“Mày, sao mày dám phát sinh quan hệ với con gái tao?” Triệu Tư Mỗ cau mày mắng. Trước lúc cử hành hôn lễ cho hai người họ, ông ta đã dặn đi dặn lại Triệu Hinh nhất định không được để cho Tư Kiệt quan hệ với mình, có lỡ sau này bỏ nhau cũng khó.

Vậy mà sau hai năm yên ổn thì đến thời điểm hiện tại con gái lão lại ăn nằm với gã đàn ông vô dụng, xấu xí này. Họa chẳng may có khi còn mang thai con của hắn nữa kìa.

Càng nghĩ Triệu Tư Mỗ càng tức điên người, đôi tay vo lại thành nắm đấm, toan dùng một lực mà đấm chết ngay lập tức Tư Kiệt.

Thế nhưng lão Triệu vốn có tính sĩ diện rất cao.

Nếu hành động này của ông ta bất giác bị đồn thổi ra ngoài, vậy thì danh tiếng và sự nghiệp đang lên như diều gặp gió của lão sẽ bị tiêu tan ngay lập tức.

Do vậy lão đành phải cắn răng mà nuốt cục tức vào bên trong cơ thể béo núc ních của mình.

“Thưa cha, mẹ, sự việc xảy ra đêm qua con thật sự xin lỗi. Nhưng dù sao Triệu Hinh cũng là vợ con, hai năm qua con chưa được động vào cô ấy một lần!” Tư Kiệt khẽ nuốt nước bọt nói một lèo. Anh tự cảm thấy gan mình kể ra cũng to quá trời. Lợi dụng lúc Triệu Hinh ngủ say, cưỡng hiếp cô ta, ép cô ta phải mang cốt nhục của mình, lại còn giả ngây giả ngốc đóng vai một thằng nhân viên quèn dưới trướng cha mẹ vợ, một thằng chồng nhút nhát sợ vợ.

Nếu có ai trao giải diễn viên xuất sắc nhất Tứ Xuyên, chắc chắn anh sẽ tự tin mà vỗ ngực hả hê, sung sướng. Ông đây, Tư Kiệt đây chính là nhất! “Cha mẹ nhất định phải làm chủ cho con. Con sẽ kiện hắn vì tội cưỡng hiếp!” Triệu Hinh từ trên lầu bước xuống, hằm hằm chỉ trỏ chửi bới Tư Kiệt không tiếc lời. Loại đàn ông vô dụng này mà cũng dám sờ mó, đụng chạm vào cơ thể cao quý của cô ta, nhất định cô ta phải kiện chết nhà anh mới hả lòng hả dạ.

Triệu Hinh đã tốn gần hai giờ đồng hồ chỉ để tắm rửa, chà sạch cơ thể của mình hòng xóa đi mọi dấu vết mà Tư Kiệt đã để lại trên người tối qua. Đặc “== .-. = rẽ ca acc“. acc.

biệt cô ta còn sai người hầu phải đi mua ngay thuốc tránh thai khẩn cấp. Dù biết có thể đã muộn nhưng Triệu Hinh vẫn nơm nớp hi vọng tác dụng của thuốc vẫn còn kịp để ngăn chặn chất dịch bẩn thỉu của Tư Kiệt.

Càng nghĩ cô ta càng phát ức, muốn một tay đuổi thẳng Tư Kiệt ra khỏi căn nhà này.

“Con hãy tỉnh táo lại đi, Hinh Hinh!” Mã Hoa cau mặt quát lại. Đứa con gái này quả thực vô cùng ngu ngốc. Không những đi chơi nhảy múa say mèm, đến nỗi bị Tư Kiệt làm trò mà không biết, lại còn mở miệng ra đòi đi kiện chính chồng mình. Triệu Hinh và Tư Kiệt đã là vợ chồng hợp pháp, cho nên vấn đề quan hệ nam nữ này tòa án hoàn toàn không chịu trách nghiệm. Đưa lên kiện thì nhà họ Triệu chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Chưa biết chừng còn thành chủ đề bàn tán sôi nổi của giới báo trí.

