Gia Vệ ngu ngơ nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Gia Cát Uyển Nhi, cái mũi không ngừng hít lấy hít để. Cái loại huơng thơm nhàn nhạt này, khiến hắn quên hết tất cả.

Mà Gia Cát Uyển Nhi lúc này thì lại là trừng lớn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch nhìn về phía sau Gia Vệ.

"Khụ khụ. . ."

Không lâu sau đó, vài tiếng ho khan vang lên làm cho Gia Vệ cùng Gia Cát Uyển Nhi đều giật mình bừng tỉnh. Gia Vệ vội vàng liếm liếm môi, phát hiện mình không có chảy ra nước miếng, lúc này mới xấu hổ cười cười .

Mà Gia Cát Uyển Nhi cũng đã thấy vẻ mặt ngu ngơ của Gia Vệ. Khuôn mặt nàng chợt đỏ lên, sau đó trong nháy mắt liền biến trở lại cô nàng ma nữ mà Gia Vệ vô cùng quen thuộc.

Vươn cánh tay đẩy Gia Vệ ra. Gia Cát Uyển Nhi hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức giận hướng về phía phòng làm việc của hiệu truởng đi đến.

Không đợi Gia Vệ xoay người lại, thanh âm của Gia Cát Uyển Nhi đã vang lên:

- Lão già này, ai bảo ông đến đây?

Gia Vệ sửng sốt. Đây là phòng làm việc của hiệu trưởng. Nếu như không có gì ngoài ý muốn mà nói, người trong văn phòng này, chính là hiệu trưởng Khâu Xương Minh của trường cấp ba Tân Hải. Mà lão già từ trong miệng Gia Cát Uyển Nhi, lẽ nào chính là hiệu trưởng Khâu Xương Minh?

Gia Vệ vẻ mặt ngu ngơ, chậm rãi xoay người lại, sợ bị tình cảnh sau lưng doạ cho choáng váng.

Nhưng mà sau khi xoay người lại, Gia Vệ thật ra lại không có bị tình cảnh trước mắt hù doạ, trái lại chỉ có sự kinh ngạc.

- Lão lừa đảo. . . Lão gia gia, tại sao là ông?

Gia Vệ nhất thời ngạc nhiên, thiếu chút nữa gọi sai tên, nhưng mà ngay lập tức sửa lại cho đúng.

Trong phòng làm việc, Gia Vệ ngược lại không có nhìn thấy hiệu trưởng Khâu Xương Minh kiêu ngạo đâu cả. Chỉ có nhìn thấy lão đầu bị hắn cho là lừa đảo kia.

Nhìn thấy Gia Cát Uyển Nhi hai tay đang chống hông, lại nhìn nhìn lão nhân kia. Trong khoảng thời gian ngắn, vùng xung quanh lông mày Gia vệ không khỏi nhếch lên cao.

Từ trong miệng của Gia Cát Uyển Nhi phun ra mấy chữ lão lừa đảo, không phải là lão nhân này chứ?

- Như thế nào, ta không thể tới đây sao?

Lão đầu quay qua Gia Cát Uyển Nhi cười hỏi.

- Hừ, ông chính là không thể tới nơi này.

Đôi mắt xinh đẹp của Gia Cát Uyển Nhi dựng thẳng lên, trên mặt thần sắc giận dữ không có bị ảnh hưởng bởi bộ dáng tươi cười của lão đầu kia, nói ra.

Gia Vệ thì lại là méo cả miệng không nói được gì. Có điều hắn bây giờ đã xác định được, lão đầu này, rất có thể chính là ông của Gia Cát Uyển Nhi.

- Ta tới chỗ này cũng không phải bởi vì cháu.

Lão đầu hai mắt vừa chuyển, tiếp đó âm thầm cười nói.

Gia Cát Uyển Nhi trừng mắt với lão đầu, không thèm nói gì nữa.

Mà lúc này, lão đầu lại nhìn về phía Gia Vệ. Gia Vệ cũng đúng lúc đóng cửa lại, đi về phía trước hai bước.

- Chàng trai, những lời lão đầu ta nói với cháu, bây giờ vẫn còn hiệu lực. Về phần cháu lo lắng ta là kẻ lừa đảo, hiệu trưởng Khâu Xương Minh của trường học các cháu có thể đảm bảo cho ta.

Lão đầu hướng về phía Gia Vệ cười nói.

- Ông là nói, cháu nếu như thi đỗ vào trường đại học Gia Cát để học tập, hàng năm sẽ cho cháu 1000 vạn đồng phí sinh hoạt?

