Ba người Gia Vệ, Vương Cường và Liễu Tình không mất bao nhiêu thời gian, đã đi tới cửa bộ giáo dục Tân Hải cách trường cấp ba Tân Hải không xa.
Không chút do dự, ba người liền đi vào bên trong bộ giáo dục. Một người đàn ông trung tuổi đi ra tiếp đón ba người bọn họ, chẳng qua Gia Vệ vừa mới nói ra sự tình về trường học, người đàn ông này liền ghi qua loa một ít gì đó, bảo Gia Vệ bọn họ trở về chờ tin tức phản hồi.
Điều này khiến cho ba người Gia Vệ đều nhíu mày, rất rõ ràng người đàn ông này cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, có thể nói là hắn có ý định lảng tránh chuyện này.
- CLGT? Lẽ nào bộ giáo dục cũng không dám quản sao?
Vương Cường tức giận nói, thái độ người đàn ông kia lúc đầu vẫn còn rất nhiệt tình, nhưng từ khi Gia Vệ nói ra sự tình trong trường, kể từ lúc đó sắc mặt hắn liền trầm xuống.
- Không phải không dám quản, bọn họ rõ ràng đã biết chuyện này rồi, chắc có người đã bắt bọn họ không được can thiệp vào.
Gia Vệ lạnh giọng nói ra ý kiến của mình.
Liễu Tình thì lại là chau mày, trong đôi mắt đẹp chợt lóe lên, như là đang do dự cái gì đó.
- Tính sao bây giờ? Đến cả bộ giáo dục cũng không dám giúp, chúng ta còn có thể tìm ai được đây?
Vương Cường chau mày hỏi.
Gia Vệ ngẫm lại, nói:
- Ngươi gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm, hỏi xem thầy có biện pháp nào không?
Vương Cường không chần chờ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho thầy chủ nhiệm.
Không bao lâu, đầu kia đã bắt máy.
Vương Cường vội vàng nói:
- Em chào thầy, em là Vương Cường, chuyện của trường, thầy đã biết chưa?
Trong điện thoại lập tức vang lên âm thanh của thầy Trương chủ nhiệm:
- Các em không cần phải gấp, cứ như bình thường đi học là được, thầy bây giờ đang ở trên xe lửa, muộn nhất là thứ sáu tuần này, thầy sẽ kiến nghị nhà trường phải đưa ra một cái công đạo.
- Thầy đang trên xe lửa sao, định đi nơi nào vậy?
Vương Cường hỏi, lúc này thầy chủ nhiệm lớp ngồi xe lửa đi làm sự tình gì đây?
Trương lão sư lập tức trả lời:
- Thầy đi Hạ Khẩu* một chuyến, nếu như thầy Khương có làm phiền hai em, thì mấy ngày này hai em cứ chịu khó ở nhà học tập, thầy cam đoan với các em, muộn nhất là thứ sáu sẽ cho các em một lời giải đáp, cho toàn bộ lớp chúng ta một cách giải quyết.
Nói xong những lời này, đầu bên kia liền tắt điện thoại.
Không đợi Vương Cường nói gì, Liễu Tình đã nói luôn:
- Khâu hiệu trưởng đang công tác ở Hạ Khẩu, Trương lão sư hẳn là đi tìm Khâu hiệu trưởng.
- Tìm Khâu hiệu trưởng?
Gia Vệ cùng Vương Cường nghe nói vậy đều sửng sốt, giờ mới biết được tại sao từ sáng đến trưa không thấy bóng dáng của Trương lão đầu đâu cả.
- Chúng ta cứ như vậy mà ngồi chờ sao?
Vương Cường nhìn Gia Vệ, lại nhìn sang Liễu Tình, mở miệng hỏi.
- Đợi ư?
Gia Vệ lạnh giọng hừ một tiếng, nói:
- Không thể cứ như vậy mà ngồi chờ được, cái này lại không phải chúng ta làm sai, muốn đổi trắng thay đen tưởng ngon lắm sao?
- Giờ chúng ta nên làm cái gì đây?
Vương Cường có chút nghi hoặc.
