Tiểu Ưu và Lãnh Diệc Thần đạt thành hiệp nghị, ban ngày cô về tiệm kinh doanh, buổi tối tan việc thì trở lại nhà Lãnh Diệc Thần, bọn họ ở chung, chẳng qua là không cùng phòng, đây là điều kiện của Tiểu Ưu, tại sao lại nói ra điều kiện này, ngay cả cô cũng không rõ, có lẽ cô không muốn mình bại trận trước lòng tham của bản thân, dẫu sao cô đến gần anh chỉ vì âm mưu.

Trong thời gian Lãnh phu nhân quy định, cô có thể thất thân nhưng không thể bỏ quên nhiệm vụ, bởi vì cô biết chỉ khi cô giữ được lòng mình, lúc cô rời đi cô mới không chật vật.

Nhưng cô sai rồi, có một số việc bất ngờ đáng sợ sẽ phát sinh mà con người không thể khống chế được, dĩ nhiên những chuyện này là nói sau, ít nhất bây giờ cô vẫn còn thanh tỉnh.

Việc buôn bán của tiệm đồ ngọt vẫn rất tốt, dường như không có cô cũng không bị ảnh hưởng gì, những đôi tình nhân tốp năm tốp ba đi vào ngồi cùng nhau, lặng lẽ nói chuyện, vừa nói vừa cười, rất ngọt ngào, lúc rảnh Tiểu Ưu sẽ mở to mắt nhìn những người xung quanh, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

Đóng cửa tiệm, Tiểu Ưu khóa cửa cẩn thận, xoay người đối diện với một đôi mắt đầy ý cười, cô bước hai bước tới bên cạnh anh, hai người lên xe trở về nhà Lãnh Diệc Thần, vào nhà, Tiểu Ưu giống như một con ong cần cù xoay người đi xuống phòng bếp pha cà phê cho anh, mùi cà phê thơm ngát lan khắp nhà, Tiểu Ưu vẫn còn chuyên chú điều chế, không chú ý có một đôi mắt đang nhìn cô chăm chú, trong đó có suy tư, có lo âu, còn có một tình cảm không rõ, đúng vậy, Lãnh Diệc Thần phát hiện bây giờ mình rất dễ bị cô gái này ảnh hưởng, chỉ cần thấy cô vui vẻ, tim của anh cũng sẽ rực rỡ theo.

Tiểu Ưu từ phòng bếp đi ra, đụng phải anh đang chặn ở cửa, cô run một cái, ly cà phê trong tay cũng suýt rớt, may mắn anh bắt kịp, ly cà phê mới không bị rớt, một tay anh cầm ly cà phê, tay kia ôm cô vào ngực, cái ôm của anh rất ấm áp, là thứ cô thích nhất, Tiểu Ưu chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô ước thời gian vĩnh viễn ngừng lại ngay lúc này, chỉ cần như vậy là được.

Bất tri bất giác cô bị anh kéo đến ghế salon, cô bị bầu không khí mập mờ này làm đỏ mặt, đầu vùi trong ngực anh. Lãnh Diệc Thần vui vẻ cười lớn, anh xoa tóc cô cưng chìu vuốt ve chóp mũi cô, trong nháy mắt như có một dòng điện chạy qua người Tiểu Ưu, cô khẽ run lên. Cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác phái, nếu không phải lần này bị ép buộc, chắc cô và anh sẽ không thể nào gặp nhau như thế này.

Tiểu Ưu còn đang suy nghĩ miên man, cánh môi mỏng mềm mại của anh đã ập tới, Tiểu Ưu há miệng theo bản năng, một chất lỏng ấm áp chảy vào miệng cô, mùi hương nồng nhưng hơi chua xót, là vị cà phê cô chế riêng cho anh, lúc này nó đang biến đổi trong khoang miệng của hai người.

Kỷ thuật hôn của anh rất cao siêu, làm trái tim Tiểu Ưu nhảy loạn không ngừng, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn mơ hồ, bất tri bất giác đã biến thành một bãi nước trong ngực anh, anh không ngừng khuấy động mơn trớn lưỡi cô, phản ứng của cô nói cho anh biết, đây là nụ hôn đầu của cô, Lãnh Diệc Thần rất hài lòng với đáp án này, anh càng ra sức trêu chọc cô.

