Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Quyển 2 - Chương 3: Trăm ngàn phiền não

edit : Jun

Giang hồ đồn đãi vẫn cứ là giang hồ đồn đãi, có đến 99% là giả, chỉ có 1%...có khả năng là thật! Chú ý, đây chỉ là có khả năng, cũng không nhất định là thật.

Giang hồ đồn đại: Sáu vị chủ nhân của Vô Tranh sơn trang lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, tàn nhẫn, dã man.

Giang hồ đồn đại: Vô Tranh sơn trang được xây dựng vô cùng lộng lẫy, những người giàu nhất trong giang hồ như Các chủ của võ lâm đệ nhất tình báo Thiên Cơ Các, thiên hạ đệ nhất sát thủ, thiên hạ đệ nhất độc y đều là người của Vô Tranh sơn trang.

Giang hồ đồn đại: Những võ lâm bí tịch và những đồ quý giá nhất của thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất xảo thủ đầu cất giấu ở trong Vô Tranh sơn trang.

Giang hồ đồn đại...

Trên giang hồ, những truyền thuyết về Vô Tranh sơn trang như lá bay đầy trời. Nhưng bọn họ lại không có nói Vô Tranh sơn trang Nhị tiểu thư là người nhiệt tình, tuy rằng có chút điên điên khùng khùng nhưng tấm lòng lại vô cùng tốt. Nhị trang chủ Vô Tranh sơn trang, trước kia là thiên hạ đệ nhất sát thủ, yêu vợ phát cuồng, điển hình của dạng nam nhân tốt sớm đã tuyệt chủng, lại còn là vú em siêu cấp nữa chứ. Nhìn theo mọi phương diện mà nói, đều là tấm gương sáng cho các nam nhân khác noi theo.

Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư tính tình lãnh đạm, coi mạng người là chuyện vặt nhưng đối với tỷ muội cùng người thân coi như sinh mạng của chính mình.

Truyền thuyết Tam trang chủ của Vô Tranh sơn trang yêu tiền như mạng, phong lưu thành tánh. Tam trang chủ nhìn có vẻ lỗ mãng nhưng kỳ thực trầm ổn thận trọng. Cợt nhả, nhưng đối với thê tử yêu quý có thừa.

Không thể phủ nhận n

hững người trong Vô Tranh sơn trang đều không giống như người bình thường. Thiên hạ đệ nhất sát thủ lãnh khốc nhưng hay đùa giỡn, thiên hạ đệ nhất xảo thủ nóng nảy mà ngây thơ. Thiên Cơ các chủ nhiều chuyện nhưng có năng lực và trách nhiệm. Thiên hạ đệ nhất độc y lạnh lùng nhưng trọng nghĩa khí. Mỗi người bọn họ đều khác với người thường nhưng đều trọng tình trọng nghĩa. Đối với người ngoài có thể ra tay tàn nhẫn nhưng đối với người trong nhà lại có tình có nghĩa, có thể vì người nhà mà không tiếc mạng sống.

Thanh Thanh sống trong Vô Tranh sơn trang hơn nửa tháng, không một ai coi nàng là người ngoài. Mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau trêu đùa Lãnh Băng Băng.

Ngay cả thiên hạ đệ nhất sát thủ Lãnh Tuyệt Cuồng lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết cũng coi nàng là người một nhà. Đối đãi với Thủy Tịch Linh như thế nào thì đối đãi với nàng y như vậy.

Sống chung với một nhóm người như bọn họ có lẽ có chút không quen, nhưng nàng cảm nhận được niềm vui cùng cảm giác ấm áp của gia đình.

Tuy đã sống hai mươi mấy năm trên đời, lại ở Vô Tranh sơn trang có mấy ngày, nhưng đây là nơi đầu tiên cho nàng cảm giác của một gia đình. Trong nửa tháng ngắn ngủi, nàng không hề nghĩ đến việc sẽ rời đi, sớm đã xem Vô Tranh sơn trang trở thành gia đình đích thực của mình.