Gia Vệ sửng sốt, sau đó mặt lộ vẻ không tin hỏi lại.

Đây quả thực là chuyện quái dị tới cực điểm,đã đi học mà trường học lại còn cấp cho 1000 vạn đồng (1000 vạn= 10 triệu) tiền phí sinh hoạt. Chuyện tốt như vậy, làm sao có thể xuất hiện được cơ chứ.

- Lão già này, ông bỏ cái suy nghĩ đó đi.

Gia Cát Uyển Nhi lúc này thì lại đứng chắn trước người Gia Vệ, cái mũi nhăn lại nói ra.

- Gia Cát Uyển Nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vị lão gia gia này, là ai vậy?

Gia Vệ nhíu mày, quay qua Gia Cát Uyển Nhi hỏi.

Nếu như lúc trước nghe đuợc những lời như vậy, Gia Vệ khẳng định không tin lời của lão đầu này. Nhưng bây giờ, Gia Vệ phải tin tưởng, lão đầu này, nhất định là có thân phận khác thường.

- Ông ấy còn có thể là ai được chứ, ông ấy là hiệu trưởng của trường đại học Gia Cát hiện tại.

Gia Cát Uyển Nhi bĩu môi, chẳng thèm quan tâm nói ra.

- Không sai, lão đầu ta chính là hiệu trưởng hiện tại của trường đại học Gia Cát.

Lão đầu trên mặt với bộ dáng tươi cười không thay đổi, nhìn về phía Gia Vệ, nói.

Gia Vệ nhìn Gia Cát Uyển Nhi, lại nhìn lão đầu, hỏi:

- Không biết tên của lão gia gia là gì?

- Lão phu tên là Gia Cát Khổng Minh.

Lão đầu cũng không giấu diếm, nói thẳng.

- Gia Cát Khổng Minh?

Gia Vệ sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Cái gì Gia Cát Khổng Minh chứ, ông ta có thể so sánh cùng Trí thánh sao?

Gia Cát Uyển Nhi bĩu môi, chẳng thèm quan tâm nói rằng:

- Có mà là không minh thì có, đúng là cái gì cũng không biết hết.

- Cái gì cũng không biết?

Gia Cát Khổng Minh đôi lông mày nhếch lên, âm thầm cười nói:

- Chuyện thế gian, thật đúng là hiếm có cái gì là lão phu không biết.

- Thật sao?

Gia Cát Uyển Nhi khóe miệng nhếch lên, cười lạnh một tiếng nói

- Không sai.

Gia Cát Khổng Minh với bộ dáng tươi cười như trước, nói ra.

- Chúng ta thử làm một cuộc đánh cược không?

Gia Cát Uyển Nhi chỉ chỉ Gia Vệ, nói:

- Nếu như ông thua, thì không được dụ dỗ Gia Vệ thi vào trường đại học Gia Cát nữa. Nếu như cháu thua, cháu sẽ không ngăn cản ông dụ dỗ Gia Vệ thi vào trường đại học Gia Cát, thế nào?

Gia Cát Khổng Minh nghe vậy, cười cười cho sự giảo hoạt của Gia Cát Uyển Nhi, có điều ông vẫn gật đầu, nói:

- Tốt, chỉ cần tiểu nha đầu tinh ranh cháu không ngăn cản. Chàng trai này thì nhất định sẽ thi vào trường đại học Gia Cát.

Mà lúc này, Gia Vệ cũng chau mày nhìn một già một trẻ này. Không thể hiểu được bọn họ đang làm cái gì, chẳng qua mỗi năm cấp cho 1000 vạn phí sinh hoạt, xác thực để cho Gia Vệ có chút khiếp sợ.

Thế nhưng cân nhắc đến bây giờ mình ở trước mặt hai người này căn bản không có quyền lợi, Gia Vệ lựa chọn không lên tiếng.

- Tốt, cháu chỉ hỏi ông một vấn đề, chỉ cần ông có thể trả lời được, đồng thời đưa ra đáp án chính xác, thì ông thắng.

Gia Cát Uyển Nhi vỗ tay một cái, trực tiếp hỏi:

- Chắc hẳn ông cũng điều tra qua Gia Vệ, ông có thể nói ra, vì sao Gia Vệ mấy ngày qua phát sinh biến hoá lớn như vậy? Trước đây thành tích Anh ngữ của cậu ấy luôn đứng cuối, bây giờ lại có thể kiểm tra điểm tối đa. Trước đây điểm kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp của cậu ấy mặc dù tốt, nhưng để đạt được điểm tối đa thì vẫn còn kém rất xa, mà bây giờ, cậu ấy lại có thể kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp đạt điểm tối đa, ông có thể nói ra nguyên nhân được không?

