Tiểu Điền Thuần Nhất Lang đột nhiên hét to hơn, Trịnh Tung đột nhiên động thủ, làm bốn người tướng quân đều khiếp sợ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, tại bên người tổng thống, dĩ nhiên cũng có tồn tại gián điệp.
Mà Gia Vệ cùng một người châu Á đột nhiên động thủ, làm cho bọn họ hơi hơi yên tâm một chút.
Đương nhiên, nhất là sau khi thấy nét tự tin cười nhạt trên mặt tổng thống Lao Tư, bốn người tướng quân mới chính thức yên tâm, cho dù như thế nào, tính mạng bọn họ không có gặp nguy hiểm.
Gia Vệ bên này rất thuận lợi, hai chiêu trực tiếp đem Trịnh Tung đánh ngã.
Mà bên kia, hai người châu Á nhưng có chút ngang tài, hai người đánh qua đánh lại, đều thể hiện ra thực lực vượt mức bình thường, nhưng thực lực hai người lại có điểm ngang nhau, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn không thể phân thắng bại được.
Vừa lúc đó, Gia Vệ cười lanh một tiếng, lấy ra dao găm của bản thân, lặng yên không một tiếng động hướng về phía sau người Nhật Bản kia bước tới.
Hành tung của hắn tự nhiên là bị người Nhật Bản kia phát hiện, thế nhưng hắn lúc này, căn bản không quan tâm Gia Vệ.
Đương nhiên, nét cười nhạt trên mặt hắn, cũng cho thấy hắn căn bản không cố kỵ Gia Vệ.
Dưới cái nhìn của hắn, thực lực Gia Vệ cùng hắn chênh lệch quá nhiều, chính mình tùy ý ra một chiêu, cũng có thể đánh cho Gia Vệ trọng thương.
Chỉ có điều, ngay trong nháy mắt Gia Vệ chính thức xuất thủ, con ngươi của hắn đột nhiên thu nhỏ lại, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi.
Hắn muốn xoay người, chuyển qua phòng thủ Gia Vệ, nhưng lại bị đối thủ quấn lấy, chỉ có thể xuất ra một cước đá về hướng Gia Vệ.
Nhưng mà vừa lúc đó, chỉ nghe tiếng “phốc xích” vang lên, huyết quang hiện ra, bắp đùi người Nhật Bản kia thình lình bị dao găm của Gia Vệ đâm thủng.
Người Nhật Bản kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt chợt lóe lên thần sắc giận dữ, trong tay xuất hiện một thanh đoản đao Nhật, đâm về Gia Vệ.
Chỉ có điều, thanh đoản đao Nhật còn không có đâm tới, thì lại nghe “phốc xích” một tiếng, trên ngực của hắn, một thanh mã tấu dài chừng nửa thước đã trực tiếp đâm thủng ngực hắn, một đao trí mạng.
Thân thể người Nhật Bản ngã xuống, Gia Vệ cùng người Trung Quốc kia liếc nhìn nhau, hai người cùng gật đầu.
Người này, chính là thành viên cấp B cùng Gia Vệ liên lạc kia, danh hiệu là Dạ Lang, hắn đến Libya đã mấy năm, chủ yếu chịu trách nhiệm các sự tình bên này, trước kia Gia Vệ cùng hắn liên lạc, từ chỗ hắn thu được rất nhiều tin tức.
Bây giờ còn không phải thời gian nói chuyện với nhau, Gia Vệ trực tiếp lắc mình một cái đi tới bên người Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, một cước trực tiếp đem Tiểu Điền Thuần Nhất Lang đạp ngã xuống.
Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang dưới một cước của Gia Vệ, trực tiếp hôn mê, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang đã hôn mê đưa lưng về phía mọi người tuy nhiên trên mặt vẫn còn nhếch miệng nhe răng, thế nhưng hắn không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Ngắn ngủi năm sáu phút thời gian, hai người Nhật Bản đã được giải quyết.
Lúc này trên mặt tổng thống Lao Tư lại thêm một vẻ thần sắc kiên cường, một vẻ biểu tình khống chế toàn bộ đại cục, khiến người ta phải bội phục.
Nhất là Lao Khắc Tư, hắn là người thứ nhất quay qua tổng thống Lao Tư chào theo nghi thức quân đội, nói: “Từ nay về sau, Lao Khắc Tư ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của tổng thống.”
Thấy Lao Khắc Tư giành trước, ba người tướng quân khác cũng không chần chờ, Lao Kiệt chết, nếu như bọn họ không nghe theo mệnh lệnh của Lao Tư, hậu quả bọn họ sẽ bị cho là phần tử quân phiệt vũ trang, trở thành quân cướp.
Đồng thời tổng thống Lao Tư lúc này cũng không có yếu đuối giống như trước, tỏ ra phi thường cường ngạnh, khiến bốn người tướng quân trong lòng cũng thần phục theo.
Lao Tư gật đầu, nói: “Biết bây giờ chúng ta cần làm nhất là chuyện gì không?”
