Rất có thể!

Đoạn kiếm bên trong Trữ Vật Linh Giới của Lâm Thần cực kỳ cổ xưa, hẳn là đã được luyện chế từ rất lâu trước đây. Mà nơi đây là di tích Chân Bảo Môn, một tông môn lớn luyện vũ khí từ thời kỳ thượng cổ, đoạn kiếm trong Trữ Vật Linh Giới của hắn chính là do Chân Bảo Môn luyện chế.

Cũng có thể là ở thời kỳ thượng cổ Chân Bảo Môn gặp phải đại địch phát sinh tranh đấu, chủ nhân của đoạn kiếm này tham gia trận chiến lúc đang đánh nhau bảo kiếm bị gãy, chia làm mấy đoạn, một phần trong đó lưu lại Chân Bảo Môn, phần khác lại rơi ở bên ngoài bị võ giả tìm được...

Bất kể là khả năng nào, nơi đây đúng là có liên quan với đoạn kiếm bên trong Trữ Vật Linh Giới của Lâm Thần, nếu không đoạn kiếm cũng không vô cớ mà rung lên kịch liệt như vậy.

Nghĩ tới đây Lâm Thần nhắm mắt lại.

Đoạn kiếm lai lịch bất phàm, trong đó còn chứa kiếm hồn, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, nếu Lâm Thần tìm được đoạn kiếm tương đồng với nó ở đây, tuyệt đối là niềm vui bất ngờ, đại kiếm quy tụ.

Nhưng không biết đoạn kiếm tương đồng kia bị vùi lấp ở nơi nào?

Lâm Thần suy nghĩ một canh giờ, di tích Chân Bảo Môn chôn sâu dưới nền đất, giờ khắc này đoạn kiếm trong Trữ Vật Linh Giới rung mạnh có cảm ứng, vậy đoạn kiếm tương đồng với nó nhất định là ở gần đây, nhưng vị trí cụ thể hắn không biết.

Nhưng dù cho có khó tìm đi nữa Lâm Thần cũng nhất định phải tìm ra!

Hít sâu một hơi, hắn thả linh hồn lực ra ngoài, bao phủ nạp giới bên trong Trữ Vật Linh Giới.

Lâm Thần dự định đưa đoạn kiếm ra ngoài, trong đoạn kiếm có chứa kiếm hồn, nếu kiếm có thể cảm ứng với sự vật xung quanh vậy cũng có thể chủ động tìm tới những bộ phận tương ứng còn lại của nó. Nhưng tốc độ của đoạn kiếm quá nhanh, Lâm Thần chỉ có thể dùng linh hồn lực bao vây nó lại, phòng trường hợp liên hệ giữa kiếm với hắn bị đứt đoạn.

Sau khi linh hồn lực bao phủ Trữ Vật Linh Giới, ý nghĩ của Lâm Thần hơi động, chậm rãi lấy kiếm ra ngoài, trong chớp mắt đoạn kiếm hiện ra được linh hồn lực đã bao vây chặt chẽ!

Mà ngay sau khi đoạn kiếm bị lấy ra khỏi Trữ Vật Linh Giới sự rung động của nó càng mạnh mẽ, nó điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi sự ràng buộc của linh hồn lực mà lao đi.

Phản ứng của đoạn kiếm rất lợi hại, nếu như không phải trước đó Lâm Thần đã chuẩn bị sẵn sàng dùng linh hồn lực vây chặt nó, e rằng nó đã thoát khỏi sự khống chế rồi.

Lâm Thần khẽ cắn răng, dồn hết toàn bộ linh hồn lực để chế ngự đoạn kiếm.

Nhưng mặc dù Lâm Thần kiểm soát thế nào nó vẫn giãy giụa, run rẩy không ngừng...

Thấy tình hình này Lâm Thần hít sâu một hơi, chân khí trong đan điền vận xuống hai chân, triển khai Thanh Vân bộ, chuẩn bị theo thanh đoạn kiếm đi tìm những bộ phận còn lại.

Sau đó hắn hơi động ý nghĩ thả lỏng linh hồn lực đang bao vây đoạn kiếm một chút, cơ hồ ngay lúc linh hồn lực giãn ra một tia, đoạn kiếm liền phóng đi như hỏa tiễn vậy, điên cuồng bay vào nơi sâu ở phía trong...

Vù vù...

Đoạn kiếm phi nhanh mang theo âm thanh xuyên thủng không khí rất nhỏ.

Thấy vậy chân Lâm Thần hơi động, đạp Thanh Vân bộ nhanh chóng đi theo đoạn kiếm. Cùng lúc đó linh hồn lực không ngừng bao vây lấy đoạn kiếm phòng khi nó thoát khỏi tầm mắt của Lâm Thần.

Tốc độ của đoạn kiếm rất nhanh, Lâm Thần dùng toàn lực thi triển Thanh Vân bộ cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp.

