Cảm giác lạnh lẽo làm mặt cô ta tái nhợt, Tần Hiểu Hiểu khom người, đôi mắt xinh đẹp kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta: “Nói đi, cô muốn tôi bắt đầu từ chỗ nào, hay bắt đầu từ chỗ này nhé?” Kim loại sắc bén rà lên mặt Xuyên Chi Hạ, trượt đến cổ.

“Mày, mày muốn làm gì! Đây là nhà tao, tao cảnh cáo mày đừng có làm loạn!”

“Ha ha…. Vậy mày cứ thử kêu một tiếng xem, xem thử kim của tao nhanh hay mày thét nhanh!”

Xuyên Chi Hạ cắn chặt môi, không nói nữa, hoảng sợ nhìn Tần Hiểu Hiểu, sau đó nước mắt tràn ra, điềm đạm đáng yêu thấp giọng nói: “Cầu xin cô, cầu xin cô tha cho tôi, tôi bảo đảm, bảo đảm sẽ không đánh chủ ý lên người học trưởng Nhậm nữa, tôi bảo đảm.”

“Ha ha——-, mày tưởng tao không nhìn ra mày đang dùng thủ đoạn như trong buổi tiệc lúc nãy sao, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ tha cho mày, nhưng trong mắt Tần Hiểu Hiểu tao chưa bao giờ có hai chữ ‘tha thứ’!”

Xuyên Chi Hà nhấn một cái nút nào đó trên giường, ngay khi cái nút được nhấn, Tần Hiểu Hiểu hung ác nắm cổ áo Xuyên Chi Hạ: “Tiện nhân! Dám dùng thủ đoạn với tao!”

Xuyên Chi Hạ đắc ý cười một tiếng: “Sẽ có người chạy tới ngay, tao muốn nhìn thử mày làm sao chạy trốn.”

“Ồ? Mày cho là mày gọi cứu binh, thì tao sẽ bị bắt?! Đúng là ngây thơ!”

Xuyên Chi Hạ chưa kịp trả lời, Tần Hiểu Hiểu đã cười ngọt ngào nói: “Biết Tuyên thiếu chết thế nào không?”

Cái chết ly kỳ của Tuyên thiếu đã làm chấn động cả thành phố, càng làm người ta lo sợ bất an là Tuyên thị tan rã trong một đêm, bây giờ chỉ đang kéo dài hơi tàn, không biết do ai gây nên, dù cảnh sát đã điều tra một tháng cũng không tra được gì, chỉ có thể kết luận là do trả thù.

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ là———.”

Xuyên Chi Hạ che miệng không dám nói nữa.

“Không sai!”

Tần Hiểu Hiểu đi lên, giơ kéo muốn cắt tay cô ta, hai mắt cô ta trợn to, nhắm mắt lại, ngất đi: “Tao thay đổi ý định rồi, lập tức giải quyết mày thì quá hời cho mày đúng không? Chi bằng—— ha ha.”

Xuyên Chi Hạ đột nhiên bật dậy: “A—–! Cô ta tới, tới! Anh ơi, nhanh tới bảo vệ em!”

Xuyên Tử Lăng ở phòng kế bên nghe tiếng chạy vào, hắn lây Xuyên Chi Hạ đang ngồi trên giường: “Hạ Hạ, Hạ Hạ, không sao cả, em gặp ác mộng thôi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

Xuyên Chi Hạ nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu theo bản năng, khi nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia thì lập tức khóc nức nở: “Anh ơi, anh ơi, người phụ nữ kia tới tìm em, ánh mắt của cô ta thật khủng khiếp, cô ta muốn giết em, em rất sợ, thật sự rất sợ!”

“Ngoan, Hạ Hạ ngoan đừng khóc, ở đây không có người phụ nữ nào hết, không có, em chỉ thấy ác mộng thôi.”

