Lão Cao đồ tể khi đánh ra một kích này có thể nói là hắn đã vận dụng toàn lực, không chỉ toàn bộ chân khí trong cơ thể được phóng thích, đồng thời còn thi triển luôn tuyệt kỹ "Quỷ Quái đao" của hắn.

Nhưng mà đúng lúc hắn sắp công kích vào người Lâm Thần, Lâm Thần hai chân đạp mạnh, thân thể đột ngột xoay một vòng, rồi sau đó, hắn tung một quyền mạnh mẽ oanh kích lên trên ngực của lão Cao đồ tể.

Nhưng mà đồng thời, đại đao của lão Cao đồ tể cũng công kích vào vai trái của Lâm Thần.

Phanh!

Phốc!

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Ngay sau đó, sắc mặt lão Cao đồ tể trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong miệng phun ra một ngụm máu, thân thể đúng là bị một quyền này của Lâm Thần trực tiếp đánh vào làm tổn thương nội tạng, tổn hại nguyên khí bên trong.

Mà Lâm Thần, sắc mặt cũng hơi biến đổi, thân thể cũng bị lùi về phía sau hơn mười bước. Nhưng mà so với lão Cao đồ tể thì tốt hơn rất nhiều.

- Thật mạnh!

Võ giả bốn phía đều tỏ ra sửng sốt, khiếp sợ nhìn vào Lâm Thần lúc này đã ổn định thân mình.

Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?

Một võ giả Luyện Thể đạt cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ thế nhưng lại vững vàng ngăn chặn được công kích của lão Cao đồ tể Thiên Cương cảnh sơ kỳ!

Thật chấn động!

Phải biết rằng tu vi của lão Cao đồ tể không chỉ cao hơn Lâm Thần, mà kinh nghiệm chinh chiến lại càng phong phú hơn, thực lực cường đại vô cùng, đệ tử nội môn thiên tài Vương Lâm của Thương Long cốc hắn chỉ cần hai đao là chém chết. Mà ngay lúc này đây, hắn lại bị một võ giả Luyện Thể đạt cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ áp chế.

- Quá khủng khiếp!

Không đợi cho võ giả bốn phía đang kinh ngạc này được hoàn hồn, Lâm Thần lúc này đã ổn định thân mình nhanh chóng nhảy lên, tiến vào trong tửu lâu Trường Sinh.

Tất cả võ giả đều bước về phía trước hai bước, ai nấy đều muốn nhìn thấy rõ diễn biến trong tửu lâu Trường Sinh lúc này.

Nhưng mà khi bọn họ vừa mới mới chạy vào, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói van xin thất thanh của lão Cao đồ tể.

- Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ xin hãy dừng tay! Tha cho ta một mạng này, ta nguyện dâng cho ngươi tất cả tài sản của ta!

Lão Cao đồ tể giọng nói rung rung, rõ ràng là bị một quyền này của Lâm Thần làm cho khiếp sợ.

Khi võ giả bốn phía nghe thấy lão Cao đồ tể nói như vậy, lại càng thêm kinh ngạc. Không ai nghĩ được rằng, lão Cao đồ tể uy chấn giang hồ nhưng lại đang cầu xin được tha mạng!

Ngay sau đó, trong tửu lầu trước mặt lại vang lên giọng nói của Lâm Thần thản nhiên đáp trả:

- Nếu biết trước như thế, thì lúc trước đừng nên phạm tội. Vào lúc ngươi chém giết các võ giả vô tội khác, ngươi có từng nghĩ sẽ tha mạng cho bọn họ? Lúc ngươi đánh giết cướp đoạt tài sản của kẻ khác, có từng nghĩ tới kết cục của ngươi sau này hay không?

Lâm Thần khẽ lắc đầu, nắm tay giơ lên, thẳng tới lão Cao đồ tể một quyền hạ xuống.

Thấy tình hình như vậy, lão Cao đồ tể nhất thời phát ra một câu vô cùng phẫn nộ gào lên:

- Láo xược! Tiểu tử, nếu hôm nay ta không chết, sau này ta sẽ đuổi giết ngươi đến cùng trời góc biển!

- Ngươi hôm nay chắc chắn phải chết.

Lâm Thần lãnh đạm nói.

- Á!

Lão Cao đồ tể phát ra một âm thanh, rõ ràng là tiếng kêu sợ hãi, hắn giơ đại đao lên, hướng về phía Lâm Thần chém xuống một đao.

