Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 152: Người Rối Thiên Cương Cảnh Đỉnh Phong

Một tấm bản đồ da thú được vẽ hoàn chỉnh trên tay người trung niên, trên đó vẽ chằng chịt các tuyến đường, trong đó có một tuyến đường đỏ cực kỳ bắt mắt, nhưng độ dài của nó dài hơn so với các tuyến đường ngoài khác, theo như tình hình này chỉ có không đến mười ngày, e là rất khó đến được chỗ cần đến rồi.

- Rất tốt.

Hoa Vô Phong gật đầu một cái, bước chân di chuyển, đi vào bên trong thông đạo tối om.

Ba người Hoa Vô Phong theo bản đồ đi thẳng vào nơi sâu nhất của di tích của Chân Bảo Môn, bên ngoài di tích Chân Bảo Môn, trong tay ba người Hắc Giáp Vệ cầm thanh đao lớn lạnh lùng đối đầu với năm võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ.

- Ta cảnh cáo các ngươi một lần nữa, bây giờ lập tức theo ta đi ra ngoài, bằng không, giết chết không tha!

Ba người Hắc Giáp Vệ, trong đó một võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ sắp đột phá đến Thiên Cương cảnh hậu kỳ hừ một tiếng, tay cầm thanh đao lớn lạnh lùng nói.

Mà trước mặt ba người bọn họ là năm võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ. Sắc mặt năm người này cực kỳ tức giận, giống như là muốn rút vũ khí ra, nhắm thẳng vào ba tên Hắc Giáp Vệ.

- Phong tỏa di tích Chân Bảo Môn? Dựa vào cái gì chứ! Các ngươi nói phong tỏa là phong tỏa được sao?

- Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành càng ngày càng lớn lối! Di tích Chân Bảo Môn là thuộc về tất cả mọi người, trong đó có báu vật mà võ giả có duyên sẽ chiếm được, Hắc Giáp Vệ các ngươi nói phong tỏa là phong tỏa sao, chẳng phải là trong mắt coi chúng ta không ra gì.

...

Năm võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ tiến vào di tích Chân Bảo Môn đã được mấy ngày, mấy ngày này, trong di tích Chân Bảo Môn giống như mê cung vậy, bọn họ căn bản là không tìm thấy gì, ngược lại còn gặp phải rất nhiều cơ quan tập kích, từng người bị thương không nhẹ.

Mà lúc này, năm người đã rất vất vả khổ sở mới đến được đây, không lâu nữa là có thể tiến vào nơi sâu của di tích Chân Bảo Môn, nhưng liền bị Hắc Giáp Vệ truyền lệnh bọn họ lập tức phải đi ra ngoài, năm người làm sao có thể đồng ý?

Vẻ mặt ba người Hắc Giáp Vệ lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn đối diện vào sắc mặt cực kỳ tức giận của năm võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ, một người trong đó lạnh lùng nói:

- Không biết phân biết đúng sai, giết!

Vừa dứt lời, thanh đao lớn trong tay ba Hắc Giáp Vệ đồng thời đột nhiên giơ lên, thân hình di chuyển, nhắm thẳng vào năm võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ chém tới.

- Thật quá đáng rồi!

- Ta ngược lại muốn xem xem các ngươi còn có thể làm gì chúng ta!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt năm võ giả Thiên Cương cảnh phẫn nộ, đồng thời giơ vũ khí của từng người lên, xông thẳng về phía ba tên Hắc Giáp Vệ này.

Rầm rầm rầm rầm...

Trong chốc lát, những tiếng va chạm của vũ khí vang lên tới tấp liên tiếp không ngừng, tám người võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ công kích cùng nhau.

Nhưng sau khi đánh nhau được một lúc thì năm người võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ liền cảm thấy không chịu nổi, trên người của từng người đều bị thương.

Phải biết, Hắc Giáp Vệ là hộ vệ thủ thành của Tội Ác Chi Thành, mà khí tức của ba người này rất mạnh, trên người nồng nặc sát khí, hiển nhiên là những người tinh anh trong Hắc Giáp Vệ, ba tên tinh anh Hắc Giáp Vệ dường như có thể sánh ngang với mấy võ giả đồng cấp.

Ba tên Hắc Giáp Vệ trước mặt càng đánh càng mạnh, vẻ mặt lạnh lùng.

Ầm...

- A!

Một võ giả Thiên Cương cảnh không may đã bị thanh đao lớn của Hắc Giáp Vệ bổ trúng, bỗng một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên thanh đao lớn của Hắc Giáp Vệ truyền đến, thanh đao sắc bén, suýt chút nữa chém võ giả này thành hai khúc.

Sinh mệnh của võ giả thật ngoan cường, người này bị thanh đao lớn của Hắc Giáp Vệ chém trúng vào bên vai, từng dòng từng dòng máu tươi phun ra từ chỗ vết thương, thân thể của hắn liền bị đánh bay về phía sau, ngã nhào xuống đất miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thì hơi co giật, lúc này thì bỏ mạng nơi đây.

- Lão tứ!