Bốn vị tướng quân do dự một chút, vẻ mặt đều là nghi hoặc.
Lúc này đây, Lao Tư trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, nói: “Lẽ nào người Nhật Bản muốn chiếm đoạt quốc gia chúng ta, hại anh em chúng ta, chúng ta lại không phản kháng sao?”
Nói đến đây, Lao Tư trực tiếp nhìn về phía Lao Khắc Tư, nói: “Lao Khắc Tư, chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm rất lớn, bất quá niệm tình ngươi cũng là bị người Nhật Bản lừa dối, để ngươi lập công chuộc tội, đem tất cả xí nghiệp của Nhật Bản trong cảnh nội Libya đều đánh cướp thiêu cháy sạch sẽ cho ta, không cho người Nhật Bản tại cảnh nội Libya kiếm một phân tiền nào, lại càng không để cho bọn họ có một chút tài nguyên nào.”
“Tuân mệnh, Lao Khắc Tư tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của tổng thống.” Lao Khắc Tư chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói một câu rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Ba người tướng quân khác thì đều đứng thẳng, chờ đợi tổng thống giao nhiệm vụ cho bọn họ.
“Về phần mệnh lệnh buổi sáng, chúng ta là đã bị người Nhật Bản lừa gạt, mới có thể hạ lệnh như vậy, bây giờ Lao Kiệt cũng bởi vì chuyện này mà chết.” Lao Tư vẻ mặt bi thương, sau một lát nói: “Đây là quốc gia của chúng ta, chúng ta vất vả thành lập chính phủ, đợi khi ổn định phát triển, để cho Libya chính thức gia nhập hàng ngũ quốc gia cường đại trên thế giới, khi đó chúng ta chính là công thần của Libya, sẽ được lưu tên lại trong sử sách, xem như là vạn năm sau này, con cháu chúng ta sẽ nhớ kỹ sự nghiệp vĩ đại của chúng ta, các ngươi nói xem có đúng không?”
“Tất cả tuân theo ý nguyện của tổng thống.” Ba vị tướng quân đồng thời lớn tiếng nói.
Lao Tư gật đầu, nói: “Trước đem quân đội đưa về lại thành phố, bố trí phòng ngự trong thành phố, để phòng ngừa người Nhật Bản đột kích. Đồng thời, muốn ổn định phát triển Libya, quân đội của chúng ta không thể để rải rác như vậy, các ngươi rõ cả chưa?”
Ba vị tướng quân lúc này lại hơi nhíu mày lại, bọn họ nghe ra được, Lao Tư muốn đoạt lấy quân quyền của bọn họ.
Nếu như là trước đây, bọn họ sẽ không để ý tới Lao Tư, thế nhưng bây giờ, thủ trưởng chính thức của bọn họ Lao Kiệt đã chết, mà Lao Tư bây giờ lại cường ngạnh như thế, đồng thời Lao Tư vừa mới nói ra thiên thu đại nghiệp, cũng thực sự làm cho ba người tướng quân chưa đọc qua sách cũng nhiệt huyết sôi trào lên.
“Tất cả tuân theo ý nguyện của tổng thống.” Ba vị tướng quân lại đồng thời lớn tiếng trả lời.
Lao Tư trên mặt xuất hiện dáng tươi cười, hắn gật đầu, phất phất tay, nói: “Nên đi làm sự tình các ngươi nên làm đi thôi.”
Ba vị tướng quân đồng thời đối với Lao Tư hành lễ, rồi liền xoay người rời đi.
Dạ Lang cũng không ở lại, hắn cũng theo chân tướng quân kia rời khỏi đây, thân phận của hắn căn bản không thể bại lộ, đồng thời hắn cùng với Gia Vệ không giống nhau, năm người Gia Vệ cùng bọn Hỏa Thương chỉ là đúng lúc được lên làm thành viên cấp A, mà Dạ Lang lại thông qua tầng tầng lớp lớp khảo hạch mới trở thành thành viên cấp B, có thể nói, tư tưởng của Dạ Lang cùng bọn Gia Vệ thì có bản chất khác biệt.
Sau khi ba người tướng quân cùng Dạ Lang rời khỏi phòng làm việc, trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn Gia Vệ.
Vừa lúc đó, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang kêu lên một tiếng đau đớn rồi đứng lên, hắn không dám kêu ra lớn tiếng, thế nhưng một cước kia của Gia Vệ thực sự không nhẹ, hắn còn thật hy vọng chính mình bị đạp ngất đi.
Trịnh Tung cũng là vươn vai đứng lên, nhìn Gia Vệ cười khổ.
Gia Vệ xem ra làm rất thật, ra tay không lưu thủ, Trịnh Tung cảm nhận được lực lượng trong một cước của Gia Vệ.
“Đối với biểu hiện của ta vừa rồi, ngài có hài lòng không?” Lao Tư không có dáng vẻ tổng thống nữa, quay qua Gia Vệ cúi đầu, dùng tiếng Libya hỏi.