Liễu Tình cũng nhìn về phía Gia Vệ, hiện tại phương pháp hay nhất chính là cái gì cũng không làm mà là chờ thầy Trương trở về, chỉ cần thầy Trương nói rõ tình huống cho Khâu hiệu trưởng, Khâu hiệu trưởng sẽ có cách giúp cho Gia Vệ không bị đuổi khỏi trường.
- Nếu bọn hắn đã muốn gây sự, chúng ta sẽ đem sự tình làm lớn lên, chuyện này chúng ta không có một chút sai nào cả.
Gia Vệ lạnh lùng nói.
Ngay lúc Vương Cường còn đang một trận ngáo ngơ, Gia Vệ đã kéo tay phải Vương Cường, đem ống tay áo của hắn vén lên cao, ở trên cánh tay của Vương Cường xuất hiện một vết bầm màu đỏ do gậy đánh mà tạo thành.
- Ai nói chúng ta không có tổn thương, trên cánh tay cậu có vết thương, còn có thể có thương tích trong người, vết thương này của cậu cũng đủ khiến Khương Côn bị bắt giữ một thời gian ngắn.
Gia Vệ hai mắt híp lại, lạnh lùng nói.
- Ý em là, giờ chúng ta nên đi báo cảnh sát?
Liễu Tình sửng sốt, sau đó lông mày nhăn lại hỏi.
- Đúng vậy, chính là đi báo cảnh sát, em không tin bọn chúng ở đồn cảnh sát còn có thể có người bao che cho?
Gia Vệ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ban đầu,chỉ cần nhà trường đem Khương Côn đuổi ra là được, bất quá nếu bọn chúng muốn làm lớn, chúng ta cũng không sợ, nhân chứng vật chứng chúng ta đều có đầy đủ, ta ngược lại muốn nhìn bọn chúng làm thế nào để đổi trắng thay đen.
- Đúng, phải đi báo cảnh sát, không thể để cho cái tên họ Khương kia sống dễ chịu được.
Vương Cường tà tà cười nói, trên mặt xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
Liễu Tình thì lại là do dự một chút, dù sao Gia Vệ bọn họ đang là học sinh cấp ba, nếu như báo cảnh sát, có chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập của bọn họ, cũng sẽ ảnh hưởng đến kì thi đại học sắp tới.
- Tình tỷ, chị hãy trở về trước đi, em và Vương Cường đi luôn, chị trở về giúp bọn em ổn định lớp.
Gia Vệ nhìn về phía Liễu Tình, nói ra chủ kiến.
Liễu Tình ngẫm lại, liền gật đầu, không có ý định đi cùng Gia Vệ.
Báo cảnh sát cùng đi đến bộ giáo dục có sự khác biệt lớn, nàng thân là giáo viên, người của bộ giáo dục cũng phải nghiêm chỉnh với nàng, mà ở cục cảnh sát thân phận của nàng cũng chỉ tương đương với hai người Gia Vệ mà thôi.
Không chần chờ nữa, Liễu Tình liền hướng về phía trường học mà đi, mà Gia Vệ cùng Vương Cường lại là hướng về cục cảnh sát đi tới.
Cùng lúc đó, ở lớp 12/3, dưới sự quản lý của Gia Cát Uyển Nhi, đã trở lại học tập như cũ, chỉ bất quá trong lòng mỗi người đều là nghẹn một cơn tức giận.
Bạn ngồi cùng bàn với Tiêu Minh là Cao Hân sáng nay đã chuyển lớp, chuyển tới lớp 12/1, học cùng một lớp với Khương Côn.
Về phần chuyện phát sinh vào sáng sớm của lớp 12/3, đã truyền khắp toàn bộ trường Tân Hải, thậm chí đã lan truyền sang mấy trường cấp 3 gần đấy, có hai phiên bản, một là theo như lời nói của nhà trường, học sinh lớp 12/3 của trường Tân Hải đã vô cớ vây đánh một học sinh tên là Khương Côn của lớp 12/1, tin còn chính là sự thật được học sinh lớp 12/3 truyền ra.
Chỉ có điều là rất nhiều người đều lựa chọn tin tưởng cái phiên bản đầu tiên hơn, dù sao trường Tân Hải cũng đã đưa ra mức xử phạt rất nặng cho chuyện này rồi.