Những năm này anh đã hôn rất nhiều phụ nữ, cho nên kỹ thuật hôn mới thuần thục như thế, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc hôn môi, chứ không có khát vọng gì, nhưng cô gái trước mắt lại làm cho anh có dục vọng chinh phục, thậm chí anh cảm giác được vật dưới bụng có phản ứng, hơn nữa càng lúc càng đau đớn, vù——– anh đẩy cô gái đang ngồi trên người mình ra, xoay người lên lầu trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Ưu.

Tiếng  nước chảy từ phòng tắm truyền ra, đúng vậy, bây giờ anh rất muốn cô, rất muốn, nhưng anh liều mạng chịu đựng không để mình làm thế, bởi vì anh chỉ muốn để lần đầu tiên của mình cho một người, thật hiển nhiên, người đó không phải Tiểu Ưu.

Tiểu Ưu rơi từ trên ghế salon xuống, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, cô cảm thấy anh muốn kéo dài khoảng cách với cô, điều này làm trái tim cô đau âm ỉ, xem ra chuyện làm anh yêu cô, không có nhiều cơ hội, ít nhất bây giờ là như vậy.

……..

Hôn lễ của Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu được tổ chức ở nhà hàng Long Thành, đây là phòng khách mà nhà hàng chuẩn bị riêng cho họ, cũng chỉ có bọn họ mới có được đãi ngộ này, Nhậm Thiên Dã đưa Tần Hiểu Hiểu đến xem phòng khách, đi tới phòng khách lầu sáu, bên trong rộng rãi sáng ngời, toàn bộ được bố trí rất đơn giản, Tần Hiểu Hiểu cũng hài lòng, có thể vì buổi sáng cô uống quá nhiều canh, nê giờ muốn đi vệ sinh.

“Dã, em muốn đi vệ sinh.”

“Ừ, anh ở ngoài đại sảnh chờ em.”

Cho đến khi Tần Hiểu Hiểu dần dần biến mất Nhậm Thiên Dã mới xoay người đi ra, không ngờ lúc này lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh nheo mắt lại, nhìn cẩn thận, thật sự là cô ta! Đã qua nhiều năm như vậy tại sao cô ta lại đột ngột xuất hiện? Đúng là làm người ta hoài nghi, cô ta trở lại vì Thần sao?….

“Dã, anh đang nhìn gì vậy?”

Tần Hiểu Hiểu từ phòng vệ sinh đi ra thấy anh đang hoảng hốt nhìn một bóng dáng xinh đẹp.

“Không, chúng ta đi thôi.”

Nhậm Thiên Dã nghe được tiếng Tần Hiểu Hiểu thì lập tức xoay người đi tới chỗ cô, trên mặt vẫn là nụ cười vô hạn cưng chìu.

“Bảo bối, chúng ta đi chào hỏi Lãnh Diệc Thần nhé?” Nhậm Thiên Dã đề nghị.

Nếu đã tới, chỗ này còn do người ta bố trí, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên đi cám ơn một tiếng: “Được, đi thôi.”

Hai người nắm tay đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, thư ký đã thông báo. lúc này Lãnh Diệc Thần đang nhàn nhã ngồi trên ghế giám đốc (bỏ được ko?) đung đưa thư thả, thấy hai người đi tới, Lãnh Diệc Thần khoa trương thán phục: “Ui, Dã Tử, tớ nói hai người có cần phơi bày tình yêu giữa ban ngày ban mặt như vậy không?”

Nhậm Thiên Dã hừ lạnh: “Nếu không cậu cũng tự tìm một người ân ái đi?”

Khụ khụ, Lãnh Diệc Thần bị lời của Nhậm Thiên Dã làm sợ hết hồn, đây là người luôn cấm dục sao? Đúng là trời đổ mưa đó mà.

Nhậm Thiên Dã không đợi Lãnh Diệc Thần nói gì đã kéo Tần Hiểu Hiểu cùng ngồi xuống, anh còn quan tâm đặt một miếng lót lưng cho Tần Hiểu Hiểu, sau đó tự nhiên vén tóc cô, làm tổng giám đốc Lãnh Diệc Thần của chúng ta mém chút rớt cằm.

“Dã Tử, tình yêu đẹp rất dễ tan vỡ đó.”

