Phỉ... Phỉ... Là cậu phải không?

Giống như những buổi sáng trước kia, vừa mở cửa ra, Phi tươi cười đến chói mắt đứng ngay trước mặt. Phương Tý Thần không thể tin được đứng ngốc lăng.

“Phỉ? Thật là cậu sao?”

Anh kích động, đã lâu không có kinh ngạc như vậy.

Thật là Phỉ! Hắn đã trở lại!?

Một cái ôm ấp trong khoảng cách đó.”Tôi đã trở về...”

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Phương Tý Thần an tâm dựa vào vai Phỉ, theo bản năng ôm hắn thật chặt. Lúc này đây, hắn đã đặt lễ vật đính hôn, hắn nhất định... Nhất định sẽ không để cho Phỉ rời đi...

“Lần này tôi trở về, chủ yếu là nghĩ muốn nói cho anh... Ta kết hôn.”

Rời đi thân thể hắn, Phương Tý Thần thấy Phỉ mang vẻ mặt bất cần. Anh kinh ngạc  lui hai bước, khó có thể chấp nhận chuyện này.

“Kết hôn...?” Anh thì thào tự nói, thân thể run rẩy.

“Đúng vậy, thực đáng tiếc anh không có tới. Bất quá không quan hệ, tôi có mang quà cho anh.” Một bên cười, một bên lấy ra một cái túi tinh xảo.

Chậm rãi ngã ngồi xuống, hắn không dám tin nhìn Phỉ.

Thân ảnh của Phỉ dần dần mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của Phương Tý Thần, biến mất.

Phỉ!

Là mộng...... Thực ngốc...

Phương Tý Thần từ trên giường ngồi dậy, lệ vẫn là không ngừng chảy.

Sao lại có giấc mộng này? Hắn rõ ràng đang ở Đức......

Nhìn cái điện thoại, Phương Tý Thần hơi hơi thở dài một hơi. Hắn... Vẫn là không có gọi... Đúng là vẫn còn...

Suy nghĩ miên man lẻn vào trong đầu Phương Tý Thần. Có lẽ có lẽ, Phỉ đêm nay đang ở cùng một nữ nhân... hoặc là, hắn đã sớm quên nơi này quên hết thảy.

Bằng không vì cái gì, lâu như vậy mà không có tin tức?

Những điều đó cứ lẩn sâu trong đầu Phương Tý Thần, tóm lại chính là qua thật lâu thật lâu, anh đã không có gặp Phỉ.

Cũng giống như những ngày trước kia không có Phỉ anh cũng sống một mình, nhưng mà không hiểu vì cái gì bây giờ sống một ngày bằng một năm. Rõ ràng bản thân đâu có nghĩ tới Phỉ, nhưng trong đêm dài yên tĩnh, lập tức gợn sóng trong lòng.

Cầm lấy điện thoại, nhưng rồi cũng bỏ xuống.

Phỉ... Cậu có biết tôi rất nhớ cậu không?

Không thể dừng lại sự nhớ nhung đang lan tràn trong lòng, không dám thừa nhận sự nhớ nhung đó đã không kiềm chế được.

Lại cầm lấy điện thoại, vẫn là không có nghe đi...

===========================================================

Hoàn chương 35