Xuyên Tử Lăng ôm Xuyên Chi Hạ đầu rối bù nước mắt giàn giụa, bàn tay to dùng sức xoa đầu cô ta: “Ngoan, ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”

Từ sau bửa tiệc đó thì biểu hiện của Xuyên Chi Hạ rất bất thường, đặc biệt là ban đêm cô ta thường xuyên hét lên, biểu hiện vô cùng bất thường, Xuyên Tử Lăng lo lắng nhìn em gái, rốt cuộc là bị gì?

Buổi sáng Nhậm Thiên Dã xoay mình, chỗ bên cạnh trống không, bên giường đã lạnh, anh mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, sau đó cửa phòng ngủ bị đây ra, một bóng dáng quen thuộc đi vào, tay cầm một cái khăn nóng lau mồ hôi, thấy anh thức rồi thì cười ngọt ngào đi tới.

“Sao em dậy sớm vậy?”

Anh đau lòng nắm cánh tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô, ân cần hỏi.

“Dì cả tới, cơ thể không thoải mái, đi vận động một chút.”

Tần Hiểu Hiểu để khăn lông vào tủ đầu giường, thuận thế ngồi vào lòng anh, dùng trán cạ trán anh.

Nhậm Thiên Dã ôm cơ thể mềm mại lạnh lẽo của cô, đắp chăn lên cho cô, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo chút trách cứ và ân cần nói: “Bất cẩn quá, mau đắp chăn nằm nghĩ, chờ một chút anh xuống lầu nấu cháo đậu đỏ cho em.”

“Dã, xem ra anh rất rành về dì cả của em.”

Cô trêu ghẹo nói.

Rành? Nhậm Thiên Dã nghĩ thầm trong lòng, anh vốn không biết ngày này của phụ nữ nên chú ý cái gì, nhưng vì cô nên anh mới nghiên cứu, nếu không phải vì cô, anh sẽ không quan tâm mấy chuyện này.

Anh nghiêm túc đấp chăn cho cô xong mới đi xuống lầu nấu đồ ăn, không lâu sao dưới lầu truyền đến tiếng nồi chén va chạm, Tần Hiểu Hiểu nằm trên giường bất giác mỉm cười, cô càng ngày càng thích người đàn ông này.

Một chén cháo đậu đỏ bổ máu được làm xong, anh vừa muốn bưng chén cháu lên lầu thì điện thoại đột nhiên vang lên, đặt chén cháu xuống, anh lấy di động ra nhìn tên trên màn hình, đôi mắt tối lại, nghe điện thoại, anh lạnh giọng nói: “Chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể điện thoại cho con sao?”

“Ông nội, tại sao lại là ông?”

“Ừ, cũng may, con còn nhớ bộ xương già này.”

Bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Đưa cô gái kia về nhà một chuyến.”

“Cái gì?”

“Thiên Dã, là mẹ.”

Nhậm Thiên Dã nghe được giọng nói bên kia điện thoại thay đổi thì im lặng, người kia cũng nhận ra ý anh, cho nên không chờ anh lên tiếng đã nói: “Đứa con gái kia mẹ đã thấy rồi, trừ dáng dấp tạm được thì gia thế không xứng với nhà họ Nhậm chúng ta.”

“Bà điều tra cô ấy!”

Rõ ràng, giọng nói của anh mang theo thuốc súng, không có một chút tôn kính với trưởng bối: “Đừng đụng vào cô ấy! Nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn!” (D: Anh hãy cứ lo cho bà ấy đi, đừng lo cho chị Hiểu… =)))

“Mày——–!”

Bên kia còn muốn nói gì nữa nhưng bị Nhậm Thiên Dã không kiên nhẫn cúp ngang, ném điện thoại lên ghế salon, anh đốt một điếu thuốc lá, phiền não hít hai cái rồi vứt, dùng chân nghiền nát, liếc nhìn cháo nóng trên bàn, bưng lên lầu.