Edit: Rinnina

Beta: Mặc Doanh

Sáng hôm sau ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào đỉnh đầu Hiểu Hiểu, sau khi đồng hồ báo thức vang lên 3 lần Hiểu Hiểu mới lười biếng rên một tiếng, kết thúc cuộc hẹn của cô và Chu công.

“Hắt xì – -” Tần Hiểu Hiểu mới vừa ngồi dậy đã hắt xì một cái thật to, toàn thân nóng ran khó chịu, đầu đau quá, ôi trời- – sao lại cảm rồi? Có chuyện gì vậy, sao mình không nhớ gì hết.

Nhìn chăm chú vào đồng hồ báo thức, Tần Hiểu Hiểu nhảy từ trên giường xuống dưới đất: “A – -! Trễ rồi, trễ rồi, trễ rồi!” Mặc áo, dùng sức tròng quần vào, gãi gãi tóc cầm ba lô lên quấn khăn quàng cổ vào rồi xuất phát.

Xuống dưới lầu, con mắt của Trương Mỹ Lan đột nhiên sáng lên: “Hiểu Hiểu, tối hôm qua con đi xem mắt thế nào, người dì nói thế nào, có hẹn thời gian gặp mặt lần sau không?” Dượng út đang cầm tờ báo cũng lấy lại tinh thần, ân cần nhìn qua.

“Được rồi, được rồi, buổi tối về rồi nói, con sắp trễ giờ rồi! Con đi đây, hắt xì – -.”

Hiểu Hiểu vừa hắt xì vừa chạy ra cửa chính…

Trương Mỹ Lan nghiêng đầu hỏi chồng: “Xem mắt một lần sao lại bị cảm rồi?” Dượng út vô tội lắc đầu bày tỏ không biết, cầm tờ báo đọc tiếp.

Lầu 8 công ty Hâm Thần, Tần Hiểu Hiểu lấy tốc độ 120 bước bay thẳng vào cửa, hô —-, đúng 8 giờ, vô cùng may mắn không trễ, không trễ, Tần Hiểu Hiểu uống thuốc cảm mạo xong, ngồi xuống vị trí của mình, tự nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Tần Hiểu Hiểu, vào phòng làm việc của tôi một lát.”

“Được.”

“Căn cứ vào biểu hiện công tác gần đây của cô, công ty quyết định kết thúc hợp đồng thử việc với cô.”

“Giám đốc Vương, ý của anh là – -.”

“Được rồi, cô đến bộ tài vụ kết toán tiền lương đi.”

Hiểu Hiểu ôm một thùng đồ đứng ngẩn người dưới lầu, aizz, sáng tinh mơ tự nhiên bị sốt, bây giờ lại bị đuổi, chẳng lẽ năm nay là năm hạn của cô sao, Tần Hiểu Hiểu ơi Tần Hiểu Hiểu, gần đây mày đúng là đủ xui xẻo mà, aizz —–.

Trong tiệm bánh ngọt: “Hiểu Hiểu, sao hôm nay chị đến sớm vậy.”

“Tiểu Ưu, chị bị đuổi.”

“Cái gì —-?”

“Ừ, ừ.”

“Được rồi, được rồi, đừng đau lòng, Hiểu Hiểu nhà chúng ta ưu tú như vậy, mất chị là tổn thất của bọn họ, em cá với chị, không quá mấy ngày nữa bọn họ sẽ cầu xin chị về làm.”

“Cầu xin chị? Ha ha, Tiểu Ưu, đừng nói giỡn nữa, được rồi, hôm nay chị muốn một phần bánh vị xoài, thêm một phần việt quất nữa!”

“Được, có liền.”

“Sao rồi, ăn kem xong có khá hơn chút nào không.”

“Ừ, khá hơn nhiều, hắt xì – -.”

“Chị bị cảm, đừng ăn nhiều đồ lạnh như vậy, Hiểu Hiểu.”

“Không sao, giờ chị cần hạ nhiệt, em mau lên trước đi Tiểu Ưu.”

“Ừ, một hồi hết bận em tới đây với chị.”

Tần Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn bóng dáng bận rộn của Tiểu Ưu, trên đỉnh đầu đột nhiên có một bóng, Tần Hiểu Hiểu hoảng hốt ném cái muỗng ra ngoài, lại bị một người nào đó bắt lấy cắm vào bánh: “Cô Tần, cô đúng khó tìm.”

“Khó tìm cũng bị anh tìm được không phải sao.” Tần Hiểu Hiểu cong cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt không vui, sau đó lại dùng muỗng múc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.

“Sao vậy, tâm trạng không tốt?”

Hôm nay Nhậm Thiên Dã mặc quần áo thoải mái, anh kéo ghế ra, ngồi đối diện Tần Hiểu Hiểu, trong mắt tràn đầy tình yêu: “Ngày hôm qua em còn đồng ý dẫn tôi đi tham quan nơi này mà.”

“Nhậm tổng, tôi có thể nói lý do hôm nay tôi đổi ý không.”

“À? – – nói lý do đi?”

“Lý do? Tôi bị đuổi rồi, đây có tính là lý do không.”

“Ừ, đúng là cần phải tính, nhưng đáng tiếc, giả thiết của em không được thành lập.”

“Cái gì – -?”

Linh – -, điện thoại của cô đột nhiên vang lên: “Alo – -, cái gì? Tôi, tôi…”

Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu khó có thể tin mở to miệng thở gấp, sau đó dùng sức ăn một miếng bánh lớn.

“Sao hả, có tin tức tốt gì muốn chia sẻ không.”

Nhậm Thiên Dã cong môi, nâng tay lên xoa đầu Tần Hiểu Hiểu.

Tần Hiểu Hiểu kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, khoảng cách hai người càng lúc càng gần cũng không có cảm nhận được, cho đến khi đôi môi mỏng ấm áp kia dán lên môi cô.

“Ưm – -.”

Đây, đây là tình huống gì, đầu óc Hiểu Hiểu trống rỗng, mắt đẹp tròn trịa mở to lại mở to, nụ hôn đầu của tôi đó, sao cứ mất như vậy.

“Hiểu Hiểu, nhắm mắt lại.”

“Hắt xì ——.”

__