Ở Thiên Linh đại lục, là võ giả mạnh mẽ có kiếm linh sẽ nắm giữ được chính linh hồn của mình, tuy nhiên muốn kiếm linh có được kiếm hồn không phải là một chuyện dễ dàng, ngắn gọn mà nói, một thanh kiếm linh ít nhất phải cần một trăm năm, mà ngắn gọn hơn, một thanh kiếm linh có kiếm hồn, không phải mất năm trăm năm, căn bản là không có khả năng thành công.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thần tỉnh dậy sau khi bất tỉnh, nhanh chóng liếc mắt nhìn bốn phía, lại thấy từng mảng đổ vỡ, giống như nơi đây vừa có hai kẻ luyện võ giao đấu kịch liệt, Lâm Thần sững sờ, chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra, tự giác nhìn lại cơ thể mình.

- Vẫn tốt, cơ thể không có gì đáng ngại. 

Lâm Thần liếc mắt nhìn, thấy trên người mình không hề bị thương, thở phào một hơi nhưng trên y phục của hắn có rất nhiều vết máu, hiển nhiên việc xảy ra trước đó cũng không phải ảo ảnh.

Lâm Thần kiểm tra một lát, một lúc sau, hai mắt của hắn đột nhiên sáng lên, chỉ là hơi trầm ngâm, đôi mắt Lâm Thần nhanh chóng khép lại, kiểm tra lại tỉ mỉ bên trong cơ thể mình.

Chỉ chốc lát sau, hắn mở mắt ra, sắc mặt ánh lên vẻ quái dị. 

"Trong cơ thể ta, có thêm ba đạo kiếm kính." Lâm Thần cảm nhận được ba đạo kiếm kính bên trong đan điền, kinh ngạc nói.

Những kiếm kính này, hẳn là trước đó đã được đoạn kiếm phát ra? Sức mạnh của kiếm kính Lâm Thần vẫn mơ hồ, cho dù là yêu thú Hắc Lân Cự Mãng kia ở mức cao nhất của trung đẳng, cũng bị kiếm kính chém chết dễ như trở bàn tay.

"Không quản được nhiều như vậy, ta nắm giữ kiếm kính, chung quy là chuyện tốt." Lâm Thần lắc đầu một cái, vẻ mặt hưng phấn. 

"Kiếm kính là hình thái ban đầu của kiếm ý, ta nắm giữ kiếm kính, cũng chẳng khác nào có khả năng lĩnh ngộ được kiếm ý." Kiếm ý vô hình vô dạng, chỉ có thiên tài trong thiên tài mới có thể lĩnh ngộ, giờ khắc này Lâm Thần có thể nắm giữ kiếm kính, gọi hắn là thiên tài cũng không quá đáng.

Kìm nén sự phấn khích trong lòng, Lâm Thần cúi đầu nhặt chuôi đoạn kiếm lên, trong lòng tự nói: "Không biết người đã từng là chủ nhân của đoạn kiếm này đã đạt tới cảnh giới gì?"

Lâm Thần hít sâu một cái, lấy đoạn kiếm, linh thạch cùng với đan dược thu vào nạp giới, còn những quần áo kia, từ lúc kiếm kính điên cuồng tấn công đã bị rách hết rồi. 

Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Thần ngẩng đầu nhìn về phía thi thể của Hắc Lân Cự Mãng cách đó không xa.

Cây Giáng Hương thảo lúc trước đã bị kiếm kính chặt đứt, thổi bay không còn tung tích, nhưng Lâm Thần ngược lại không cảm thấy tiếc, so với việc nắm giữ kiếm kính, cây Giáng Hương thảo có đáng là gì.

Đối với thi thể của Hắc Lân Cự Mãng... 

"Hắc Lân Cự Mãng này vừa nãy ở trong cuồng phong của kiếm kính, cũng bị chém đứt thành vô số khúc, không có giá trị." Lâm Thần khẽ lắc đầu, giá trị to lớn nhất của Hắc Lân Cự Mãng chính là nó có vảy và răng nhọn, nhưng ít vảy và răng nhọn đó đều đã bị kiếm kính chặt đứt, không có một chỗ là hoàn hảo, căn bản không hề có một chút giá trị.