Ở Vô Tranh sơn trang, bọn họ chỉ như một đám người thường. Không có thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng không có thiên hạ đệ nhất độc y, bọn họ sống cuộc sống như người bình thường, hưởng thụ cảm giác ấm áp như những người bình thường.

Nghe nói cái tên Vô Tranh sơn trang này là do Điệp tỷ đặt, ý nói không tranh giành với đời, thứ mà nàng muốn, chính là một cuộc sống giản dị giống như hiện tại?

Mấy ngày nay Thuỷ Tịch Linh nôn ọe đến lợi hại, tuy nói nàng thân là thiên hạ đệ nhất độc y nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt bệnh trạng. Quân Tuỳ Phong yêu vợ như mạng, đem nàng cột vào trên giường, không cho phép đi đâu hết.

So với Thuỷ Tịch Linh, Diệp Lăng Tương có vẻ thoải mái hơn, đem đứa nhỏ giao cho vú em chuyên nghiệp, còn mình thì suốt ngày chạy đến bên cạnh Thanh Thanh.

Diệp Lăng Tương từ nhỏ không có bằng hữu, đột nhiên có thêm một muội muội, tất nhiên là phải hưng phấn rồi.

"Chúng ta ra ngoài chơi đi."

Vừa nếm xong điểm tâm, Diệp Lăng Tương không có việc gì liền chạy đến Thanh Viên dụ dỗ Thanh Thanh.

"Chuyện này không tốt lắm đâu."

Mỗi lần Diệp Lăng Tương chuồn đi đều xảy ra rắc rối, Lãnh Tuyệt Cuồng giống như bóng ma đuổi theo phía sau, phương thức sống của đôi vợ chồng này thật là...

Diệp Lăng Tương cười gian:

"Có gì không tốt, Nhị tỷ phu của muội đang ru đứa nhỏ ngủ, chúng ta đi xa một chút, hắn sẽ không tìm thấy."

Thanh Thanh dở khóc dở cười:

"Nhị tỷ, tỷ là mẫu thân của Băng Băng, không thể thường xuyên bỏ mặc nó."

Diệp Lăng Tương xìu mặt:

"Con quỷ nhỏ đó mỗi ngày đều quấn quýt lấy ta, rất phiền, cho nên ta muốn bỏ trốn, để cho nó tìm không thấy ta." Đôi mắt Diệp Lăng Tương bừng sáng:

"Như vậy cũng tốt, chúng ta đến Giang Nam chơi đi!"

"A?"

Thanh Thanh há hốc miệng, biểu tình giống như vừa gặp quỷ. Giang Nam? Không phải Nhị tỷ phu cũng sẽ đuổi một đường đến tận Giang Nam hay sao. Người không biết còn tưởng thiên hạ đệ nhất sát thủ lại tái xuất giang hồ.

Diệp Lăng Tương không có chú ý đến biểu tình của Thanh Thanh, vẫn tiếp tục nói:

"Muội biết không, ta sớm đã muốn đi, nhưng là cái tên đầu gỗ kia không cho ta đi. Ta nghĩ tìm một người khác cùng đi với ta, lại tìm không thấy."

Cho nên đến tìm Thanh Thanh.

"Ách...Chuyện này, Nhị tỷ, sau này hẵng nói."

Nếu nàng dám đi theo, không bị Nhị tỷ phu mắng chết mới là lạ!

"Tại sao phải để đến sau này? Bây giờ cũng tốt."

Diệp Lăng Tương túm lấy áo của Thanh Thanh, xem tư thế kia, có lẽ chuẩn bị đi ngay.

"Nhị tỷ..." Thanh Thanh tròng mắt vừa chuyển:

"Không bằng như vậy, tỷ dạy muội võ công a?"

Đây tuyệt đối không phải kế tạm thời mà đã từ lâu nàng muốn học.