Gia Cát Uyển Nhi hỏi ra những thứ này, Gia Vệ cũng là lông mày nhíu lại hướng về Gia Cát Không Minh nhìn lại. Nguyên nhân việc này ngay cả bản thân Gia Vệ cũng không biết, cũng không biết cái người tự xưng là cái gì cũng biết-Gia Cát Khổng Minh này có biết hay không?

Mà Gia Cát Không Minh lúc này cũng là sững sờ.

Hắn nếu như là biết chuyện này. Hắn sẽ không đặc biệt đến lôi kéo Gia Vệ thi vào trường đại học Gia Cát, chuyện thế gian những sự tình hắn không biết thật đúng là không nhiều lắm, nhưng chuyện này thật đúng là hắn không biết.

- Thế nào, lão già này, trả lời không được à?

Trên mặt Gia Cát Uyển Nhi lộ ra một nụ cười nhạt, hừ hừ hai tiếng, nói tiếp:

- Ông trừ biết gạt người ra, còn biết cái gì nữa?

Gia Cát Khổng Minh cười khổ. Không nghĩ tới, chính mình vậy mà lại thua cháu gái mình.

- Tốt, ta sẽ không miễn cưỡng Gia Vệ thi vào trường đại học Gia Cát nữa.

Lão đầu nhìn về phía Gia Cát Uyển Nhi, lại nhìn về phía Gia Vệ, mở miệng nói:

- Gia Vệ, cháu đi ra ngoài trước đi. 1000 vạn phí sinh hoạt mỗi năm, chính là bị nha đầu kia ném đi rồi.

Gia Vệ nghe vậy, nhíu mày, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ cười khổ. Nhìn Gia Cát Uyển Nhi đang đem hai con mắt trợn thật lớn, cũng không có nán lại trực tiếp ra khỏi phòng làm việc.

- Thế này là thế quái nào vậy?

Vừa ra khỏi phòng làm việc, Gia Vệ liền cười khổ tụ hỏi chính mình, hắn từ lúc vào phòng hiệu trưởng, vẫn còn rất mơ hồ.

Bất quá nhớ tới cái phí sinh hoạt mỗi năm 1000 vạn đồng kia không cánh mà bay. Gia Vệ cảm giác cũng có chút đau lòng.

Đợi sau khi Gia Vệ ra khỏi phòng làm việc, Gia Cát Khổng Minh liền đứng lên, âm thầm cười nói:

- Hắn mặc dù là không có bước vào trường đại học Gia Cát, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày hắn trở thành thành viên trong gia đình Gia Cát, là người nhà Gia Cát, hắn chạy không thoát đâu.

Gia Cát Uyển Nhi nghe vậy, khuôn mặt chợt đỏ lên, trừng mắt với Gia Cát Khổng Minh, cũng không có nói thêm câu nào nữa.

- Như thế nào, còn không có tha thứ cho ông nội à?

Gia Cát Khổng Minh nhìn Gia Cát Uyển Nhi, cười hỏi.

- Hừ, cháu không phải người nhà Gia Cát, ông cũng không phải ông nội cháu.

Gia Cát Uyển Nhi lạnh lùng nói, khuôn mặt quay sang hướng khác, không thèm nhìn vẻ mặt tươi cười của Gia Cát Khổng Minh.

Gia Cát Khổng Minh nhíu mày, sau một lát hắn thở dài một tiếng, nói:

- Có một số việc, không phải ông nội muốn làm sao thì làm được như vậy, đưa ra quyết định kia, ông cũng là bất đắc dĩ.

- Bất đắc dĩ?

Gia Cát Uyển Nhi trên mặt càng tức giận hơn, gầm nhẹ nói:

- Người trong nhà cũng biết quyết định này của ông là không đúng. Đều phản đối việc ông làm. Nhưng ông lại không để ý đến việc mọi người phản đối, vẫn làm như vậy. Cái này mà gọi là bất đắc dĩ sao? Là người trong nhà làm cho ông bất đắc dĩ sao?

Nói xong, hai mắt Gia Cát Uyển Nhi đỏ lên, hai hàng nước mắt từ trong mắt chảy ra, lăn trên gương mặt, rơi xuống.