Lâm Thần bất đắc dĩ, xoay người muốn rời đi, nhưng mà lúc này, bỗng nhiên một quả cầu thu hút sự chú ý của hắn.

Đó là một quả cầu màu đen, từ bên trong tỏa nhẹ ra linh khí, xem ra vô cùng kì lạ. 

"Ồ, lại là nội đan!" Lâm Thần thán phục một tiếng, thật cẩn thận bước nhanh đi tới nhấc quả cầu màu đen kia lên, Lâm Thần đột nhiên cười lớn.

Quả nhiên là nội đan của Hắc Lân Cự Mãng, những yêu thú bình thường đều là cấp ba trở lên trong cơ thể mới có thể xuất ra nội đan, Hắc Lân Cự Mãng này cùng lắm là cấp hai đỉnh cao, không nghĩ tới cũng có một viên nội đan.

Nhưng nội đan của yêu thú là một thứ tốt, là nguyên liệu chủ yếu để luyện ra đan dược quý giá, như viên nội đan của Hắc Lân Cự Mãng này, đổi thành linh thạch, không ít hơn năm trăm khối linh thạch hạ phẩm. 

Nội đan của Hắc Lân Cự Mãng có thể là thu hoạch ngoài ý muốn, Lâm Thần đã rất thỏa mãn, không có khát vọng gì quá nhiều, hắn xoay người một cái nhảy vọt, biến mất.

Mấy ngày sau, trong rừng rậm, Lâm Thần đứng bên cạnh thi thể của một con Ô Giáp Sư Thứu, Ô Giáp Sư Thứu này trên ngực có một cái lỗ thủng to, từ bên trong dường như tỏa ra khí của kiếm kính, hắn liếc mắt nhìn thi thể, tự nói: "Kiếm kính quả nhiên mạnh mẽ, có kiếm kính trợ giúp, tốc độ làm nhiệm vụ của ta cũng nhanh hơn rất nhiều."

Dựa vào thực lực của Lâm Thần bây giờ, muốn chém giết Ô Giáp Sư Thứu có thể bay nhất định là khó, nhưng hắn có kiếm kính trợ giúp, gặp phải Ô Giáp Sư Thứu, hầu như là một chiêu kiếm đã hạ, mà chém con Ô Giáp Sư Thứu này, sau khi Lâm Thần thu thập lông vũ, có thể thu được sáu điểm cống hiến. 

Cắt đi những bộ phận có giá trị của Ô Giáp Sư Thứu, cất vào túi phía sau, Lâm Thần bước nhanh ra khỏi nơi này.

Trước tiên ta đi chợ một chuyến, mang những hài cốt của yêu thú này đi xử lý, không thì cả ngày cõng một bao đồ to như vậy, cũng thật phiền toái.

Nghĩ là làm, Lâm Thần trực tiếp hướng phía chợ mà đi. 

Chỉ là vừa mới đi không bao lâu, hắn đột nhiên liền ngừng lại, hai mắt híp lại nhìn ba đệ tử của Thiên Cực tông phía trước.

Đối phương đồng thời cũng kinh ngạc nhìn Lâm Thần.

- Ha ha! Lâm Thần, Mặc Liên sơn lớn như vậy, chúng ta cũng có thể gặp nhau, xem ra là trời cao nhất định muốn ngươi chết ở trong tay ta. 

Ở ngay phía trước, cách Lâm Thần không xa, Lý Xuyên chỉ vào Lâm Thần, sắc mặt hung bạo cười lớn.

Vốn là Lý Xuyên bị Lý Sơn yêu cầu đến Mặc Liên sơn rèn luyện, là muốn ra ngoài chơi một chút, nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, ở bên trong dãy núi Mặc Liên cũng có thể gặp phải Lâm Thần.