"Hả"

Phượng Vô trừng to mắt ngạc nhiên. Nha đầu này làm sao vậy, không lẽ vừa rồi là giả bộ? Thật là "nhất kiếm trung tình", "vừa gặp đã yêu" đối với Hàn tiểu tử?

"Aiza, Nha đầu này, ngươi thích đệ tử của ta thì nói thẳng luôn đi, không cần ngại"

Còn Phong Hàn vẫn đứng đó, không tỏ thái độ gì. Giống như hắn đã gặp nhiều trường hợp như thế này.

Diệp Tử Ly nhìn Phong Viễn và Phượng Vô với ánh mắt phi đao, nghiến răng nói:" Không được nói lung tung!!"

Nàng hít sâu, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

"Ta muốn một giao ước với Hàn thiếu chủ đây" 

"Giao ước?" Phong Hàn nhíu mày. Đây là câu nói đầu tiên của hắn từ khi đến Thiên Không.

" Giang Băng! Đem hộ ta đồ mà ta để ở trên bàn trà ra đây" 

Rồi nàng mời nhóm Phượng Vô ngồi xuống.

Nhìn từng giọt nước màu tím từ từ được rót đầy ly. Phong Viễn nghi hoặc cần chén trà lên lắc nhẹ.

"Mạn Ly nha đầu, ngươi đây là muốn hạ độc chúng ta sao?"

Diệp Tử Ly cười khinh thường:" Ta mà muốn đầu độc các ngươi thì các ngươi còn có thể ngồi ở đây sao?"

Rồi nàng từ tốn uống một hớp trà:" Loại trà này lấy sương sớm để làm nước, rồi từng cánh hoa Tử Mạn Dạ Tinh ngâm trong đó hai canh giờ (4h)."

Phượng Vô nghe vậy trong lòng có chút hiếu kì, liền nhấc lên uống thử.

"Ly nha đầu, ngươi có trà ngon thế này mà cứ dấu mãi. Đáng lẽ phải mang ra cho ta thử chút chứ"

Nàng nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo:" Đúng vậy a~~ Lúc đó, ta đáng lẽ nên dùng ngươi để thay thế vào tứ chuột, nhị cẩu mới đúng a!~~ Bây giờ nghĩ lại thấy thật đáng tiếc thay cho bọn chúng."

"Cái gì?!"

Phượng Vô hét toáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc chen mà mình vừa uống. Rồi lão nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán:"Ly nha đầu ngươi phải nói sớm chứ!"

Diệp Tử Ly nhìn Phượng Vô bằng ánh mắt đầy gian xảo, nàng định mở miệng lên tiếng phản bác, chê cười thì Giang Băng bê một cái khay đi đến.

"Thiếu chủ, đồ ngài cần đây"

" Đây là gì?"

Phong Viễn tò mò cầm một tờ giấy trên khai lên. Ánh mắt từ tò mò rồi trở nên thâm trầm khó dò.

"Mạn Ly nha đầu, ngươi đây là có ý gì?"

Nói xong Phong Viễn còn dùng tay khoanh tròn hai chữ "giao ước" trên tờ giấy.

Khuôn mặt Phong Viễn lúc này rất khó coi. Đôi mày nhăn lại thành một chữ " Xuyên" rất rõ ràng. Đôi mắt đen thâm sâu như vực thẳm muốn nuốt nàng vào.

Nhưng nàng lại vô cùng bình tĩnh đáp lại Phong Viễn với ánh mắt tĩnh lặng như mặt biển đêm không sóng. Mà cùng với ánh mắt đó là nụ cươi ngây thơ.

"Trên tờ giấy đó đã nói rất rõ ràng đúng không? Phong trưởng môn?"

Phượng Vô thấy khuôn mặt thâm trầm của Phong Viễn thì lòng tò mo nổi lên, không hỏi gì trực tiếp cầu tờ giấy còn lại.

"Ly nha đầu, sao ta không thấy ngươi nói chuyện này với ta?"