Gia Vệ gật đầu, nói: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng, chỉ có điều, ngươi có phải diễn để đối phó ta hay không, ta cũng không biết.”
Lao Tư nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, thế nhưng mặt hắn quá đen, căn bản nhìn không ra biến đổi.
Bất quá, cơ thể hắn cũng đột nhiên run lên, vội vàng nói: “Ta không phải diễn đối phó ngài, ta dám thề với trời, ta không có lừa gạt ngài.”
Gia Vệ lắc đầu cười, nói: “Ta không tin lời thề.”
Lao Tư lại toàn thân run lên, hắn hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất.
Bất quá, hắn còn chưa có quỳ xuống, liền bị Gia Vệ đỡ lấy.
Lao Tư lúc này cho rằng Gia Vệ muốn giết hắn, chỉ có điều Gia Vệ còn nhiều chuyện cũng dùng đến hắn, làm sao có thể giết hắn đây?
Chỉ nghe Gia Vệ nói: “Chúng ta cần ký một số hợp đồng, những hợp đồng này, có thể làm cho ta tin tưởng ngươi.”
Lao Tư không chút do dự gật đầu, nói: “Ta ký, hợp đồng gì ta cũng ký. Ngài để cho ta làm tổng thống Libya, ta sẽ làm tổng thống, ngài bắt ta từ chức, ta sẽ từ chức.”
“Sao ta lại có thể để ngươi từ chức chứ?” Gia Vệ lắc đầu, hắn vẫn thật không dám để Lao Tư từ chức, tuy rằng chính phủ Libya là chính phủ mới thành lập, thế nhưng tổng thống từ chức cũng là một chuyện lớn chấn động quốc tế, đến lúc đó nếu như một số quốc gia cố tình muốn tra xét rõ, chuyện sẽ không dễ làm rồi.
Không bao lâu, Gia Vệ sử dụng máy đánh chữ trong phòng đánh ra một phần hợp đồng, đại khái nội dung của hợp đồng chính là đem toàn bộ Libya cho Gia Vệ khống chế, nói cách khác, phần hợp đồng này, là hợp đồng Lao Tư đem toàn bộ Libya bán cho Gia Vệ.
Chỉ có điều, cho dù là như vậy, Lao Tư vẫn không chút do dự ký, hắn đã cam chịu số mệnh, cho dù là không ký hợp đồng này, hắn cũng không có tâm tư phản kháng.
Gia Vệ thu hồi hợp đồng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn.
Trịnh Tung ở một bên tuy rằng không biết nội dung trên hợp đồng là gì, hắn xem không hiểu tiếng Libya, thế nhưng hắn cũng có thể suy đoán ra, sắc mặt hơi biến đổi.
Vốn hắn cho rằng Gia Vệ rất khó thành công, nhưng thật không ngờ, vậy mà thành công thật sự.
Bốn vị tướng quân khó thu phục nhất đã bị Lao Tư thu phục, nếu như quân quyền lấy tới tay, toàn bộ Libya không ai có thể uy hiếp chính phủ của Lao Tư, mà không có người uy hiếp được Lao Tư, thì nói cách khác, toàn bộ Libya, thật sự bị Gia Vệ khống chế trong tay.
“Mỏ đá quý, mỏ dầu mỏ, còn có các mỏ kim loại, những thứ này của quốc gia thứ ba thế giới, không thiếu hụt nhất chính là tài nguyên.” Trịnh Tung thầm nghĩ, hắn lúc này có lẽ đã tự mình đưa ra quyết định, thế nhưng hắn vẫn còn cần phải cân nhắc chu toàn một chút.
Một bản hợp đồng, Gia Vệ rốt cục đem toàn bộ Libya nắm vào tay, chí ít là những nơi mà chính phủ của Lao Tư thống trị, bị Gia Vệ khống chế trong tay, những quyền khai thác tài nguyên ở những nơi này, đều là chuyện chỉ cần một câu nói của Gia Vệ.
Về phần quyền khai thác tài nguyên của Nhật Bản ở Libya, từ hôm nay trở đi hoàn toàn không có nữa, chuyện gián điệp Nhật Bản muốn khống chế Libya, rất nhanh sẽ được truyền đi, Nhật Bản cần gánh chịu áp lực của quốc tế, càng không kể đến quyền khai thác của bọn họ ở Libya.
Chỉ có điều, cứ như vậy buông tha những người Nhật Bản này, Gia Vệ thật có chút không tình nguyện.
Vì vậy, hai mắt hắn lại nhìn về Tiểu Điền Thuần Nhất Lang còn đứng nhăn răng ở một bên nhưng cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Mà ngay khi ánh mắt của Gia Vệ vừa rơi xuống trên người của Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang liền lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười nịnh hót, cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh của Gia Vệ, điều này không khỏi làm cho Gia Vệ cùng Trịnh Tung bội phục, tên Tiểu Điền Thuần Nhất Lang này, quả thật có tiềm chất làm chó.