Triệu Hinh cũng vừa nhận ra câu nói kia của mình hết sức ngu xuẩn, do vậy nên đưa tay lên che miệng, ngại ngùng không nói gì nữa.

Sự việc tối hôm qua mặc dù không ai chịu thua ai nhưng suy cho cùng vấn là nội bộ gia đình, nên yên lặng đi thì tốt. Chỉ mong Triệu Hinh đừng có nhạy tới mức mới trải qua một đêm mà đã mang thai con của Tư Kiệt.

Bàn tán một hồi cuối cùng cũng chỉ có những lời trách móc, mắng chửi là chủ yếu, bởi thế Triệu Tư Mỗ bèn phẩy tay chấm dứt cuộc họp gia đình.

Lát nữa ông ta còn phải đến công ty Triệu Thị của mình để điều hành một buổi họp lớn, lấy đâu ra thời gian mà ngồi đôi co với lũ người này.

Trước khi rời đi, Triệu Tư Mỗ hừ nhạt, liếc nhìn vợ chồng Triệu Hinh, chán ghét căn dặn: “Ngày mười lăm tới đây dinh thự nhà ông Mãng sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu gái. Ông ấy có mời đại gia đình chúng ta cùng đến. Chúng mày liệu liệu mà hành xử cho đúng, đừng có mà làm mất mặt tao!” Nói xong Triệu Tư Mỗ quay lưng bước đi, để lại mình mẹ con Mã Hoa cùng Tư Kiệt ngồi lặng yên trong phòng khách.

Mã Hoa nhác thấy chồng mình đã đi xa, bèn đứng dậy bước tới lại gần Tư Kiệt thẳng tay tát bốp vào mặt anh mà gẵn giọng: “Tao cho mày thời hạn một tháng. Sau một tháng hãy tự túc mà quấn xéo khỏi Triệu gia. Nếu mày không cút khỏi đây, tao sẽ cho người giết chết từng người thân bên cạnh mày. Nghe cho rõ đấy!” Đoạn hai mẹ con bà ta cùng nhau lắc mông bước về phòng, vừa đi vừa không ngừng chửi bới Tư Kiệt.

Anh ngồi chắp đôi tay lên đùi, yên lặng ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc xung quanh. Nếu không phải vì Triệu gia các người độc ác, hại chết cha mẹ anh thì anh đâu đến nỗi phải lâm vài hoàn cảnh bi đát đến mức này.

Thế nhưng để trả thù, dù cho có phải nhẫn nhịn chịu nhục tới mức nào đi chăng nữa, Tư Kiệt vẫn không cảm thấy mệt mỏi gì cả.

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng chiếc điện thoại cũ nát trong túi quần anh khẽ rung lên không ngừng.

Tư Kiệt giao du rất ít, trong danh bạ anh chỉ lưu số khoảng chừng mười người là cùng. Bởi vậy giờ này mà có cuộc gọi tới, chắc chắn là có việc gì đó rất quan trọng.

Chẳng lẽ là cha nuôi hay sao? Nhưng cha nuôi hiện tại đang làm nhiệm vụ bí mật bên Mỹ, chắc chắn sẽ không gọi điện cho anh vào giờ này.

Tư Kiệt nhìn vào số máy hiển thị trên điện thoại, chỉ thấy một tràng dài các số chín nối đuôi nhau, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Chủ nhân sở hữu số điện thoại này hẳn phải có rất nhiều tiền, thập tứ chín cơ mà.

Tư Kiệt thoáng do dự, không biết có nên bắt máy hay không.

Ngập ngừng một lát, anh quyết định ấn nút nghe.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm đục, nhẹ nhàng mở lời ngay: “Cậu chủ, tôi là Ước Định, quản gia của cậu chủ mười năm trước!”

------------------