"Dạy muội?" Diệp Lăng Tương hưng phấn giống như đứa nhỏ.

"Đúng vậy, tỷ nhìn muội xem, muội là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, làm sao lại có thể không biết võ công? Nếu muội đi ra ngoài mà bị người ta bắt nạt, không phải đã làm mất thể diện của Vô Tranh sơn trang rồi sao."

Nửa tháng, Thanh Thanh đã hiểu quá rõ tính tình của Diệp Lăng Tương, xác định chuẩn xác yếu điểm của nàng.

"Nhưng thời gian?" Diệp Lăng Tương hào khí như mây, vỗ vỗ bộ ngực:

"Hiện tại sẽ dạy!"

"A...nhanh như vậy sao?"

"Đương nhiên, trước tiên ta dạy muội khinh công, võ công của ta không được tốt lắm, khinh công còn tàm tạm. Muội muốn học võ công thì để Nhị tỷ phu hoặc Đại tỷ phu dạy, tìm Đại tỷ cũng được. Không đúng, Đại tỷ phu cùng Đại tỷ bây giờ đang trên đường về nhà tìm nữ nhi, còn chưa có trở về đâu." Diệp Lăng Tương vừa nói vừa kéo Thanh Thanh vào trong sân.

"Thật sự là bây giờ?"

"Đương nhiên."

Học võ công thực sự không phải dễ a, học khinh công lại càng khó, Diệp lão sư dạy khinh công bước đầu tiên cư nhiên là...trèo tường.

Theo cách nói của Diệp lão sư, trèo tường là muốn huấn luyện tốc độ của nàng. Đương nhiên, phương thức trèo tường của nàng cũng không bình thường. Trước tiên chạy một đoạn lấy đà, sau đó là đạp lên mặt tường, tiếp theo nữa là nhảy lên phía trên bức tường. Đây là bước đầu tiên để luyện khinh công, nghe nói rất nhiều cao thủ đề luyện như vậy.

Diệp Lăng Tương làm gì chỉ có ba phút nhiệt tình, nhưng một khi đã chú tâm vào việc gì thì chỉ khi lằm tốt mới bằng lòng cho qua.

Diệp Lăng Tương nàng trước nay đều làm đồ đệ, khó khăn lắm mới được làm sư phụ, đương nhiên mười phần nhiệt tình.

Kiên nhẫn huấn luyện Thanh Thanh cả một buổi chiều, thề khi nào Thanh Thanh bay qua tường mới bỏ qua.

Cho dù là người có thiên phú về võ học, chỉ sợ cũng cần đến ba ngày để bay qua, nói gì đến tư chất hạng trung như Thanh Thanh.

Diệp Lăng Tương nóng lòng muốn thấy kết quả, phương thức mà nàng dùng để huấn luyện Thanh Thanh chỉ có thể hình dung bằng hai chữ 'ma quỷ'. Luyện suốt nửa ngày, cơ hồ khiến Thanh Thanh mệt muốn chết.

Hoàng hôn, Thanh Thanh kéo lê tấm thân mệt mỏi, đem khuôn mặt khổ qua tiến đến trước mặt Diệp Lăng Tương:

"Nhị tỷ, muội đói bụng, để ngày mai luyện tiếp được không?"

"Không được!" Diệp Lăng Tương đỡ lấy thân thể Thanh Thanh:

"Tiểu muội, võ công của muội thật sự quá kém, muội không muốn mất mặt đấy chứ, vậy mau luyện đi!"

Công phu mèo què của Thanh Thanh so với công phu vốn rối tinh rối mù của Phỉ Thuý còn kém hơn.

"Nhị tỷ, Tiểu Sai hẳn là đã chuẩn bị xong cơm chiều, muội thật sự rất đói."

Thanh Thanh sắp khóc đến nơi, nàng không còn một chút sức lực nào nữa.

Chẳng những toàn thân không có sức mà khắp mình mẩy đều bị thương, còn tiếp tục luyện nữa chắc nàng tàn phế mất!