Một đao này của hắn tuy rằng uy lực bất phàm, nhưng đối với một quyền của Lâm Thần với uy lực đánh xuống nặng một vạn năm nghìn cân vẫn là bị áp chế.

- Bang bang bang bang...

Trong tửu lâu vang lên âm thanh giao chiến hỗn độn. Mỗi một lần thanh âm vang lên, tất thảy những võ giả đang quan sát bên ngoài đều cảm thấy ớn lạnh tim đập mạnh không ngừng.

Phải chiến đấu đến thế nào mới có thể kịch liệt như thế, phải là thiên tài như thế nào mới có thể vượt qua được giai cấp, áp chế được võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy?

Bang!

Đúng lúc này, trong Trường Sinh tửu lâu lại truyền đến một đoạn âm thanh, âm thanh này so với âm thanh lúc trước cũng liên miên không dứt, lại càng thêm nặng nề, dường như là nắm tay oanh kích liên tục.

Theo đó, một âm thanh nặng nề vang lên, sau đó bóng một người bay từ trong tửu lâu ra. Cùng lúc đó, thân mình của Lâm Thần xuất hiện, dường như là xuất hiện ngay sau bóng người kia, hắn nâng tay lên tung ra nắm đấm, liên tiếp đánh ra!

- Hừ.

Một âm thanh rên rỉ vang lên, lão Cao đồ tể chỉ cảm thấy một luồng lực lớn đánh thẳng vào người hắn, ngay lập tức hắn cảm nhận được vài luồng lực xuyên qua người hắn, tức khắc cảm giác nội tạng trong bụng bị oanh tạc.

- Phốc!

Phun ra một ngụm máu tươi, mắt lão Cao đồ tể trợn trừng, không cam lòng liếc mắt nhìn nhìn Lâm Thần một cái, thân thể đập mạnh xuống mặt đất.

- Chết rồi!

Võ giả xung quanh hoảng sợ nhìn thân mình lão Cao đồ tể lúc này đang nằm trên mặt đất, bất giác lùi về phía sau mấy bước.

Lâm Thần khẽ lắc đầu, tay nâng Tinh Cương kiếm cắt lấy đầu lão Cao đồ tể bỏ vào trong một cái túi.

Rồi sau đó, linh hồn của hắn khuếch tán ra xung quanh, biến mất.

Lão Cao đồ tể này mấy năm nay đã làm ra những chuyện cướp của giết người, tất nhiên là đã chiếm được không ít tài sản. Nhưng mà võ giả hành tẩu giang hồ giống như hắn, trong lòng hiểu rất rõ đạo lý không thể để tài sản lộ ra ngoài, vì vậy những tài sản này của hắn, nhất định sẽ không tùy tiện giống như những võ giả khác mà mang theo bên mình.

Mà phải biết rằng, đệ tử tông môn khi nhận loại nhiệm vụ này, chỉ cần hoàn thành, chém giết được mục tiêu, như vậy tài sản trên người mục tiêu lúc này sẽ thuộc về đệ tử tông môn, tông môn cũng sẽ không can thiệp vào. Cho nên nếu như may mắn, đệ tử một khi chém giết được một tên đạo tặc mang theo tài sản khổng lồ, thì nói không chừng tài sản của đệ tử đó sẽ trong nháy mắt mà tăng vọt.

Tên lão Cao đồ tể này, đã chém giết nhiều võ giả như vậy, trên người nhất định sẽ có rất nhiều tài sản.

Linh hồn lực quét một cái từ đầu tới chân của tên lão Cao đồ tể, bỗng dưng, hai mắt Lâm Thần rực sáng:

A, chả lẽ đây là... Đai lưng trữ vật hạ phẩm!

Hít một hơi, thần sắc Lâm Thần lúc này kinh ngạc tháo cái đai lưng kia từ trên người lão Cao đồ tể xuống.

Cái đai lưng màu xám này xem ra có vẻ hơi kỳ dị, linh hồn lực của Lâm Thần rất lớn, chỉ nhìn qua một lần liền nhận ra chỗ bất phàm của cái đai lưng này.

Quả nhiên là Đai lưng trữ vật hạ phẩm, xem ra lão Cao đồ tể này cũng có chút thành tựu!

Đai lưng trữ vật và Linh giới trữ vật giống nhau, thuộc loại hiếm thấy trong không gian trữ vật. Nếu tính giá trị, một cái Đai lưng trữ vật hạ phẩm, cơ hồ có thể so sánh ngang với Linh giới trữ vật hạ phẩm.

