Gia Vệ đối với chuyện tuyển thẳng này, nếu là người khác của đại học Tân Hải đến nói chuyện, khả năng sẽ không khách khí như thế.
Dù sao nguyên nhân được tuyển thẳng đó là sợ học sinh tốt bị trường học khác cướp đi, vì vậy dưới tình huống bình thường học sinh được tuyển thẳng, đối với trường học đều có rất nhiều yêu cầu, trường học đối với học sinh cũng có một chút yêu cầu, cho đến khi hai bên hài lòng, chuyện này mới xem như thành công.
Mà hôm nay, chỉ có Chu Hạo hỏi yêu cầu của Gia Vệ là gì, nhưng Gia Vệ lại xấu hổ không nói ra yêu cầu gì.
Cũng không có ngồi quá lâu, Chu Hạo liền ly khai nơi này, làm một người phụ trách tuyển sinh của trường đại học, thời gian này chính là lúc Chu Hạo bận rộn nhất.
Sau khi Chu Hạo rời khỏi, trong nhà Liễu Tình liền chỉ còn lại có Gia Vệ cùng Liễu Tình hai người.
- Cậu ăn cơm trưa chưa vậy?
Liễu Tình dường như trở nên mất tự nhiên, quên mất nơi này là nhà của mình.
Vẻ mặt Gia Vệ nghiền ngẫm cùng với bộ dáng tươi cười nhìn Liễu Tình, cũng không có nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm Liễu Tình.
Hai mắt Liễu Tình trốn tránh, hai chân liên tục di di trên mặt đất, biểu hiện mất tự nhiên của nàng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.
- Tình tỷ, có lẽ sau kỳ thi thử lần này, sẽ phải rất lâu nữa chúng ta mới được gặp lại nhau.
Gia Vệ mở miệng nói, thanh âm bình tĩnh, bộ dáng tươi cười trên mặt vẫn không có biến mất.
Liễu Tình nghe vậy, mặt nhăn mày nhíu, nói:
- Thế nào? Cậu không có lòng tin có thể thi được trên bảy trăm ba mươi lăm điểm sao?
Gia Vệ lắc đầu, than một tiếng, nói:
- Kỳ thi thử lần đầu này, em nhất định phải thi trên bảy trăm ba mươi lăm điểm. Nhưng mà nguyên nhân của lời em nói chúng ta sẽ rphải rất lâu nữa mới gặp lại nhau là vì em dự định đi ra ngoài xã hội một chuyến, nghỉ tận bốn tháng cũng đủ để em đi ra bên ngoài xã hội rèn luyện một phen.
- Đi ra ngoài xã hội một chuyến?
Liễu Tình sửng sốt, nhưng trong lòng lại khiếp sợ, Gia Vệ lại có thể tự tin đến như vậy, có thể tại kỳ thi thử đầu tiên này đạt được thành tích trên bảy trăm ba mươi lăm điểm?
- Đúng vậy, đi ra ngoài xã hội xông pha một chuyến.
Gia Vệ ngồi thẳng người, nói:
- Mười tám năm này đều là nhờ cha mẹ chăm sóc mà lớn lên, cũng nên độc lập đi là vừa, bằng không làm sao để theo đuổi chị đây?
Thấy Gia Vệ lại không đứng đắn, trừng mắt với Gia Vệ, Liễu Tình nói:
- Cậu định đi nơi nào đây?
- Không biết, còn chưa có quyết định.
Gia Vệ nói:
- Vốn cho là trong kì thi thử lần này phải đạt thành tích cao rồi mới ra xã hội một chuyến, không nghĩ tới có thể đi ra ngoài sớm hơn dự kiến.
Liễu Tình trầm mặc, cúi đầu như đang suy nghĩ cái gì đó, im lặng không nói gì cả.
Gia Vệ thì vẫn nhìn về phía Liễu Tình, sau một lát, hỏi:
- Tình tỷ, có thể nói cho em biết, chị vì sao không chịu chấp nhận em không?
- Chúng ta là cô trò.
