Phía dưới Cửu Thiên Phong hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Viễn đã dừng tại bậc thứ năm hai canh giờ, mà hắn xông đến bậc 333 chỉ trong một canh giờ!

Các học viên nhìn đạo thân ảnh ở giữa sườn núi kia, lúc bắt đầu thì kinh ngạc, sau phấn khởi, rồi đến mất mát, tới bây giờ thì thở dài tiếc nuối. 

Nhiệt độ từ điểm cao nhất xuống tới điểm đóng băng.

Loại phương thức xông trận này của Diệp Viễn, không khỏi làm cho mọi người có cảm giác đầu hổ đuôi rắn.

Lúc đầu thì nhanh vô cùng, đến giai đoạn mở đầu đệ nhị giai liền thất bại, trước sau chênh lệch quá lớn. 

Đến lúc này, không có người nào cho rằng Diệp Viễn có thể qua ải, lòng tin của bọn hắn theo thời gian trôi đi dần dần biến mất.

Dừng ở một giai đài mà mất đến hai canh giờ, phía sau vẫn còn ba trăm hai mươi tám ải nữa đấy!

Hắn làm sao thông qua? 

"Hừ, giả thần giả quỷ! Trước kia nhất định là đã dùng thủ đoạn đầu cơ trục lợi mới có thể thuận lợi như vậy!" Tô Vũ Bách hừ lạnh nói.

"Dựa vào kinh nghiệm lúc trước, Cửu Thiên Lộ giai đoạn đệ nhị rất có thể sẽ không ngừng sinh ra ảo cảnh. Hơn nữa ảo cảnh sẽ diễn ra theo từng ải, ải càng cao sẽ càng đáng sợ, cuối cùng làm cho không người nào có thể tự kềm chế được. Diệp Viễn tại giai đài thứ năm liền lâm vào sâu như thế, sợ là đã hết cách xoay chuyển rồi." Lúc này Trương Tùng Đào hiếm khi lên tiếng cũng mở lời.

Hồ Trường Sinh nhìn Diệp Viễn, sắc mặt có chút nặng nề. 

Lời Trương Tùng Đào nói hắn sao lại không biết được? Trải qua nhiều năm mày mò như vậy, mặc dù không thể chắc chắn tình huống cụ thể bên trong của Cửu Thiên Lộ, nhưng vẫn có thể căn cứ vào biểu hiện của học viên suy đoán ra không ít thứ.

Nội dung giai đoạn thứ hai này là dễ xác định nhất, không chút nghi ngờ.

Bởi vì học viên còn sống khỏi cửa ải này hầu như đều biến thành điên điên khùng khùng, hiển nhiên là tại trong ảo cảnh bị lạc mất tâm trí. 

Hơn nữa bên trong giai đoạn đệ nhị, càng sớm lâm vào ảo cảnh sẽ càng nguy hiểm.

Ảo cảnh này có thể không ngừng phát triển, càng gần đến mức cuối càng chân thật, càng khiến người ta khó mà tự kềm chế.

Thực ra, những người sớm bị sa vào ảo cảnh giống như Diệp Viễn, hầu như cũng chưa có khả năng thoát ra khỏi ảo cảnh. 

"Đáng tiếc, vốn là tuyệt đỉnh thiên tài hào quang rực rỡ, thế mà lại chết ở nơi này."

"Diệp Viễn tài giỏi thì tài giỏi, nhưng người giống như hắn nhất định sẽ không đi được quá lâu, bởi vì hắn quá mức bộc lộ tài năng."

"Đúng vậy, cứng quá dễ gãy. Diệp Viễn hắn không biết ẩn nhẫn, khiêu chiến viện quy, mới đi vào kết cục như thế này. Đối với hắn mà nói, Lâm Thiên Thành chỉ là tiểu nhân vật, sau này có cả vạn cách giết chết hắn, cần gì phải gấp gáp như vậy?" 