Mà cái Đai lưng trữ vật này trên người lão Cao đồ tể, không chừng là do chém giết một đệ tử thiên tài của tông môn mà có, nếu không chỉ dựa vào bản thân hắn tu luyện, e là ngay cả khi hao phí hơn mười năm tu luyện cũng chưa chắc là có thể luyện được một cái đai lưng này.

Nhưng mà bây giờ nó đã nằm trong tay Lâm Thần. Trên mặt Lâm Thần lúc này hơi lộ ra vẻ vui mừng, chậm rãi hít thở xong, hắn dung linh hồn lực thâm nhập vào trong cái Đai lưng trữ vật này.

Oang.

Không gian nhỏ hẹp rung chuyển, linh hồn lực của Lâm Thần dễ dàng phá tan ý niệm còn lưu lại của lão Cao đồ tể, nhìn quanh một vòng không gian bên trong Đai lưng trữ vật.

Cảnh vật bên trong nhanh chóng hiện ra trong tâm trí Lâm Thần.

Một đống linh thạch hạ phẩm, số lượng đánh giá có gần bốn vạn!

Hơn mười bản bí tịch.

Các bình đan dược đủ loại.

Thu xong cái Đai lưng trữ vật hạ phẩm này, trên mặt Lâm Thần lộ ra nụ cười thản nhiên. Một võ giả tu vi Thiên Cương cảnh bình thường, trên người mang theo linh thạch hạ phẩm, nhiều nhất khoảng một vạn, mà lão Cao đồ tể này chém giết không biết bao nhiêu võ giả, linh thạch trên người đương nhiên cũng rất nhiều.

Chỉ chém chết một tên đạo tặc lại có thể có được số lượng linh thạch nhiều như vậy, khó trách sẽ có nhiều đệ tử liều chết lựa chọn nhiệm vụ giết đạo tặc.

Lâm thần cười nhạt một tiếng, đang tính xoay người rời đi, nhưng mà lúc này, chủ tiệm Trường Sinh khách điếm đang đứng trước mặt Lâm Thần mà than khóc.

- Thiếu hiệp, khách điếm của ta bị các ngươi vì đánh nhau mà tan hoang thế này, còn làm bị thương đến vài người, ta phải sống thế nào đây.

Chủ nhân tửu lâu Trường Sinh chẳng qua chỉ là người bình thường, nhưng mà quả thực hắn cũng rất là khôn khéo, nhìn thấy Lâm Thần tâm tính không hung ác, nên lúc này mới dám mở miệng than vãn với Lâm Thần.

Nghe vậy, Lâm Thần nhìn qua Trường Sinh tửu lâu một lượt, chợt trầm ngâm một lát, lấy ra một quả nạp giới nói:

- Trong này có ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, hãy chia ra hai trăm chi phí chữa trị cho những người bị thương, còn lại một trăm cũng đủ mua lại cả tửu lâu này của nhà ngươi rồi! Nhưng mà nhớ kỹ, nếu ngươi dám lấy nhiều hơn, ta sẽ lấy đầu của ngươi.

Vừa rồi khi cùng lão Cao đồ tể đại chiến, tửu lâu Trường Sinh cùng không ít võ giả đều bị liên lụy.

Chủ nhân tửu lâu Trường Sinh liên tục gật đầu, cẩn thận nhận lấy quả nạp giới từ tay Lâm Thần.

Lúc này, Lâm Thần cầm lấy cương Thanh Ô mã, chậm rãi đi bộ trong Tam Thủy trấn. Giờ phút này đã là cuối năm, các gian hàng đều đang bày bán hàng tết, khắp nơi giăng đèn kết hoa, khung cảnh thật náo nhiệt.

Lâm Thần liền ngây người, nghĩ ngợi nói:

- Cuối năm rồi, có lẽ lễ tất niên của gia tộc của ta cũng sắp cử hành rồi!

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng đông. Loáng thoáng, có thể nhìn thấy một tòa thành to lớn hiện lên ở phía xa xa.

Ở Thiên Linh đại lục, cách nhau một khoảng cách sẽ có một tòa thành trì được xây lên.