Liễu Tình không có suy nghĩ nhiều trực tiếp trả lời, nhưng lại cúi đầu xuống mà không phải là ngẩng đầu lên để trả lời.
- Vậy nếu như chúng ta không phải là quan hệ cô trò thì sao?
Gia Vệ tiếp tục hỏi.
Liễu Tình lại lâm vào trầm mặc, cũng không nói lời nào.
Gia Vệ cũng không có hỏi nữa, năm phút đồng hồ trôi qua trong phòng khách, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ có âm thanh hít thở của hai người.
- Tình tỷ có thể hay không nói cho em biết, chị muốn bạn trai là người như thế nào?
Gia Vệ hỏi, lông mày hơi nhếch lên.
Liễu Tình ngẩng đầu liếc mắt nhìn Gia Vệ, lại cúi đầu không nói gì.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng khách phảng phất như rơi vào một loại không khí nặng nề.
- Chúng ta hay là đổi sang câu chuyện khác đi.
Một lát sau đó, trên mặt Gia Vệ vứt đi cái biểu tình chăm chú kia, vẻ mặt lần thứ hai trở nên nghiền ngẫm cùng với bộ dáng tươi cười, hỏi:
- Chu Hạo là đại ca của chị, thế nhưng vì sao Chu Hạo lại họ Chu mà Tình tỷ chị lại họ Liễu vậy?
- Bởi vì ta lấy họ mẹ.
Liễu Tình mở miệng nói, chỉ có điều cũng không có ngẩng đầu, đồng thời thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào.
Gia Vệ nhướng mày, nhìn thấy một giọt nước mắt của Liễu Tình rơi xuống trên đôi chân nàng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Liễu Tình khóc, lại còn khóc ngay trước mặt Gia Vệ.
Là bởi vì sao?
Vừa rồi hai người vẫn còn trò chuyện tốt mà, hiện tại vừa mới nhắc tới Chu Hạo cùng nàng có họ khác biệt nàng liền khóc, mặc dù Gia Vệ có là kẻ ngu cũng biết là bởi vì sao.
Gia đình của Liễu Tình, khẳng định phát sinh sự tình gì đó làm cho Liễu Tình đau buồn.
Gia Vệ yên lặng đi tới bên người Liễu Tình, ngồi xuống.
Không đợi Gia Vệ đưa tay ra, Liễu Tình liền trực tiếp nhào vào trong người Gia Vệ, khóc lớn lên. T.T
- Không có việc gì, chuyện gì rồi cũng sẽ qua đi thôi mà.
Gia Vệ vỗ nhè nhẹ sau lưng Liễu Tình, nhẹ nhàng nói.
Thân thể Liễu Tình bỗng nhiên run rẩy dữ dội, khóc khóc sau đó nàng liền ho khan kịch liệt, cũng không phải là thanh âm ho khan bình thường, mà là một loại thanh âm ho khan rất thống khổ.
Không đợi Gia Vệ nói cái gì, Liễu Tình đột nhiên đứng lên, chạy về phía toilet, vào bên trong toilet liền trực tiếp đóng cánh cửa lại.
Gia Vệ vội vã đi tới bên ngoài toilet, nghe thấy thanh âm ho khan kịch liệt bên trong cùng với âm thanh đồ đạc xô đẩy, vội vàng nói:
- Tình tỷ, chị không sao chứ?
- Tôi không sao.
Sau một lát, thanh âm Liễu Tình vang lên, mặc dù có chút hổn hển nhưng cũng đã dần dần ổn định lại.
- Chuyện gì xảy ra, chị có phải bị bệnh hay không?
Gia Vệ tiếp tục hỏi, tình huống vừa rồi của Liễu Tình rất rõ ràng là không bình thường.
- Ta thật không có việc gì, cậu không cần lo lắng.
Trong toilet truyền ra thanh âm của Liễu Tình, không lâu sau đó Liễu Tình liền nói tiếp:
- Thời gian không còn sớm cậu về trước đi.
- Nhưng mà...
Lời Gia Vệ còn chưa nói ra khỏi miệng, Liễu Tình liền nói thẳng:
- Tôi không sao, ở bên trong nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, cậu không cần lo lắng.
