu sau đó, âm thanh tin nhắn của điện thoại vang lên, Gia Vệ kiểm tra tin nhắn, bên trong là một dãy số di động, Gia Vệ liền trực tiếp ấn gọi đi.