Khi Lãnh Diệc Thần vừa nói xong???? thì lập tức hối hận muốn cắn lưỡi.

Bởi vì Nhậm Thiên Dã đang lạnh lẽo trừng lại: “Hạng mục du lịch nông thôn chắc cậu đang chuẩn bị rút chân ra.”

“Hả? Cái gì?” Không phải chứ, bây giờ  cậu ấy trọng sắc khinh bạn nghiêm trọng như vậy á, có cần tuyệt tình như vậy không trời, bây giờ Lãnh Diệc Thần cảm thấy mình khóc không ra nước mắt, làm bộ đáng thương nhìn Tần Hiểu Hiểu: “Chị dâu, giúp em chút đi.”

Tần Hiểu Hiểu bị gọi vậy thì cảm thấy buồn nôn, da gà nổi khắp người, bây giờ cô mới phát hiện bạn của Nhậm Thiên Dã đều là cực phẩm, làm cô nhớ tới Tu Mục, bề ngoài là một bác sỉ bất cần đời, nhưng thực chất là một người đàn ông phúc hắc.

“Lại đi cầu xin người khác giúp đỡ.” Nhậm Thiên Dã nhạo báng.

“He he, cảm ơn đã khen ngợi, tớ cũng rất áp lực mà.”

Hai người đang nhạo báng lẫn nhau, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Diệc Thần lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, làm Nhậm Thiên Dã càng thêm khinh thường,  Tần Hiểu Hiểu nhìn hai người như vậy đã sớm cười đau ruột.

Lãnh Diệc Thần hắng giọng: “Vào đi.”

“Lãnh tổng, người bên Ryan đã tới, chúng tôi đã sắp xếp phòng khách quý cho cô ấy, đối phương nói rất hài lòng với sự sắp xếp của chúng ta, nhưng mà———-.”

“Cái gì?” Lãnh Diệc Thần hơi không kiên nhẫn cắt đứt: “Nói điểm chính.”

“Dạ, đối phương yêu cầu tổng giám đốc đích thân đi tiếp cô ấy mới chịu ký hợp đồng, nếu không cô ấy sẽ không ký bất kỳ hợp đồng nào với chúng ta.”

“Ồ? Đối phương có thân phận gì?” Những lời này làm Lãnh Diệc Thần hứng thú, muốn nhìn thử đối phương là ai mà lại cuồng vọng như vậy.

“Đối phương là người giám định của Ryan, Lãnh tổng, đối phương còn nói nếu anh nghe được ba chữ ‘Cà Phê Chua’ nhất định sẽ đến gặp cô ấy.”

“Cái gì?!” Lãnh Diệc Thần khiếp sợ bật dậy, hai tay gắt gao nắm chặt, văn kiện trên bàn bé nhăn một nếp sâu????? cũng không hay biết. Sau đó phất tay tỏ ý thư ký có thể ra ngoài.

“Tổng giám đốc, vậy chúng ta———-.”

“Nói với cô ấy, tối nay tôi sẽ đích thân tới đó.”

“Vâng, Tổng giám đốc.”

Thư ký đi ra ngoài, Lãnh Diệc Thần ngồi phịch xuống ghế, thất vọng mất mát cúi thấp đầu.

Tần Hiểu Hiểu bị biểu hiện ngoài ý muốn này làm kinh động, nhưng cô không hỏi gì, bởi vì cô biết dù bây giờ có hỏi Lãnh Diệc Thần cũng sẽ không nói.

Lúc này sự nhạo báng trong mắt Nhậm Thiên Dã đã biến mất, thay vào đó là sự tăm tối, anh kéo Tần Hiểu Hiểu đứng dậy chuẩn bị đi, lúc đi tới cửa, Nhậm Thiên Dã nhàn nhạt nói: “Tớ nhìn thấy cô ta trở lại.”

Mấy chữ này giống như sấm sét, Nhậm Thiên Dã không có nhìn Lãnh Diệc Thần, dẫn Tần Hiểu Hiểu đi, để lại một người vẻ mặt khó tin, bỗng nhiên Lãnh Diệc Thần bật dậy chạy ra khỏi phòng làm việc, nhưng khi đứng trước phòng VIP 1608 thì lại chần chừ.

————-