Rất nhiều thành trì thông thường đều là do yêu thú thường xuyên lui tới mà xây nên, chủ yếu chính là dùng để trấn áp lũ yêu thú bên trong núi, phòng ngừa chúng nó sẽ ra ngoài gây hại cho dân thường. Mà ở chỗ cách nơi này mấy trăm dặm, có một tòa thành trì hùng vĩ được xây lên, đó chính là Chân Vũ thành!

Nếu không phải tình cờ đến Tam Thủy trấn làm nhiệm vụ, e là Lâm Thần cũng quên là cuối năm phải về trở về gia tộc đón năm mới.

Mà Chân Vũ thành của Lâm gia, chính là gia tộc của Lâm Thần. Lâm Thần là con của của vợ lẽ nhà Lâm gia, hắn tuy rằng là con vợ kế, thiên phú cũng bình thường, nhưng hắn cũng chính là dựa vào quan hệ gia tộc của cha hắn là Lâm Khiếu Thiên, mà được đưa hắn vào trong Thiên Cực tông.

Ở Lâm gia, vào thời điểm cuối năm, con cháu đệ tử ra ngoài tầm sư học đạo đều sẽ quay về gia tộc tiến hành nghi lễ cuối năm, đồng thời sẽ diễn ra một cuộc tỷ thí võ thuật trong gia tộc.

Trong cuộc tỷ thí diễn ra vào năm ngoái, Lâm Thần cũng tham gia, nhưng mà trong vòng thứ nhất vừa mới lên võ đài, hắn đã bị một đệ tử Lâm gia khác đánh bại, trở thành truyện cười cho Lâm gia!

Lâm thần hơi trầm ngâm một chút, nếu bây giờ quay về gia tộc một chuyến, cũng không mất bao nhiêu thời gian, chỉ cần trong vòng ba tháng, hắn trở lại tông môn bàn giao nhiệm vụ này thì sẽ không sao cả.

Hây…

Trong lòng tư định một lúc, Lâm Thần thúc Thanh Ô mã chuyển hướng quay lại nhắm hướng đông đi về phía Chân Vũ thành.

Tam Thủy trấn ở gần dãy núi Mặc Liên, Lâm Thần không cần đi xa, liền thấy rất nhiều võ giả Luyện Thể cảnh từ trong Mặc Liên sơn đi ra, chẳng qua những võ giả này khi nhìn thấy Lâm Thần, đều có chung một bộ dạng cảnh giác.

Một đường chạy như điên, hai ngày sau, Lâm Thần đã tới một mảnh thảo nguyên rộng lớn.

Trong hai ngày qua, Lâm Thần đều là đi dọc theo Mặc Liên sơn, Mặc Liên sơn dường như trải dài khắp các tông môn, bên trong yêu thú nhiều vô kể, ở sâu bên trong Mặc Liên sơn có thể nói là nơi trú ngụ tốt nhất của lũ yêu thú.

Liên tục chạy như điên trong hai ngày, chân khí trong cơ thể Lâm Thần hùng hậu, lúc này cũng không có cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mà Thanh Ô mã thì lại mệt đến nổi thở dốc liên tục.

Lâm Thần lắc đầu, nghĩ ngợi nói: "Xem ra ta phải mua một con ngựa tốt, bằng không về sau lúc làm nhiệm vụ tông môn nếu lãng phí thời gian đi đường thì sẽ rất bất lợi.

Thanh Ô mã ở Thiên Linh đại lục chỉ là loài ngựa bình thường, tốt hơn một chút có Thanh Sư, Tuyết Linh Câu... Loại ngựa tốt nhất ngày đi ngàn dặm, mà Thanh Ô mã chạy như điên hai ngày cũng chỉ đi được hai trăm lý đã mệt như vậy rồi.

Bước xuống Thanh Ô mã, Lâm Thần dự định sẽ nghỉ tại đây một đêm, ngày mai sẽ đi tiếp vào Chân Vũ thành.

Tay cầm một khối linh thạch trung phẩm, Lâm Thần khoanh chân yên lặng tu luyện.

Ban đêm, ánh trăng nghiêng xuống, chiếu sáng lên cả đại địa.

Vào giữa đêm, đúng lúc Lâm Thần đang tu luyện, đại địa đột nhiên rung lắc dữ dội, dường như là đang xảy ra một trận động đất.

Lâm thần ngay lập tức mở mắt ra, cầm Tinh Cương kiếm đứng lên.

Thanh Ô mã bên cạnh đột nhiên phát run lên, bộ dạng hoảng sợ vô cùng, tựa như có cái gì đó khủng khiếp lắm đang đến.