"Giải tán đi, giải tán đi, Diệp Viễn hết cứu được rồi, hắn không thể nào tỉnh lại đâu."

Không ít người đã mất kiên trì và lòng tin, liền tụ năm tụ ba đi ra ngoài.

...

Trong Ảo cảnh, Diệp Viễn lần nữa thấy Cơ Thương Lan!

"Ha ha, sư đệ rốt cuộc ngươi cũng xuất quan rồi, vi huynh chờ ngươi thật lâu! Những ngày qua khách nhân càng ngày càng nhiều, ta đều bận đến không kịp nữa rồi, ngươi nếu còn không ra, ta đành phải nhờ sư tôn tìm thêm người đến giúp rồi." Thấy Diệp Viễn, Cơ Thương Lan cười to nói.

Tâm tư Diệp Viễn có chút rối loạn, gặp lại kẻ thù lần nữa, cho dù là trong ảo cảnh, Diệp Viễn cũng không cách nào cho giữ tâm cảnh bình tĩnh được. 

Diệp Viễn có biện pháp phá vỡ ảo cảnh, nhưng hắn không làm như vậy.

Hắn cũng không muốn cải biến hướng đi của ảo cảnh cùng với Cơ Thương Lan liều mạng ngươi sống ta chết, bởi vì điều đó không có ý nghĩa.

Hắn muốn lợi dụng này ảo cảnh để nâng cao tâm cảnh của mình! 

Tâm cảnh này hư vô mờ mịt, trông có vẻ đối với việc tu hành không có lợi ích gì, nên rất ít võ giả đem tâm tư để trên mặt này.

Nhưng mà Diệp Viễn lại biết, tâm cảnh đối với tương lai tu hành của võ giả có tác dụng cực lớn, thậm chí từ một trình độ nhất định có thể quyết định tiềm lực và cực hạn của võ giả!

Đối với võ giả mà nói, đạt tâm cảnh sẽ như hổ thêm cánh! 

Nếu như trong trường hợp hai tên võ giả có thực lực cảnh giới như nhau quyết đấu, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về người có tâm cảnh cao hơn!

Đối với Diệp Viễn mà nói, dù chỉ là đề cao một chút thực lực cũng rất đáng trân quý.

"Xin lỗi, đã để sư huynh đợi lâu." Diệp Viễn cưỡng ép đè xuống sát ý trong nội tâm, áy náy nói. 

"Huynh đệ chúng ta từ lúc nào lại trở nên xa lạ như thế? Vi huynh chẳng qua là muốn đùa ngươi một chút mà thôi, sư đệ bỏ qua cho. Ta biết sư đệ theo đuổi đan dược đại đạo, không thích phân tâm tục vụ, cái gì có thể làm vi huynh liền tận lực làm. Chẳng qua là lần Thịnh yến này đối với Dược Vương điện ta quá quan trọng, bất đắc dĩ mới phải mời sư đệ rời núi."

Cơ Thương Lan vô cùng thẳng thắn, nhìn không ra chút giả dối nào, cho dù là ai cũng không nhìn ra hắn lòng muông dạ thú.

Diệp Viễn cũng cười nói: "Ta nhất định sẽ vì đại sư huynh phân ưu." 

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Viễn liền đi theo Cơ Thương Lan, bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho Đại hội Phẩm đan.

Dù từng là những chuyện hắn ghét làm nhất, Diệp Viễn vẫn cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị, phảng phất đã hoàn toàn lâm vào trong ảo cảnh, đem chính mình đại nhập tiến vào.

Vốn là trở lại làm chính mình, nên đối với Diệp Viễn những việc này cũng không có gì khó. 

Đại hội Phẩm đan sẽ từng bước tiến hành, cuối cùng Cơ Thương Lan vẫn sẽ lộ ra răng nanh.

