Diệp Viễn thật sự là đang tránh mặt mọi người, nhưng hắn quả thật là đang bế quan.
Cảnh giới Nguyên Khí Cảnh tầng bốn đã củng cố xong rồi, hắn đợi không được nữa muốn gia tăng thực lực ngay.
Bào chế đan dược bậc hai, nguyên lực của Diệp Viễn nay đã hoàn toàn thông suốt, điều này đem lại cho cơ thể của hắn một gánh nặng rất lớn.
Diệp Viễn hiện giờ đang khôi phục lại nguyên lực bị tiêu hao, điều tiết tâm trạng ở mức tốt nhất, sau đó dùng cực phẩm Nguyên Khí Đan, dự là một hơi đột phá thành Nguyên Khí Cảnh tầng sáu.
Đương nhiên, đột phá đến mức Nguyên Khí Cảnh tầng sáu thời gian để làm được điều này hiển nhiên là nhiều hơn rất nhiều so với lúc đầu từ Nguyên Khí tầng một đến Nguyên Khí tầng ba.
Giai đoạn hai của Nguyên khí giới, mỗi lần tiểu cảnh giới thăng một trùng, nguyên lực cần cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Tuy là Diệp Viễn có đủ cực phẩm Nguyên Khí Đan, nhưng hắn phải cần thời gian để hấp thụ.
Hơn nữa cái hắn tu luyện lại là “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, nguyên lực hao phí gấp mấy lần người thường.
Nhưng Diệp Viễn cũng không cần vội vàng, cái hắn có chính là thời gian.
Tự mình bế quan trước mấy ngày, để những người khác làm việc của họ.
Giang Vân Hạc đúng là rất bận rộn, tìm kiếm Diệp Viễn vẫn chưa có kết quả, ông ta đành rời khỏi Học viện Đan Võ.
Trên thực tế, Giang Vân Hạc trước giờ vẫn rất bận rộn, thời gian ở học viện kì thực rất ít, chẳng ai biết được ông ta ra ngoài để làm gì.
Mấy ngày này ông ta về học viện cũng do trùng hợp, mới biết trong vòng một tháng mà lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Nhưng cho dù Diệp Viễn có thiên tài đến mấy, cũng cần thời gian để trưởng thành, suy cho cùng hắn cũng chỉ mới là Nguyên Khí tầng bốn.
Chỉ cần Diệp Viễn còn ở Học viện Đan Võ thì Giang Vân Hạc cũng không cần phải là lo hắn sẽ trốn mất.
Nếu Diệp Viễn đã lựa chọn đến Học viện Đan Võ, thiết nghĩ rằng Ngô Đạo Phong cũng không thể tự mình đến Học viện Đan Võ lấy người được.
Trải qua phong ba lúc đầu, cộng thêm nghĩ thông suốt vấn đề này. Giang Vân Hạc dĩ nhiên là phải đi làm việc của mình, không thể cứ chờ ở đây đợi Diệp Viễn xuất quan.
Nhưng vào lúc này, Lục Nhi lại đón gặp một vị khách ngoài ý muốn, một người tự xưng là đệ tử phòng tạp vụ của học viện đến tìm cô.
“Vị sư muội này chắc hẳn là Lục Nhi thì phải?” Thái độ của đệ tử phòng tạp vụ khá là tự hào.
Lục Nhi có chút không hiểu, nhưng cũng đáp lại: “Đúng rồi, xin hỏi vị sư huynh này là?”
“Huynh là đệ tử chuyên lo việc của phòng tạp vụ, gọi là Trương Hằng.”
“Hóa ra là Trương Hằng sư huynh, không biết tìm Lục Nhi có việc gì không?”
Lục Nhi tuy là ngây thơ, nhưng không hề ngốc, tên Trương Hằng này vô duyên vô cớ sao lại đến tìm mình. Còn nữa nhìn thái độ của hắn, hình như không được thân thiện cho lắm.
Quả nhiên, Trương Hằng mở miệng nói: “Tìm muội tất nhiên là có việc, nếu muội đã thông qua nhập môn khảo hạch, trở thành học viên Hoàng cấp của học viện, sao lại không đến phòng tạp vụ báo danh?”
Lục Nhi mặt không hiểu gì, nàng không hề hay biết có quy định như thế, trở thành học viên của học viện, còn phải đến phòng tạp vụ báo danh sao?
“Sư huynh thông cảm, Lục Nhi vừa mới nhập môn, còn rất nhiều việc không hiểu. Chỉ là không biết, tại sao trở thành học viên Hoàng Cấp lại phải đi phòng tạp vụ báo danh?” Lục Nhi đúng đắn nói.
Trương Hằng chỉ cười nhạt nói: “Một cái Học viện Đan Võ lớn đến như vậy, nuôi nhiều học viên như thế, có cả núi cũng không đủ để cho chúng ta ăn. Nếu như chúng ta đã trở thành học viên của Học viện, tất nhiên là phải góp một phần sức lực cho học viện rồi. Tất cả những học viên Hoàng Cấp thông qua nhập môn khảo hạch, đều phải đến phòng tạp vụ làm một tháng tạp dịch, đây là quy định của học viện. Muội đã trở thành học viên của Học viện, nhưng lại không học kỹ quy định của học viện, còn để người khác giúp muội hoàn thành công việc tạp dịch của mình, thật đáng xấu hổ!”
Tên Trương Hằng này không hề nói dối, Học viện Đan Võ đúng là có quy định này, nhưng đối đãi với một nữ nhi như thế thì có hơi nặng.
Hơn nữa Lục Nhi cũng không phải cố ý bỏ việc, mà là thật sự không biết gì hết. Nàng ấy vào viện chẳng qua chỉ mới có mấy ngày, cho dù là bỏ việc thật đi nữa, cũng chẳng phải là việc gì to tát.