- Lão tứ chết rồi...

- Đáng chết, các ngươi... bọn khốn khiếp này! Ta muốn giết chết các ngươi, báo thù cho lão tứ!

...

Nhìn thấy tình cảnh này, hai con mắt bốn võ giả còn lại bỗng chốc đỏ lên, trên mặt tràn đầy phẫn nộ. Dưới sự tức giận, bốn người điên cuồng vận động chân khí trong cơ thể, vũ khí liên tục vung lên, đánh thẳng vào ba tên Hắc Giáp Vệ.

Dưới sự tấn công điên cuồng này, ba tên Hắc Giáp Vệ trong phút chốc có chút hỗn loạn, có điều Hắc Giáp Vệ được huấn luyện rất nghiêm ngặc, rất nhanh bọn họ bắt đầu liền phản công lại.

Ầm ầm...

- A...

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, có điều trong chốc lát, bốn người võ giả còn lại toàn bộ đều bị thanh đao lớn của Hắc Giáp Vệ chém trúng, đều bỏ mạng tại chỗ.

Trên người ba tên Hắc Giáp Vệ cũng mang đầy thương tích, nhưng vết thương trên người bọn họ hầu như không đáng kể so với năm võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ bỏ mạng lại đây.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, từng người lấy ra một viên đan dược, ngồi khoanh chân tại chỗ, sau đó nuốt viên đan dược cầm trong tay vào, thương tích trên thân thể bọn họ nhanh chóng hồi phục trở lại.

Cũng trong lúc đó.

Nơi khác bên ngoài di tích Chân Bảo Môn, một nhóm ba người Hắc Giáp Vệ đang điên cuồng xua đuổi tất cả các võ giả mà họ nhìn thấy.

Phần lớn võ giả nghe thấy muốn phong tỏa nơi này, sắc mặt đều tỏ ra phẫn nộ, lại giống với năm võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ này muốn đánh chết Hắc Giáp Vệ, nhưng đều không có ngoại lệ, toàn bộ bị Hắc Giáp Vệ chém chết.

Trong chốc lát, bầu không khí trong di tích Chân Bảo Môn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc khiến cho người ta buồn nôn.

mặc dù cũng có võ giả trong lòng bất mãn với hành vi lần này của Hắc Giáp Vệ, nhưng bọn họ cũng biết rõ thực lực của bọn Hắc Giáp Vệ, cho dù bọn họ chém chết Hắc Giáp Vệ trước mặt thì sẽ lại có rất nhiều Hắc Giáp Vệ đến từ Tội Ác Chi Thành đến vây quét bọn họ.

Những võ giả này không có cách nào, cũng chỉ có thể nghe theo lời của bọn Hắc Giáp Vệ, rời khỏi di tích Chân Bảo Môn, đi tới thạch trận thái dương ở bên ngoài.

...

Không có một chút tia sáng nào, giơ tay lên không nhìn thấy được năm ngón, sắc mặt Lâm Thần cảnh giác, bước đi yên lặng bên trong thông đạo.

Linh hồn lực của hắn mỗi khắc đều thả ra, bao phủ bên trong phạm vi nghìn mét vuông lấy hắn làm trung tâm.

Võ giả nắm giữ chân khí trong cơ thể, tuyệt nhiên không giống với người bình thường. Người bình thường trong bóng tối không có một chút tia sáng này thì hoàn toàn không nhìn thấy rõ tình hình bốn phía, mà võ giả chỉ cần lấy chân khí truyền vào hai mắt thì có thể nhìn thấy rõ ràng những vật ở trong bóng tối.

Có điều bên trong thông đạo cơ quan có thể phóng ra bất cứ lúc nào, mặc dù võ giả có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong thông đạo, nhưng không có cách biết được vị trí nào với vị trí nào, cơ quan có thể phóng ra giết chết bất cứ lúc nào.

Nhưng Lâm Thần không giống như vậy, Linh hồn lực mà hắn nắm giữ vô cùng khổng lồ, dưới sự bao phủ của linh hồn lực khổng lồ, chỉ cần không bị vùi lấp quá sâu thì tất cả các cơ quan ở trước mặt hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng!

Một đường đi nhanh, bỗng một giọng nói nhỏ của võ giả cùng với tiếng bước chân nhẹ phát ra từ phía thông đạo.

- Mọi người cẩn thận một chút! Đây là di tích Chân Bảo Môn, một cơ quan bất kỳ có thể khiến cho toàn quân của chúng ta bị diệt!

Một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe giọng này, người này chắc là một trung niên.

- Lão đại, ngươi yên tâm, lần này chúng ta nhất định phải làm một trận lớn!

- Đúng, lần trước ta cùng với mấy huynh đệ tới nơi này, kết quả là không thu hoạch được gì, lần này ta không muốn trở về tay không.

...

Có mấy giọng nói phụ họa theo, trong giọng nói lộ ra vẻ phấn khích. Đã có không ít người đến di tích Chân Bảo Môn này, do bảo vật ở đây cũng tương đối nhiều, đương nhiên, muốn có được những bảo vật này, ngoại trừ vận may ra còn phải ứng phó với cơ quan có thể phóng ra bất cứ lúc nào.