"Không dược, chúng ta đừng ăn vội, muội bay qua mặt tường này rồi nói tiếp." Diệp Lăng Tương kiên quyết cự tuyệt.

"Nhị tỷ."

Thanh Thanh dùng ngón tay chỉ chỉ vào bản thân mình, hỏi với bộ dạng đáng thương:

"Thấy trong mắt muội có cái gì không?"

"Không thấy gì cả!" Diệp Lăng Tương ngốc nghếch lắc đầu.

"Nước mắt." Đôi mắt của Thanh Thanh quả thực rơi ra vài giọt nước mắt:

"Đó là nước mắt đói khát!"

"A? Muội khóc vì đói?"

"Nhị tỷ...Muội muốn ăn cơm!"

Trong giọng nói của Thanh Thanh mang theo vài tiếng nức nở, nghe có vẻ là lạ, có phần giống như tiếng của nữ quỷ trong phim truyền hình.

"Không được."

"Nhị tỷ, luyện võ không thể một sớm một chiều, một thân khinh công của tỷ luyện bao nhiêu năm a? Muốn muội được như tỷ là không có khả năng."

"Lăng Tương, Tứ muội nói có lý."

Vùa quay đầu lại, vú em siêu cấp ôm Lãnh Băng Băng ba tuổi đang đứng trước cửa Thanh viên. Bộ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, làm như cả thế giới này thiếu hắn tiền.

"Nhị tỷ phu, huynh nói quá đúng." Thanh Thanh thiếu chút nữa quỳ xuống đạp đầu tạ ơn.

Diệp Lăng Tương không hờn giận chu mỏ:

"Được thôi được thôi, ngày mai luyện tiếp."

"Trời ơi, ta tự do!"

Nàng dường như vì mừng quá mà khóc, không đúng, phải nói đó là cảm giác của một người đang đi trong sa mạc, lúc sắp khát mà chết thì tự nhiên nhìn thấy một lọ nước khoáng ướp lạnh.

"Nương, nương ôm một cái."

Lãnh Băng Băng vừa thấy mẫu thân đã hua hua cánh tay mập mạp đòi bế.

"Cho nàng." Lãnh Tuyệt Cuồng đem nữ nhi nhét vào lòng Diệp Lăng Tương, liếc mắt nhìn nàng một cái:

"Nó tìm nàng cả ngày."

Diệp Lăng Tương bĩu môi:

"Tại sao ngày nào nó cũng quấn lấy ta, khiến ta mỗi ngày đều phải chạy loạn."

"Nàng là mẫu thân của nó, nó không quấn nàng thì quấn ai."

Lãnh Tuyệt Cuồng quay đầu lại cho nàng một câu trả lời rõ ràng.

Diệp Lăng Tương bất mãn, trừng mắt nhìn Lãnh Băng Băng:

"Nữ nhi quấn quýt lấy ta, chàng cũng quấn quýt lấy ta, phụ tử hai người cả ngày quấn lấy ta, đến một chút tự do cũng không có!"

Lãnh Tuyệt Cuồng đón lấy nữ nhi, ánh mắt không khỏi dịu đi:

"Ta sợ nàng gặp rắc rối."

Nàng thực sự không thể khiến người ta bớt lo, từ sau ngày quen biết, không lúc nào là không gây phiền phức.

Một nhà ba người, thật sự là hạnh phúc a.

Thanh Thanh thở dài thật sâu:

"Nhị tỷ, kỳ thực tỷ rất hạnh phúc."

Ở nơi này nàng đã tìm được cảm giác của gia đình, nhưng lại không thực sự có một gia đình của riêng mình. Vô Tranh sơn trang, đến cuối cùng cũng không phải nơi nàng nên sống.

"Hắc hắc." Diệp Lăng Tương cười ngượng, hai tay ôm lấy thắt lưng trượng phu:

"Ta biết, ta biết mình rất hạnh phúc, gả cho một nam nhân rất tốt."