Đứng bên ngoài cửa toilet Gia Vệ gật gật đầu, chần chừ trong chốc lát liền trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng, rời khỏi nhà Liễu Tình.
Mà lúc này tại bên trong toilet, Liễu Tình nhìn chính bản thân mình trong gương, khóc rống lên.
- Vì sao, tại sao phải giày vò tôi như vậy?
Liễu Tình vừa khóc rống vừa hô to lên.
Không lâu sau, nàng lấy ra một tấm ảnh, trên tấm ảnh là một người phụ nữ có mấy phần giống Liễu Tình, cái khuôn mặt tuyệt đẹp kia, khiến người ta suy đoán không ra tuổi tác của nàng, nhìn thế nào cũng giống như là ảnh chụp của Liễu Tình vậy.
- Mẹ, vì sao chuyện như vậy lại phát sinh tại trên người của con?
Nước mắt Liễu Tình rơi trên tấm ảnh, đối với tấm ảnh mẹ mình đang cười hô lớn:
- Vì sao? Vì sao hắn không thể để cho người thanh thản ra đi? Vì sao con lại phải bước theo gót của người?
Liễu Tình lại khóc rống lên, thân thể kịch liệt run rẩy, một lát sau đó sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, bộ ngực càng kịch liệt phập phồng, rồi mạnh mẽ đứng lên.
Mà ở trước mặt nàng lúc này đặt một lọ thuốc, nàng hai mắt nàng nhìn thấy lọ thuốc này cũng không có vươn tay ra cầm.
- Hay là cứ như vậy mà đi, sẽ không có tiếc nuối nữa.
Liễu Tình thầm nghĩ, thế nhưng nàng lúc này, rất rõ ràng trong mắt có một loại không nỡ.
Một loại lực lượng không hiểu làm cho nàng vươn tay ra cầm lấy lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc ra rồi trực tiếp uống hết.
Vừa mới uống xong, Liễu Tình đang kịch liệt thở gấp liền không hề xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nữa, mà là chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, khôi phục như bình thường.
- Ta sẽ không để cho hắn phải đau thương, cũng không để cho chính mình không yên tâm mà rời đi, ta chỉ muốn dùng chút thời gian cuối cùng để quên hắn.
Liễu Tình hai mắt nhìn tấm ảnh, bình tĩnh nói.
Không lâu sau, Liễu Tình cất tấm ảnh đi, sửa sang lại bản thân một chút, liền ra khỏi toilet.
...
Gia Vệ sau khi về đến nhà, Gia Hồng Ngạo cũng đã hết giờ làm.
Mới vừa ăn cơm tối xong, Gia Vệ liền đem chuyện mình cùng Chu Hạo thương lượng nói cho cha mẹ mình biết.
- Vệ vệ, nếu như con lựa chọn đại học Tân Hải là vì ba mẹ mà nói, hoàn toàn không cần thiết đâu.
Trương Dung cười, nhìn Gia Vệ nói:
- Nếu như con muốn đi ra ngoài xã hội một chuyến thì cứ việc chọn những đại học tốt hơn bên ngoài kia, không cần lo lắng cho ba mẹ, chúng ta sẽ tự chiếu cố tốt cho chính mình.
Cái gọi là hiểu con không ai khác ngoài cha, kỳ thực người mẹ so với người cha càng hiểu rõ con của mình hơn, mấy ngày gần đây Gia Vệ phát sinh biến hóa Trương Dung cũng đã sớm cảm nhận được.
Chỉ có điều kì thi vào trường đại học sắp tới, bọn họ không muốn có bất cứ ngoại lực gì làm ảnh hưởng đến Gia Vệ, vì vậy mới không có nói ra khỏi miệng.
- Mẹ, đại học Tân Hải chính là trường đại học đứng top 5 toàn quốc đấy, thực ra cùng trường đại học đứng thứ nhất không có gì khác biệt, trường như vậy còn có đại học nào có thể tốt hơn sao?