Sau khi Liễu Tình quay lại trường học, ngay lập tức đem bài thi Anh Văn của Gia Vệ lấy ra, đồng thời đem lun bài kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp của Gia Vệ ở trong máy tính, in ra.
Thành tích của Gia Vệ hôm nay đã khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, chỉ có điều cái thành tích này Tưởng hiệu trưởng và Trương chủ nhiệm không biết mà thôi, nếu như bọn họ biết thành tích này của Gia Vệ tất nhiên sẽ không dám đưa ra quyết định như vậy.
Có thể nói, Gia Vệ đạt được thành tích như vậy, muốn bước vào một trường đại học nào của Tân Hải là điều vô cùng dễ dàng, thậm chí còn có thể nhận được học bổng của trường học đó.
Mà lúc này, Gia Vệ và Vương Cường đang cùng nhau đi tới một phân cục cảnh sát nhỏ trong thành phố Tân Hải.
Gia Vệ và Vương Cường suy cho cùng không phải là người lớn, đồng thời còn đang mặc đồng phục học sinh nên ai nhìn cũng có thể nhận ra, hai người bọn họ đi báo án lại khiến phân cục cảnh sát kinh ngạc không thôi.
Không bao lâu sau, một người trung tuổi mặc đồng phục cảnh sát mang theo Gia Vệ và Vương Cường đi vào trong một căn phòng, đi phía sau hắn còn có một người cảnh sát tuổi còn trẻ.
- Nói đi, hai người các cậu muốn báo án gì?
Cảnh sát trung tuổi mở miệng hỏi.
Gia Vệ và Vương Cường từ trên thẻ cảnh sát nhìn ra vị cảnh sát trung tuổi này tên gọi là Lương Thắng, là một đội trưởng, mà người cảnh sát trẻ tuổi đi theo sau hắn kia tên gọi là Vương Hiệp, là một cảnh sát thực tập.
Gia Vệ nháy mắt với Vương Cường, ý bảo Vương Cường vạch tay áo của mình lên, Gia Vệ thì trực tiếp mở miệng nói:
- Chúng cháu là học sinh lớp 12/3 của trường cấp 3 Tân Hải, vào buổi sáng hôm nay, có ba thanh niên cầm trong tay gậy gộc đến lớp chúng cháu đòi đánh người, uy hiếp tính mạng của học sinh lớp 12/3 chúng cháu.
- Ba thanh niên đó trông như thế nào? Là học sinh trường hai cháu hay là thanh niên lêu lỏng?
Lương đội trưởng hơi nheo mắt, quay qua hỏi Gia Vệ.
Ở trong mắt của hắn, đây là sự việc của mấy đứa trẻ con, chuyện đánh nhau phát sinh ở trong trường học, bình thường đều là trường học tự mình xử lý, căn bản không cần truy cứu trách nhiệm hình sự.
- Trừ một người là học sinh trong trường học chúng cháu ra, còn hai tên kia đều là thanh niên lêu lổng, bọn họ đánh bạn của chúng cháu ngay trong lớp, chúng cháu xuất phát từ sự tự vệ chỉ có thể đứng lên chống lại.
Gia Vệ bình tĩnh nói ra sự việc, đồng thời chỉ vào vết thương trên cánh tay phải của Vương Cường do gậy gộc gây nên.
Lương đội trưởng mắt nhìn vết thương trên cánh tay Vương Cường, mà phía sau Lương đội trưởng cảnh sát thực tập Vương Hiệp kia nhìn vét thương trên tay Vương Cường căn bản không được tính là tổn thương, thiếu chút nữa đã bật cười.
- Nhà trường các cậu không có giải quyết sao?
Giọng nói Lương đội trưởng lúc này đã có chút lạnh lẽo, nếu như không phải gần đây không có vụ án gì, hắn sẽ không nhàn rỗi để cùng hai thằng nhóc này chơi đùa!
- Nhà trường cũng có giải quyết, nhưng không làm bọn cháu hài lòng, chúng cháu muốn truy cứu trách nhiệm hình sự bọn hắn, bạn học của chúng cháu vẫn còn có mấy người bị đánh trọng thương, ba cây chổi lau nhà của lớp chúng cháu đều bị làm hỏng, cái này để cho lớp chúng ta không an tâm tiếp tục học tập được.