Trương Hằng nói như thế, rõ là cố tình đến để xoi mói.
Làm một tháng tạp dịch đối với Lục Nhi mà nói cũng chẳng thành vấn đề gì, chỉ là hiện giờ Diệp Viễn đang bế quan, nếu như xuất quan tìm không thấy Lục Nhi nhất định sẽ rất sốt ruột.
“Sư huynh có thể cho muội thời gian của vài ngày? Hiện giờ thiếu gia nhà muội đang bế quan, đến lúc đó nếu không tìm thấy muội chắc chắn thiếu gia sẽ rất sốt ruột. Đợi thiếu gia nhà muội xuất quan rồi, muội nhất định sẽ đến phòng tạp vụ báo danh.” Lục Nhi cận trọng nói.
Ai ngờ Trương Hằng nghe xong lớn tiếng quát: “Nực cười! Thiếu gia nhà muội là cái thứ gì? To hơn cả quy định của học viện sao? Muội đã chậm trễ mất mấy ngày, còn muốn kéo dài thêm bao nhiêu ngày nữa? Mỗi một đệ tử nhập môn đều ghi chép vào sổ, bọn họ đều chủ động đi làm việc, duy nhất muội là ngoại lệ sao?”
Lục Nhi nghe thấy Trương Hằng mở miệng sỉ nhục thiếu gia, tức đến nổi nước mắt muốn rớt ra ngoài, nhưng nàng ấy biết rằng ở Học viện Đan Võ thiếu gia còn một đối thủ nữa là Vạn Uyên, nên không muốn gây thêm phiền phức cho thiếu gia, đành phải kiềm nước mắt lại nói: “Lục Nhi khẩn cầu sư huynh rộng lượng thư thả cho thêm mấy ngày thời gian, muội nhất định sẽ đến báo danh, đến lúc đó sắp xếp cho muội làm việc của hai tháng cũng được nữa.”
Trương Hằng dường như chẳng thèm có ý gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, cười nhạt nói: “Tóm lại huynh đã thông báo đến muội rồi, đi hay không muội tự mình quyết định đi. Nhưng huynh báo trước, nếu như hôm nay huynh không thấy muội đến phòng tạp vụ báo danh, thì đừng trách ta đem chuyện này báo với giáo viên. Theo quy định, muội cứ đơi mà bị đuổi học đi!”
Nghe thấy hai chữ “đuổi học” Lục Nhi rùng mình một cái.
Thiếu gia hiện giờ như mặt trời ban trưa, nếu như nàng ấy bị đuổi học, há chẳng phải trở thành trò cười cho thiếu gia sao?
Đây không phải là kết quả mà Lục Nhi mong muốn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai chữ này đã đâm trúng điểm yếu của Lục Nhi.
Nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của Lục Nhi, trong ánh mắt của Trương Hằng lộ vẻ cân nhắc.
“Hừm, đợi thiếu gia của muội ra rồi, thì làm gì còn chuyện của ta nữa? Chính vì ta biết hắn đang bế quan, nên mới cố tình đến đây gây chuyện với muội.” Trương Hằng trong lòng cười nói.
Trương Hằng làm ra vẻ không chịu được nữa, chuẩn bị rời khỏi.
Lục Nhi thấy vậy không dám chậm trễ nữa, vội vàng nói: “Sư huynh khoan đã, muội… muội theo huynh đến phòng tạp vụ ngay. Chỉ là… có thể để muội để lại một mảnh giấy nhỏ cho thiếu gia được không?”
Lục Nhi cũng quá là đơn thuần quá đi, cho rằng tên Trương Hằng này cương trực nên mới tới tìm mình, ai ngờ hắn rắp tâm bày mưu chỉ vì muốn gây chuyện.
Nếu Lục Nhi len lén để lại tín vật hoặc mảnh giấy gì đó, Diệp Viễn sẽ biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng giờ cố ấy lại nói với Trương Hằng là muốn để lại mảnh giấy gì đó, Trương Hằng làm sao có thể toại nguyện cho nàng ấy được?
Trương Hằng mất kiên nhẫn nói: “Muốn đi thì đi, đâu ra nhiều chuyện vậy? Huynh đi trước đây, muội tự mình mà xử lý đi!”
Nói xong, hắn quả thật quay người đi mất.
Lục Nhi do dự một hồi, trở về phòng để lại một mảnh giấy liền đi theo.
Lục Nhi đương nhiên không biết, mảnh giấy của nàng để lại Diệp Viễn không hề nhìn thấy.
Diệp Viễn hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài, hắn hiện giờ đang trong giai đoạn quan trọng đột phá Nguyên Khí tầng năm.
Hắn dùng cực phẩm Nguyên Khí Đan y như chẳng mất tiền mua, không ngừng đưa vào trong miệng, liên tục vận dụng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” hóa thành dược lực.
Nguyên lực trong đan điền càng ngày càng dồi dào, càng ngày càng gần mức Nguyên Khí tầng năm.
Cuối cùng, Diệp Viễn một hơi đột phá cửa ải, đạt mức Nguyên Khí tầng năm.
“Hú… cứ tiếp tục như vậy, Nguyên Khí Đan sẽ không đủ! Đột phá theo cách này tiêu hao nhiều đan dược quá, đây chỉ mới là Nguyên Khí Cảnh mà đã tiêu hao gấp mấy lần so với loại thông thường. Nếu như vẫn không thể đạt mức Linh Dịch Cảnh? E rằng gia tài cả nhà ta cũng chịu không nổi?”
Diệp Viễn nhìn số lượng lớn cực phẩm Nguyên Khí Đan bị tiêu hao, nhịn không nổi trong lòng chửi thầm “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.”