Nàng nhìn Phượng Vô vẻ mặt cười cười, sự vô hại ngây thơ hiện rõ trên khuôn mặt đó. Nàng cầm tờ giấy trên tay lên, nhẹ nhàng bình tĩnh cắn ngón tay của mình. Giọt máu đỏ tươi chảy ra... nhưng nàng lại không nhìn thấy được vẻ đẹp của giọt máu đó.

Ấn ngón trỏ lên mặt tờ giấy đó, dấu ấn đỏ hiện lên. Nàng vẻ mặt bình tĩnh, tay chỉ tờ giấy mà Phong Viễn đang cầm, mà ý muốn của nàng cũng đã được bày tỏ quá rõ trên khuôn mặt vô hại đó.

Trong suốt quá trình, nàng không nói một câu, một chữ. Ánh mắt luôn long lanh, khuôn mặt ngây thơ, kiến người ta nhìn vào khó mà nói ra được những câu nặng lời.

"Được" Giọng nói lạnh nhạt vang lên. Phong Hàn không biết từ lúc nào đã cầm tờ giấy trên tay Phong Viễn, đồng thời trên giấy trắng mực đen đó là một dấu vân tay đỏ. 

Phượng Vô nghe xong giật mình:" Hàn tiểu tử, Ly nha đầu còn bé, mơ mộng là chuyện thường tình. Hôn ước của hai ngươi là tư xưa được ta và Phong Viễn đặt ra, sao có thể nói là 8 năm sau nếu như một trong hai người hay cả hai đều có ái nhân thì sẽ hủy hôn?

Sau 8 năm thì hôn ước hủy là cái chắc rồi còn gì nữa!"

Phượng Vô mặt mày cau có. Lão đâu có quên rằng Ly nha đầu vẫn còn một hôn phu nữa? Nếu sau khi Ly nha đầu trở về khả năng hôn ước với tên vương gia kia bị hủy đi thì chắc chắn sẽ lại có một hôn ước khác được thay vào. Như vậy thì hôn ước của Ly nhan đầu và Hàn tiểu tử sẽ bị hủy!

Phong Viễn một tay nắm chặt tách trà, một tay thì vuốt bộ râu của mình, mặt mày suy tư không biết đa nghĩ cái gì. Mà khác với Phượng Vô lòng như lửa đốt, Phong Viễn suy tư bay xa thì hai nhân vật chính là Diệp Tử Ly và Phong Hàn thì lại vô cùng ung dung ngồi thưởng thức trà, ngắm cảnh đêm. 

"Haizz" Phượng Vô cầm chén trà lên uống một hơi. Lắc đầu chán nản:" Chuyện hôn sự phải có sự đồng ý của bậc phụ mẫu. Ta dù thân là sư phụ ngươi những cũng không thể tự ý sắp xếp. Chuyện này thôi thì để cho phụ mẫu ngươi lo liệu đi."

Lòng Phượng Vô có chút buồn rầu. Nhưng dù sao thì phụ thân của nàng cũng là thần, trên còn có quân. Thân là Hoàng thượng sao có thể để con mình chung một hôn thê với một nam nhân khác? Người giang hồ cũng khó nhịn được cục tức này chứ nói gì đến vua một nước?

Phong Viễn cuối cùng cũng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, lão thở dài, nhìn tờ giấy in đỏ dấu vân tay của Phong Hàn:" Hàn tiểu tử đã đồng ý thì ta cũng đâu nói được gì nữa"

Nàng chỉ cười, không nói gì. Cầm lấy hai tờ giao ước đưa cho Giang Băng vẫn đang im lặng đứng đằng sau.

"Mang cất đi"

Bóng dáng thiếu nữ nhỏ bé của Giang Băng khuất dần, tiếp đó là hình bóng gầy của Phượng Vô, Phong Viễn. Và cuối cùng là hình bóng lạnh băng của thiếu niên Phong Hàn khuất vào bóng tối.

Nàng vẫn ngồi im đó, tay vân vê chén trà đã nguội lạnh. Ánh mắt nhìn trăng, nhìn ánh trăng của lễ đoàn viên.

4 năm nữa thôi! Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, chỉ 4 năm nữa thôi!