Gia Vệ tăng thêm âm lượng nói tiếp, khiến cho Lương đội trưởng không thể nào giữ được cái bộ dạng buồn ngủ nữa.
Nhưng mà sau đó một lát, Lương đội trưởng lại là đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, quay lại Vương Hiệp đang đứng phía sau nói:
- Vụ án này, giao cho cậu đi giải quyết.
Nói xong, Lương đội trưởng liền hướng về phía ngoài đi ra.
- Cảnh sát các vị làm việc chính là như vậy sao?
Gia Vệ thì là bất thình lình đứng lên, tức giận hỏi.
Vương Cường đang kéo Gia Vệ, thấy vậy cũng không kéo Gia Vệ nữa, chính hắn cũng đứng lên, trên mặt cũng là một bộ dạng tức giận.
Lương đội trưởng thì lại là liếc mắt nhìn Gia Vệ và Vương Cường, sau đó nói:
- Ta là cảnh sát, trách nhiệm của ta là bảo vệ an toàn của nhân dân, không phải là cùng bọn trẻ các ngươi chơi đùa.
Nói xong, Lương đội trưởng nhìn Vương Hiệp, xoay người ly khai khỏi phòng.
- Nếu như không có chúng ta ngăn cản, rất có thể bạn học của chúng ta sẽ bị trọng thương, còn có thể tàn phế, lẽ nào chúng ta không phải đối tượng mà các ông phải bảo vệ sao?
Gia Vệ lạnh giọng nói ra.
Nếu như không có bọn hắn ngăn, Tiêu Minh rất rõ ràng sẽ bị ba người kia đánh cho một trận thảm hại, mà cái tên Khương Côn kia kiêu ngạo như vậy nếu mà đánh người, rất có thể hắn sẽ đánh Tiêu Minh tàn phế, chuyện như vậy cũng không phải là không thể xảy ra.
- Lẽ nào, như lời ông nói là bảo hộ nhân dân, không phải là khi bọn hắn còn chưa bị thương tổn thì ông sẽ không bảo hộ, mà là khi bọn hắn đã bị thương tổn nghiêm trọng, thậm chí đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó ông mới đứng ra bảo hộ đấy chứ?
Gia Vệ lại mở miệng hỏi, trên mặt tràn đầy tức giận nhìn Lương đội trưởng.
Lương đội trưởng hai mắt híp lại nhìn Gia Vệ, sau đó hắn lắc đầu, xoay người quay lại, ngồi lại cái ghế lúc trước.
Trong giây lát, Lương đội trưởng như là biến thành một người khác, không hề có nửa phần vẻ mệt mỏi, tinh thần mười phần, hai mắt như nhau phảng phất sáng lên, trên mặt hắn lộ ra một bộ dáng tươi cười, nói:
- Tiểu tử, ngươi nói không sai. Được rồi, vụ án này của các ngươi, ta thụ lý, các ngươi nói rõ chi tiết cho ta biết đi.
Thấy Lương đội trưởng như vậy, Vương Cường và Vương Hiệp đều là đỡ tức giận, hai người lúc này mới cùng ngồi xuống.
Gia Vệ cũng ngồi xuống, nói ra tình huống của sự việc.
Rất nhanh, thời gian nửa giờ đã trôi qua, Gia Vệ cùvàng Vương Cường cũng từ trong phân cục cảnh sát đi ra ngoài.
- Vừa rồi tý thì hù chết tao, gan mày từ lúc nào mà lớn vl thế?
Vương Cường vẻ mặt kinh ngạc quay qua hỏi Gia Vệ.
Gia Vệ thì là nhếch miệng cười, nói:
- Tao không phải là gan lớn, cũng chỉ cố hết sức mà thôi, dù sao thì hắn không thụ lý vụ án của chúng ta, thì cũng có thể làm gì được chúng ta chứ.
- Hắc hắc, tao xem Khương Côn và Khương Kiền còn có biện pháp nào để chối tội đây, đấu lại hai chúng ta, hai thằng ôn này vẫn còn kém xa.
Vương Cường cười lớn, ôm bả vai Gia Vệ nói.