Bởi vì trong Đại hội Phẩm đan uống vào độc dược khiến bản thân tạm thời mất đi công lực, nên Cơ Chính Dương và Cơ Thanh Vân lúc này liền trở thành dê đợi làm thịt.

"Sư tôn, không nên trách đồ nhi lòng dạ ác độc, đồ nhi cũng là thân bất do kỷ." Cơ Thương Lan cầm kiếm nhắm vào Cơ Chính Dương. 

Cơ Chính Dương lòng như tro nguội, nhắm mắt lại nói: "Việc đã đến nước này, nói nhiều vô ích, chỉ hy vọng ngươi có thể tha cho Vân nhi một mạng."

Cơ Thương Lan nghe vậy cười tà ác: "Xin lỗi, sư tôn đại nhân, sợ rằng không thể thỏa mãn tâm nguyện ngay trước khi lâm chung của người rồi. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh, ta cũng không muốn lưu lại một địch nhân như vậy ở bên người. Vân sư đệ thiên phú kinh người, chỉ cần cho hắn cơ hội, vài chục năm sau chỉ sợ cũng có thực lực uy hiếp ta rồi."

Nói xong, Cơ Thương Lan vung trường kiếm lên, một ánh kiếm thẳng hướng Diệp Viễn mà tới. 

Lúc này, thân thể Cơ Chính Dương bỗng nhiên di chuyển, thay Diệp Viễn đỡ đạo kiếm mang này!

Không có nguyên lực hộ thể, trong nháy mắt thân thể Cơ Chính Dương bị kiếm mang đánh nát bấy!

Cũng trong lúc đó, sức mạnh thần hồn của Cơ Chính Dương đột nhiên bùng nổ, bao phủ tới Cơ Thương Lan! 

Cơ Thương Lan thấy vậy giận dữ hét: "Lão bất tử nhà ngươi lại dám thiêu đốt thần hồn, ngươi muốn hồn phi phách tán sao?"

"Ầm!"

Một vụ va chạm dữ dội, thần hồn của Cơ Chính Dương hầu như tiêu tan không còn chút gì, mà Cơ Thương Lan cũng phun ra một ngụm máu lớn, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. 

Diệp Viễn vẫn luôn lạnh lùng nhìn một màn này, cũng không có kích động, cũng không có căm giận, thậm chí ngay cả một tia tâm tình cũng không có.

Lần nữa trải qua thời khắc khó quên này giống như đem vết sẹo trong tâm hắn vạch ra, cái loại tâm tình thống khổ mà người người thường không có cách nào chịu nỗi.

Mà ảo cảnh đến giờ phút này đã là nguy hiểm cực độ! Nếu như không chịu đựng được thì sẽ không còn Diệp Viễn sau này nữa. 

Cơ Thương Lan xách kiếm, che ngực, từng bước một đi về phía Diệp Viễn.

"Vân sư đệ, không nên trách sư huynh, sư huynh cũng là vạn bất đắc dĩ, ngươi nên ngoan ngoãn lên đường thôi..." Cơ Thương Lan vừa đi, vừa nói.

Diệp Viễn nhìn Cơ Thương Lan, bỗng nhiên nhàn nhạt nở nụ cười. 

Diệp Viễn khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, tựa hồ hoàn toàn buông tha chống cự.

Có điều Cơ Thương Lan càng đến gần, khí tức trên người Diệp Viễn dần dần biến thành như có như không, cho đến cuối cùng hoàn toàn không cảm giác được khí tức của hắn, phảng phất như đã chết.

Một kiếm đánh tới, cả thế giới dần dần trở nên lãnh đạm hơn. 

Nhàn nhạt, nhàn nhạt...

Cuối cùng tiêu tan không thấy...

...

Diệp Viễn từ từ mở mắt, cảm thụ một chút thế giới hiện thực, tự lẩm bẩm: "Đây chính là Tâm như chỉ thủy (1) sao..."

***

(1) Tâm như chỉ thủy: Tâm tĩnh như nước.