Nhưng nơi này ở sâu trong di tích Chân Bảo Môn, Lâm Thần cũng không dám giữ tốc độ lao nhanh như vậy, dù sao nếu như phía trước có cơ quan hay con rối, một khi bị mắc bẫy e rằng sẽ phải bỏ mạng lại nơi này.

Vì lẽ đó suốt đoạn đường này Lâm Thần đều giữ lại một phần linh hồn lực để bao quát bốn phía, phòng ngừa gặp phải cạm bẫy và con rối.

Nhưng điều khiến Lâm Thần cảm thấy bất ngờ là hắn liên tục chạy hết hai canh giờ cũng không nhìn thấy một cái cơ quan nào, căn bản không hề có nguy hiểm.

Lâm Thần không có thời gian suy nghĩ nhiều, vẫn lao nhanh về phía trước theo đoạn kiếm.

...

Cùng lúc đó.

Sâu trong quảng trường của di tích Chân Bảo Môn.

Trên quảng trường đang có mấy chục võ giả nghỉ ngơi, có người đi từ phía trong ra quảng trường ngồi xuống, cũng có người đứng lên, túm năm tụm ba tiến vào đường hầm.

Bỗng nhiên, cả trăm Hắc Giáp Vệ mặc giáp đen từ trong đường nhỏ đi ra, trong tay ai nấy đều cầm một thanh đại đao, vẻ mặt lạnh lẽo, trăm Hắc Giáp Vệ đồng thời xuất hiện nhất thời khiến một luồng sát khí trong phút chốc bao phủ toàn bộ quảng trường.

Rào!

Nhìn thấy cả trăm Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành xuất hiện, tất cả võ giả trên quảng trường trong nháy mắt đều cùng nhau đứng lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn bọn chúng.

- Tất cả các ngươi nghe đây, từ hôm nay, phong tỏa di tích Chân Bảo Môn, tất cả ra khỏi Chân Bảo Môn ngay lập tức, bằng không... giết không tha!

Phó thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ đứng đầu, thanh âm lạnh lẽo nói, chữ cuối cùng của hắn vừa hạ xuống, gần trăm Hắc Giáp Vệ phía sau giương đao lên, dưới ánh sáng dạ minh châu trên vách động phản xạ ra ánh kim loại chói mắt, khiến người ta không rét mà run.

Hít...

Mấy chục võ giả trong quảng trường đối diện với tình huống này cùng hít vào một ngụm khí lạnh. Bọn họ có thể khẳng định chỉ cần họ có chút phản kháng, hoặc là cãi lại mệnh lệnh của Hắc Giáp Vệ sẽ lập tức bị chúng xông tới điên cuồng chém giết.

Phải biết rằng cả trăm Hắc Giáp Vệ đột ngột xuất hiện này, mỗi một người đều là Thiên Cương cảnh hậu kỳ! Mà nhân số lại có đến cả trăm, so với số võ giả trên quảng trường nhiều gấp đôi, một khi hai bên giao đấu, phe võ giả thua là điều không thể nghi ngờ.

Mấy chục võ giả ngậm miệng im lặng, không ai dám nói chuyện. Nhưng trên mặt họ đều lộ ra vẻ bất mãn.

- Phong tỏa di tích Chân Bảo Môn?

- Dựa vào cái gì?

- Chân Bảo Môn là di tích để lại từ thời thượng cổ, tại sao trước đây không phong tỏa, mà cứ một mực phải phong tỏa vào lúc này?

Tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng bọn họ cũng không dám nhiều lời, e sợ sẽ chuốc lấy họa sát thân.

- Rất tốt, bây giờ tất cả mọi người đi về phía bên này, không nên mưu tính chạy trốn giữa đường cũng không nên phản kháng, mỗi lỗi rẽ trên con đường này đều có Hắc Giáp Vệ canh phòng.

Phó thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ khẽ gật đầu, hài lòng với phản ứng của những người này. Con đường mà hắn nói chính là đường mà Hắc Giáp Vệ vừa đi qua, lối này dẫn ra ngoài Chân Bảo Môn, chỉ cần thẳng đường tiến lên là có thể ra tới cửa.

Nghe xong lời phó thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ kia nói, không ít võ giả vốn còn muốn nửa đường đào tẩu liền dập tắt ý niệm này, theo sự sắp đặt của Hắc Giáp Vệ đi về phía lối ra.

Chờ sau khi những võ giả này đi hết toàn bộ, phó thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ xoay người nhìn số quân lính trước mặt, trầm giọng nói:

- Tất cả nghe rõ đây, ba mươi người ở lại canh giữ quảng trường, một khi có võ giả xuất hiện trục xuất toàn bộ ra ngoài, nếu có ai cãi lại giết không tha! Những người còn lại ba người một tổ tiến vào trục xuất những võ giả khác. Mặt khác, nếu như phát hiện bảo vật hoặc người các ngươi không đánh lại có thể bóp nát đá truyền tin. Bây giờ tất cả xuất phát!