Gia Vệ cười khổ, tiếp tục nói:
- Vả lại con sinh ra ở Tân Hải, sinh trưởng ở Tân Hải, quen thuộc nhất là Tân Hải, thi vào đại học Tân Hải rồi tốt nghiệp sau đó tại Tân Hải tìm việc làm, cũng phi thường thuận lợi a.
Gia Hồng Ngạo lúc này gật gật đầu, nói:
- Chuyện này tự con quyết định là được rồi.
Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung đối với điểm để thi vào trường đại học cũng không có bao nhiêu nhận thức, nếu như bọn họ hiểu rõ là để thi được bảy trăm ba mươi lăm điểm là khó khăn cỡ nào, hai người nhất định sẽ phi thường khiếp sợ.
Trương Dung nhìn Gia Hồng Ngạo, cũng gật gật đầu, nói:
- Con cũng đã là người lớn rồi, chuyện này chính con tự quyết định là được, tại Tân Hải cũng tốt, ở bên ngoài có nhiều thói quen không tốt sẽ ảnh hưởng tới học tập.
- Dạ.
Gia Vệ tươi cười gật đầu, sau đó trầm tư trong chốc lát, muốn nói ra dự định của chính mình sau khi thi xong.
Chỉ có điều, Gia Vệ còn chưa nói ra khỏi miệng, Gia Hồng Ngạo liền trực tiếp mở miệng nói:
- Cuối tuần này thi xong kỳ thi thử đầu tiên con muốn nghỉ, những ngày nghỉ đó, ta thấy con nên vào trong bộ đội rèn luyện thân thể một chút đi.
- Vào trong bộ đội rèn luyện thân thể?
Gia Vệ ngẩn ra, chợt cười khổ nói:
- Cha, đại học Tân Hải cũng không phải trường quân đội, mặc dù con là ngoại lệ trúng tuyển sớm vào đại học Tân Hải nhưng cũng không thể vừa vào bộ đội huấn luyện vừa đi học được.
- Ta biết đại học Tân Hải không phải trường quân đội.
Gia Hồng Ngạo liếc mắt nhìn Gia Vệ, nói:
- Ta và Vương thúc của con đều đã từng lập được công trạng, hiện tại tuy rằng đã xuất ngũ nhưng mỗi người đều có một số huynh đệ sinh tử trong bộ đội làm quản lý danh sách binh lính, hiện tại các con cũng đã lớn, ta và Vương thúc con đã thương lượng qua, chuẩn bị sau khi kì thi đại học kết thúc sẽ đem các con vào trong bộ đội huấn luyện ba tháng, hiện tại xem ra con có thể sớm đi trước một tháng rồi.
- Cường Tử cũng đi?
Gia Vệ hỏi, đồng thời hơi nhăn mày lại, hắn đang định đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, hiện tại lại bị bắt đi bộ đội huấn luyện, kế hoạch của hắn tự nhiên phải hủy bỏ.
- Không sai, có điều Cường Tử muốn sau khi thi đại học xong rồi mới đi.
Gia Hồng Ngạo nhìn Gia Vệ, nói:
- Vốn là ta với Vương thúc con thương lượng là để cho hai đứa các con trong lần huấn luyện lần này sẽ biểu hiện ra thành tích thật tốt, mượn thành tích của đợt huấn luyện lần này trực tiếp được tuyển vào trường quân đội. Nhưng mà, nếu đại học Tân Hải là một trong những trường đại học tốt nhất của toàn quốc, mà con lại còn được tuyển thẳng vào nữa, vậy thì con không thể bỏ qua cơ hội này rồi.
- Thi vào trường quân đội?
Gia Vệ lại là ngẩn ra, hắn chưa từng nghĩ tới đi thi vào trường quân đội, bởi vì hắn từ nhỏ đã bị phụ thân huấn luyện cho đến lớn, biết trong bộ đội là phải huấn luyện như thế nào, cả ngày phải sống trong bộ đội, hầu như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, Gia Vệ tuyệt đối không thể chịu được loại tình huống như thế.
- Cường Tử nếu như tại kì thi đại học đạt thành tích không tốt mà nói, hắn rất có thể sẽ thi vào trường quân đội.
Gia Hồng Ngạo gật đầu nói.