Sau khi những người này dứt lời, đột nhiên có mấy tiếng răng rắc khe khẽ phát ra.

Kẽo kẹt... răng rắc...

Hình như một tiếng vang giòn giã lanh lảnh của một thi thể hài cốt chưa từng động tới mười năm qua đột nhiên đứng lên. Lúc này, mấy người này nghe thấy âm thanh này đều cảm thấy sởn cả tóc gáy!

- Cẩn thận!

Người trung niên nói chuyện thô lỗ giận giữ hừ lên một tiếng, giọng hắn vừa dứt lời thì một tiếng ầm, tiếng vách động bị nứt phát ra.

- A... Lão đại cứu ta!

Một hòn đá lớn bị đánh bay, cho dù người thanh niên thô lỗ này đã nhắc nhở nhưng vẫn có người bị tảng đá bắn trúng, sau khi kêu lên một tiếng lại là âm thanh nặng nề đụng vào vách động.

Tình cảnh trong phút chốc hỗn loạn lên!

Nghe thấy những âm thanh này, Lâm Thần hơi sững sờ, bước chân hơi chậm, dừng lại tại chỗ, lấy sức mạnh của linh hồn lực phát ra kéo dài đến tận phía trước thông đạo, trong nháy mắt, tình hình xảy ra ở phía trước đều được truyền vào trong đầu hắn một cách rõ ràng.

Liền nhìn thấy một cái thân rất cao, toàn thân hơi đen, không biết người rối được chế tạo ra từ vật liệu gì, một quyền nổ nát vách động chầm chậm đi ra.

Hai con mắt của nó là hai viên đá quý màu đỏ, tỏa ra tia hồng quang, thân thể của nó hiện ra ánh sáng kim loại lãnh lẽo, thân cao gần trượng, cánh tay to lớn sù sì, nắm đấm của nó dường như còn lớn hơn đầu võ giả.

- Là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, đây là một cái đầu người rối Thiên Cương cảnh đỉnh phong!

Nhìn thấy người rối này xuất hiện, sắc mặt người trung niên thô lỗ biến sắc, hai con mắt nhấp nháy run rẩy sợ sệt.

Có sáu người đứng ở phía trước thông đạo, một nữ năm nam, người trung niên thô lỗ là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, khí tức trên người hắn có chút không ổn định, có lẽ là vừa mới đột phá không lâu. Còn lại năm người khác, hai người Thiên Cương cảnh hậu kỳ, ba người còn lại, toàn bộ đều là Thiên Cương cảnh trung kỳ.

Ở một bên vách đá khác của thông đạo, còn có một thanh niên Thiên Cương cảnh trung kỳ đang nằm, sắc mặt thanh niên vô cùng tái nhợt, ngực đập thình thịch, trên chân của hắn đang bị một tảng đá rất lớn đè lên, từng bãi máu tươi chảy ra từ trên đôi chân mà hắn bị tảng đá đó đè vào.

Tổng cộng là bảy võ giả!

Mặc dù bọn họ có bảy người, nhưng đối mặt với người rối sánh ngang với Thiên Cương cảnh đỉnh phong này dường như bon họ không có chút tia hy vọng thắng nào.

Phải biết rằng toàn thân người rối rất cứng, sức phòng ngự rất mạnh, một loạt công kích căn bản cũng không phá được sức phòng ngự của chúng, hơn nữa người rối này là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thực lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với những con người rối bình thường khác.

Có thể nói như vậy, trừ phi có vài võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong đồng thời cùng nhau công kích, bằng không, không thể đánh bại người rối này.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Thân thể của người rối hơi di chuyển, lần này phát ra một loạt âm thanh giòn giã nhẹ nhàng, hai viên đá màu đỏ trong mắt của nó nháy lên lấp lóe, ánh mắt nhắm thẳng vào bảy người người trung niên thô lỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt bảy người biến sắc.

Trong đó sắc mặt ba người Thiên Cương cảnh trung kỳ tỏ vẻ sợ sệt, ánh mắt của người rối chớp mắt chiếu qua, thân thể của bọn họ liền lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

- Đừng chạy! Bị người rối nhìn chằm chằm vào, trừ phi chúng ta đánh bại nó, bằng không chúng ta chạy đến nơi nào, nó cũng sẽ chạy đến chỗ đó!

Dường như nhận ra ý định của ba người này, người trung niên thô lỗ hừ lên một tiếng.

- À, liều mạng!

- Làm chuyến này, đủ cho chúng ta ăn chơi ba năm!

- Đúng, đánh bại con người rối này! Khắp nơi trên người con rối này đều là báu vật, chúng ta chỉ cần đánh bại nó thì không cần thu hoạch những thứ khác, cũng đủ cho chúng ta thu hoạch được một món linh thạch lớn.

...

Người trung niên thô lỗ vừa dứt lời thì cả năm người cùng đứng dậy, nghiến răng một cái, rút vũ khí trên người ra.