Lãnh Tuyệt Cuồng không nói gì thêm, thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp cùng ý cười thoả mãn.

"Thực hâm mộ a."

Thanh Thanh cảm thán. Nàng cùng Nhị tỷ ngốc nghếch giống nhau, Nhị tỷ gặp được Nhị tỷ phu, còn nàng thì sao? Nam nhân yêu thương nàng bây giờ đang ở nơi nào?

"Đại tỷ cùng Đại tỷ phu cũng rất hạnh phúc, nếu muội thấy bộ dạng ân ái của bọn họ thì sẽ càng hâm mộ hơn."

Đôi mắt Thanh Thanh ảm đạm, khoé miệng cười khổ:

"Ba vị tỷ tỷ đều có thiên hạ vô song của riêng mình? Còn thiên hạ vô song của muội không biết ở đâu?"

Đoạn đại ca của nàng, nam nhân mà nàng yêu thương chỉ sợ sớm đã lấy người khác.

"Yên tâm, m

uội sẽ có thiên hạ vô song của riêng mình."

Diệp Lăng Tương tuỳ tiện vỗ vai nàng, không để ý đến vẻ ảm đạm trên mặt nàng.

Lãnh Tuyệt Cuồng sâu sắc hơn, phát hiện ra cảm xúc của Thanh Thanh:

"Có chuyện gì muội có thể nói với Nhị tỷ, chúng ta sẽ giúp muội."

Thanh Thanh đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, nàng cười khẽ, lắc lắc đầu:

"Không có việc gì."

Thiên hạ đệ nhất sát thủ quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả đôi mắt cũng là số một.

"Đi ăn cơm." Hắn cũng không muốn nhiều chuyện, trở lại vấn đề chính.

"Mọi người ăn trước, muội muốn yên tĩnh một mình."

Nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, ánh mắt phủ một tầng buồn thảm.

"A..." Diệp Lăng Tương đang định nói chuyện thì bị Lãnh Tuyệt Cuồng chặn họng:

"Đi thôi!"

"Thanh Thanh, mau tới, chúng ta chờ muội, Uy...Chàng túm ta làm gì, chàng ở trước mặt đứa nhỏ hôn trộm người ta."

Giọng nói của Diệp Lăng Tương càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng.

Thanh Thanh quay đầu nhìn nơi một nhà bọn họ vừa biến mất, khoé miệng hơi nhếch lên, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.

Rời khỏi Đoạn đại ca đã bốn tháng, không biết hắn có khoẻ không? Hắn còn nhớ rõ nàng không? Hay đã quên mất nàng rồi?

Vốn dĩ hắn chỉ coi nàng là huynh đệ, trong cuộc sống của hắn, nàng chỉ là khách qua đường, hay chỉ là sự trao đổi. Có lẽ, Đoạn đại ca đã sớm quên nàng. Đã quên Tần huynh đệ ngốc nghếch, quên mất nữ tử cùng hắn một đêm triền miên. Có lẽ, chuyện nàng là nữ tử cùng hắn ân ái suốt một đêm cũng không hề biết!

Việc đau khổ nhất trên đời này không phải là yêu hận tình cừu, càng không phải sinh ly tử biệt, mà là hai người chỉ mới gặp thoáng qua nhưng mãi mãi không thể quên được nhau.

Hắn có thể quên, còn nàng thì sao?

Vô tình bất tự đa tình khổ

Thốn hoàn thành thiên ti vạn lũ

Thiên nhai địa giác hữu cùng thời

Chích hữu tương tư vô tận xứ.

(vô tình không giống đa tình khổ

Mỗi tấc đều có ngàn vạn sầu

Núi non nơi xa có tận cùng

Chỉ có tương tương là vô tận )

Chỉ có tương tư là vô tận a, vết thương trong lòng nàng, đến khi nào mới có thể hàn gắn?