- Vâng, thủ lĩnh!

Chín mươi chín Hắc Giáp Vệ cùng lên tiếng đáp, âm thanh vang dội, đi tới đi lui canh giữ trên quảng trường.

Theo chỉ thị của phó thủ lĩnh, số đông Hắc Giáp Vệ bắt đầu chia thành mười mấy tổ, mỗi tổ ba người sau đó tràn vào những con đường ở xung quanh quảng trường.

Mỗi tổ Hắc Giáp Vệ đều đi một đường khác nhau.

Nhưng tất cả đường trong Chân Bảo Môn đều thông với nhau, đi tới cuối cùng tất nhiên sẽ tụ hợp lại một nơi.

...

Ở nơi rất sâu trong di tích Chân Bảo Môn chỉ toàn một màu đen kịt, không có ánh sáng, bốn phía an tĩnh đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Xoẹt.

Một ánh kiếm lóe qua, một thanh cổ kiếm bị gãy chỉ còn lại phần chuôi cùng nửa đoạn thân kiếm run rẩy, đang bay thật nhanh về phía trước, dưới tốc độ của nó dễ dàng đâm thủng không khí, phát ra một âm thanh rất nhỏ.

Ở phía sau cách thanh cổ kiếm không xa, một thanh niên tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, trên người mặc y phục bằng vải bố cũng bay nhanh, dường như là đang đuổi theo cổ kiếm.

Người đó chính là Lâm Thần.

Từ khi Lâm Thần phát hiện đoạn kiếm kỳ dị đến giờ, đã hơn ba ngày, mà đoạn kiếm này vẫn duy trì trạng thái như vậy, không có chút dấu hiệu nào là muốn dừng lại.

Ngược lại Lâm Thần lao nhanh ba ngày liên tục không khỏi cảm thấy cả người uể oải, nếu không phải ý chí lực của hắn cực kỳ cứng rắn, giờ khắc này có lẽ đã vô lực đuổi theo đoạn kiếm.

Trong ba ngày này, Lâm Thần cũng gặp phải rất nhiều cơ quan cùng người rối, nhưng dưới sự rà soát của linh hồn lực hắn đều có thể phát hiện được sớm mà phòng tránh.

Trong đó Lâm Thần ba lần gặp ngăn trở của người rối, một con là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, hai con Thiên Cương cảnh đỉnh phong!

Nếu Lâm Thần đối phó với ba con người rối này, trong tình huống và địa điểm hắn gặp phải, tuy rằng vẫn có thể đánh bại hết bọn chúng nhưng khó tránh sẽ bị thương.

Mà ba ngày nay lúc Lâm Thần gặp phải ba con người rối căn bản hắn không cần ra tay. Những con rối này vừa xuất hiện, ở phía trước đoạn kiếm đang bay nhanh liền phóng ra một luồng kiếm khí khổng lồ cực kỳ ác liệt, trực tiếp chém những người rối này thành vô số đoạn!

Mỗi lần Lâm Thần nghĩ tới đây đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Phải biết rằng những người rối do Chân Bảo Môn chế tạo ra tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, chất liệu cứng rắn cực kỳ, võ giả bình thường công kích căn bản không thể phá được phòng ngự của nó. Mà dưới sự công kích của kiếm khí trên đoạn kiếm, những con rối này dường như rất yếu ớt, lại dễ dàng bị chém đứt như thế.

Vẫn tiếp tục lao nhanh.

Chớp mắt lại qua một ngày, không ngừng nghỉ như vậy Lâm Thần đã thấy hết sức không thể đi tiếp. Thời khắc này mặt hắn tái nhợt, rõ ràng rất mệt mỏi, chân khí trong đan điền luôn ở trong trạng thái tiêu hao nhanh, vì muốn chân khí không bị khô cạn Lâm Thần chỉ có thể vừa dùng đan dược luyện hóa linh khí vừa lao đi.

Ngay khi Lâm Thần sắp không chịu nổi muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, bỗng thanh đoạn kiếm phía trước đột ngột dừng lại, nó lơ lửng giữa không trung, thân kiếm run rẩy, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh dễ nghe.

Hừm, tìm được rồi?

Lâm thần sững sờ, bước chân hơi động, xuất hiện bên cạnh đoạn kiếm, trên khuôn mặt tái nhợt không khỏi lộ ra một vệt mừng rỡ.

Nếu đoạn kiếm dừng lại ở chỗ này như vậy... bộ phận còn thiếu của nó hẳn là ở quanh đây.

Lâm Thần cũng cảm thấy hiếu kỳ, tốc độ phi hành của đoạn kiếm này rất nhanh, ở trong di tích Chân Bảo Môn chạy gấp suốt bốn ngày mới tới nơi. Như vậy... khoảng cách xa như thế mà đoạn kiếm vẫn có thể cảm ứng được?