- Có một số việc, các người cũng không biết, ông nội cũng không có biện pháp.

Gia Cát Không Minh chau mày, hai tay run rẩy muốn giúp Gia Cát Uyển Nhi lau đi nước mắt trên mặt. Nhưng Gia Cát Uyển Nhi lại lui về phía sau hai bước, né tránh tay của Gia Cát Khổng Minh.

Gia Cát Không Minh lại thở dài tiếp, thu tay lại hít một hơi thật sâu, nói:

- Bà nội của cháu hiện giờ rất mong cháu trở về nhà. Có thời gian, cháu trở thăm bà nội chuyến. Bà gần đây thân thể không được tốt, đừng làm bà ấy phải chờ mong cháu nữa.

Nói xong những lời này, Gia Cát Khổng Minh liền khoát khoát tay. Gia Cát Uyển Nhi lau một hàng nước mắt, liền trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.

- Chờ tới một ngày, gia tộc Gia Cát của chúng ta có thể xuất hiện một người có năng lực mà lại vượt qua trí thánh lão tổ cùng phân nửa người trong họ. Ông nội sẽ tìm kiếm tất cả những người đã chịu sự ủy khuất, mang họ quay trở về.

Đợi sau khi Gia Cát Uyển Nhi ra ngoài, Gia Cát Khổng Minh hai mắt ngưng tụ, thấp giọng nói.

Oo0oO

Gia Vệ trở lại phòng học. Ở trước mắt toàn bộ bạn học, hắn tự nhiên không dám càn rỡ đối với Liễu Tình. Cung kính nói một tiếng ‘May I Come In’ chờ sau khi Liễu Tình gật đầu, liền đi vào phòng học, đi tới chỗ ngồi của chính mình.

Vừa mới ngồi xuống, Gia Vệ liền phát hiện bài thi Anh văn để trên chỗ ngồi của mình, mà những bạn học khác thì đều đang múa bút thành văn làm bài thi.

- Đây là bài kiểm tra Anh văn tuần này. Buổi sáng không có kiểm tra, bây giờ bổ sung. Tiết học này sẽ làm thử một bài kiểm tra, buổi sáng ngày mai làm tiếp một bài nữa.

Liễu Tình đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Gia Vệ, thấp giọng nói.

- Tình tỷ, đây không phải bài thi em đã làm trong phòng làm việc của chị sao?

Nhìn bài thi, Gia Vệ cười khổ nói.

Đây chính là bộ đề thi Gia Vệ cố ý làm sai mười câu hỏi. Tất cả đáp án hắn vẫn nhớ rất rõ ràng. Căn bản không cần nhìn đề, là có thể đem đáp án chính xác của bài thi viết ra.

- Thì làm lại một lần nữa đi, tại lần trong phòng làm việc đó em không có đạt điểm tối đa, lần này phải làm hoàn toàn đúng, phải đạt điểm tối đa.

Trừng mắt với Gia Vệ, Liễu Tình thấp giọng nói.

Gia Vệ cười hắc hắc, gật đầu. Sau đó ở ngay trước mắt Liễu Tình, trực tiếp giống như là copy đáp án, ngay cả đề mục cũng không nhìn điền luôn đáp án vào mục trả lời.

Liễu Tình thấy thế thì lại là trắng mắt liếc Gia Vệ. Có điều nàng đối với năng lực ghi nhớ của Gia Vệ, trong lòng cũng cảm thấy phi thường khiếp sợ.

Đây chính là bài thi nghiêm túc a, Đem toàn bộ đáp án ghi nhớ lại, cũng không phải việc là dễ dàng gì.

Thế mà, từ lúc Gia Vệ trở lại phòng học mới ngồi xuống có năm phút đồng hồ, tại trong ánh mắt khiếp sợ của toàn bộ bạn học. Gia Vệ cầm bài thi đứng dậy, đi lên trên bục giảng, đem bài thi của mình giao cho giáo viên Anh văn - Liễu Tình.

Trọn vẹn mười phút đồng hồ sau đó toàn bộ bạn học trong lớp đều là lâm vào một loại trạng thái ngu ngơ. Bọn họ tuy rằng sớm biết Gia Vệ là một tên quái thai, thế nhưng đây cũng quá không phù hợp với thực tế đi, trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, lại có thể làm xong một bài thi Anh văn?? Mấy tên bắn bừa vẫn còn đang ngồi tung xúc xắc kia kìa :v??