Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 134: Thái Dương thần ngọc

Hào quang chói lọi như ánh mặt trời, bao phủ toàn khán đài một tầng kim sa.

Ai ai cũng đực mặt ra, ngay cả Trương Lệ Anh và Ngô Vĩ Tông cũng không phải ngoại lệ, hai người bọn họ trợn trừng mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Không một ai kích động, nếu có, chẳng qua chỉ là cực kì khiếp sợ.

Khối đổ thạch trong tay Gia Vệ rốt cuộc có lai lịch gì, như thế nào lại phát ra ánh sáng nóng rực khiến mắt người đau buốt như bị kim châm, phỏng chừng phải dăm mười phút mới có thể nhìn được bình thường.

Bên cạnh Gia Vệ, nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt Phí Vô Ứng thoáng chốc bị đông cứng, hắn không rõ Gia Vệ đổ ra cái gì, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, khối thạch Gia Vệ đổ ra lần này tuyệt đối thần kỳ ngoài sức tưởng tượng.

Phải đến hơn hai mươi phút sau, mọi người mới bắt đầu nghị luận, sự tức giận trên mặt đã biến mất tăm, thay vào đó là biểu tình nghi hoặc.

Cơ hồ tất cả mọi người đều không biết khối đổ thạch trong tay Gia Vệ là cái gì, nói là dạ minh châu cũng không phải, tia sáng kia quá mạnh mẽ, căn bản dạ minh châu không thể so sánh.

Đứng cạnh máy giải thạch, Gia Vệ vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, hắn sớm đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra.

Hơn ba mươi vị đại sư hấp tấp rời khỏi chỗ người, bao quanh Gia Vệ chỉ trỏ nhưng không dám lại gần, không ai có khả năng nói ra danh xưng của khối đổ thạch ấy.

Gia Vệ cũng không rườm rà thêm, trực tiếp bắt đầu lau chùi, ánh sáng hoàng kim càng ngày càng mạnh, ước chừng một tiếng đồng hồ, Gia Vệ mới hoàn toàn lấy được khối ngọc bên trong ra.

Đây là một viên ngọc, so với viên ngọc của Phí Vô Ứng giải ra còn phải lớn hơn, hơn nữa viên ngọc hoàng kim này lại bán trong suốt, phát ra ánh sáng vàng rực như mặt trời.

Không một ai là không kinh hãi, rõ ràng đây là một khối phỉ thúy ngọc thạch, nhưng tại sao nó có thể tản mát ra quang mang mãnh liệt như vậy, hơn nữa bây giờ người ta mới nhớ lại cảnh tượng một đao cắt xuống ban nãy của Gia Vệ, chứng tỏ viên ngọc phỉ thúy này còn cứng hơn cả sắt thép.

- Đây là...

Ngay lúc đấy, Ngô Vĩ Tông tới cạnh Gia Vệ, hai mắt hắn nhìn đăm đăm vào viên ngọc, đột nhiên sắc mặt đại biến.

Hắn chợt gật gật đầu, nói:

- Phương pháp để nhận biết cũng không khó mà còn khá đơn giản, ngươi chỉ cần cầm viên ngọc phỉ thúy này mang ra trung tâm quảng trường đổ thạch, liệu nó có phải là thứ bảo vật vô giá ta đang nghĩ tới hay không, ngay tức khắc sẽ rõ.

Gia Vệ không nhanh không chậm rời khỏi, hội trường không tính là quá lớn, rất nhanh hắn đã đi tới cửa.

Tất cả mọi người đều nín thở, trên đoạn đường này viên ngọc phỉ thúy trên tay hắn cũng không có xảy ra dị dạng gì, cũng không có bất kỳ dị tượng nào, nghe Ngô Vĩ Tông nói, phải ra quảng trường bên ngoài trời mới xuất hiện dị tượng.

Không chỉ người xem xung quanh khẩn trương, ngay cả Gia Vệ giờ đây tim cũng đập thình thịch, lạnh lùng như Ngô Tông Vĩ hay Trương Lệ Anh cũng không giữ được bình tĩnh.

Ai cũng tò mò muốn biết, bảo vật trong tay vị sư đệ của thạch vương Ngô Vĩ Tông rốt cuộc thần kỳ ở chỗ nào.

Cuối cùng, Gia Vệ bước ra một bước, rời khỏi hội trường.

Bên ngoài, quảng trường đổ thạch được ánh mặt trời bao phủ, tuy đã bốn giờ chiều nhưng nắng vẫn còn khá dồi dào, dù sao hôm nay là mùa hè, cái không thiếu chính là ánh nắng.

Nhưng khi Gia Vệ mang viên ngọc phỉ thúy đứng dưới nắng, biểu tình trên mặt mọi người trở nên cứng ngắc, không kịp tỏ ra khiếp sợ.

Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, biến hóa xảy ra đã làm người xem phải đình chỉ hô hấp.

Biến hóa thứ nhất, chính là ánh mặt trời trên quảng trường đổ thạch, dường như trở nên mãnh liệt như giữa ban trưa, dù bây giờ mới bốn giờ chiều, vẫn còn nhiều nắng nhưng cũng không thể mãnh liệt như nắng giữa trưa được.

Nhưng là, khi Gia Vệ mang viên ngọc phỉ thúy tiến vào dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời trên quảng trường đổ thạch liền trực tiếp khôi phục vào trạng thái lúc giữa trưa.

Điểm này biến hóa làm cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, rất nhiều người vội vàng tự nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, mãi đến khi xác định thời gian chắc chắn đúng bốn giờ nhiều, mỗi người đều mang vẻ mặt nghi hoặc, chợt bọn họ nhìn về phía viên ngọc trong tay Gia Vệ đang tỏa sáng như một mặt trời nhỏ.

Đây chính là biến hóa thứ hai.

Tất cả mọi người quên mất khiếp sợ, quên cả hô hấp, bởi vì viên ngọc phỉ thúy trên tay Gia Vệ đang làm mọi người chấn kinh, lại biến mất không thấy.

Trên tay Gia Vệ đang dơ lên, hoàn toàn trốn trơn!

Gia Vệ dường như không biết chuyện đó, hắn còn đang ngây ngốc với biến hóa của ánh sáng xung quanh, tay vẫn giữ nguyên vị trí.

Bỗng trong đám đông có không dưới năm người toàn thân kích động đến run rẩy, phương hướng bọn họ nhìn cũng không phải trên tay Gia Vệ, mà là khoảng không gian ba bốn thước bao quanh Gia Vệ.

Nếu quan sát kỹ có thể thấy khoảng không gian đó có một màn hào quang màu vàng, hơn nữa lại trong suốt, như có như không, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra nổi.

Thậm chí trong màn hào quang ấy có những dòng suối ánh sáng mặt trời, gần như không ai có thể nhìn ra vì nó quá mờ nhạt.

Gia Vệ chỉ cảm thấy xung quanh đột nhiên nóng lên, cứ như mùa hè ở Châu Phi vậy, thậm chí còn phải nóng hơn.

Tuy nhiên hắn lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, bởi cảm giác ấm áp không phải từ ngoài vào trong mà từ trong ra ngoài, phảng phất có vô số cỗ nhiệt khí chậm rãi chảy trong người hắn, vừa làm hắn ấm áp vừa như đấm bóp cho hắn.

Chỉ chốc lát sau, thanh âm huyên náo đã mang Gia Vệ từ trong tiềm thức tỉnh lại.

Tất cả mọi người đều chỉ trỏ về phía hắn, mà Gia Vệ cũng nghe được bọn họ đang bàn tán chuyện gì.

Sắc mặt Gia Vệ đại biến, hắn vội nhìn lên lòng bàn tay, đập vào mặt là hoàn toàn trống trơn, trong lòng bàn tay không có một thứ gì.

- Viên ngọc phỉ thúy đâu rồi?!

Gia Vệ ngây ngẩn, chợt nắm chặt tay lại, hắn sững sờ không thôi.

Khi hắn nắm tay lại, vẫn cảm giác được viên ngọc trong tay.

- Đây có lẽ là điểm đặc biệt của nó?

Gia Vệ mở tay ra, hắn có thể cảm nhận được viên ngọc phỉ thúy đang nằm trên tay của mình, bất quá nó đã ẩn hình, mắt thường không thể nhìn thấy.

Nói cách khác, nếu ban nãy mà đổ thạch dưới ánh nắng, rất có thể sẽ bỏ lỡ viên ngọc phỉ thúy thần kỳ này. Chợt một giọng nói vang lên ngay sau lưng:

- Có thể cho ta mượn viên ngọc một chút được không?

Khi Gia Vệ còn đang kinh ngạc về sự thần kỳ của viên ngọc, sau lưng hắn là thanh âm của Trương Lệ Anh.

Gia Vệ hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Trương Lệ Anh nói một câu thỉnh cầu hắn.

- Cần gì phải hỏi chứ, ta chính là ngươi, còn cần phải đưa sao? Bất quá có thể nói cho ta lai lịch của viên ngọc này được không, ta rất tò mò.

Ba ngón tay Gia Vệ cầm lấy viên ngọc, không để ý vẻ khiếp sợ của những người khác, cặp mắt có chút kích động chỉ tập trung lên người Trương Lệ Anh, lộ vẻ mong chờ.

- Viên ngọc phỉ thúy này, danh xưng là Thái Dương thần ngọc!

Cũng không chần chờ, Trương Lệ Anh liền trả lời nghi vấn của hắn.