Editor: luyen tran

"Ngươi ở đây làm gì? Đi ra ngoài!" ánh mắt Đoàn Cẩm Sơ dời về, nhìn chằm chằm Sở Vân Ly, trong mắt chỉ có lạnh, âm trầm lạnh lẽo, thậm chí bất chấp hậu quả phạm thượng.

Ánh mắt Sở Vân Ly rũ xuống, lặng yên một chút, cầm khăn lông nóng lên, lẳng lặng lau mặt Đoàn Cẩm Sơ, bất kể nàng lạnh lùng cự tuyệt hắn ra ngoài ngàn dặm, cẩn thận lau mặt xong, lại nhẹ nhàng nâng tay nàng lên muốn lau, nàng nổi giận chợt hất lên, khăn lông rơi xuống đất!

"Đến cùng ngươi muốn làm cái gì? Ta không phải là đồ chơi của ngươi!" Đoàn Cẩm Sơ gầm nhẹ, không thể nuốt trôi giận.

Sở Vân Ly cúi người xuống, lượm khăn lông lại thả lại trong chậu nước, sau đó vắt khô, cố chấp lau tay Đoàn Cẩm Sơ lần nữa. Đoàn Cẩm Sơ cắn răng, lại muốn hất tay của hắn lên, nhưng bị hắn có phòng bị dùng sức giữ chặt, giương mắt nhìn nàng, sắc mặt trầm tĩnh như nước: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi đang phát sốt, đừng tùy hứng! Ngày đó chuyện cường hôn ngươi, ta nhận lỗi với ngươi, là ta nhất thời quá xúc động, không kìm lòng được làm chuyện tổn thương ngươi, thật xin lỗi!"

"Không - kìm - lòng - được?" khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ nhếch lên một nụ cười trào phúng, lập lại từng chữ từng câu, trong mắt đều là khinh bỉ: "An Tĩnh vương lại đối với một nô tài không kìm lòng được? Vương gia có thấy lời này rất buồn cười không?"

"Chuyện tình yêu nam nữ, thì tôn ti cao thấp thế nào có thể phân chia rõ ràng sao?" Sở Vân Ly bình tĩnh hỏi ngược lại, không hề chớp mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, đôi mắt đen thẫm từ từ trở nên nóng bỏng: "Tiểu Sơ Tử! Ta sẽ dẫn ngươi xuất cung! Ta không biết vì nguyên nhân gì ngươi trà trộn vào trong cung! Nhưng mà, ngươi nán lại một ngày là nguy hiểm hơn một phần! Bát đệ bây giờ đã không quan tâm tới ngươi, một khi phụ hoàng biết được, sẽ cần phải tra cứu! Một khi tra cứu, ngươi, chắc chắn phải chết!"

"Ha ha. . . .!" Đoàn Cẩm Sơ cười, cười nước mắt chảy ra, lại vẫn cười tiếp: "Sở Vân Ly! Nếu ta đi theo ngươi, chính là ta đâm vào lòng Vân Hách ngàn đao vạn đao! Cho dù có chết, ta cũng không phản bội chàng!"

Sở Vân Ly cau mày: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi tội gì phải như thế? Hắn đã muốn thành thân với người khác, ngươi còn kiên trì giữ cho hắn sao? Đúng vậy, ngươi có thể lùi một bước làm trắc phi hắn, nhưng hắn phải giải thích thế nào cho phụ hoàng rằng ngươi trà trộn vào cung là không có mưu đồ gì đây?"

"Ha ha! Vậy còn ngươi? Ngươi không phải lo lắng ta có mưu đồ sao? Ngươi không phải hoài nghi ta sao?" Đoàn Cẩm Sơ cười trào phúng hỏi, tầm mắt dời xuống: "Phiền Vương gia buông tay!"

Sở Vân Ly rút tay về, nhìn nàng, đột nhiên cong môi cười, nói khẳng định: "Hoài nghi? đương nhiên là phải hoài nghi! Nhưng mà, theo ta được biết, ngươi đã mất trí nhớ! Hoàn toàn quên mất chuyện trước kia, bao gồm là vì cái gì tiến vào cung! Hơn nữa ta có thể nhìn ra, trong tâm tính thiện lương, chẳng qua là thích nghịch ngợm gây sự, cũng không làm bất kỳ chuyện tổn thương người khác chân chính nào! Cho nên, ta cũng lựa chọn tin tưởng ngươi!"

". . . .!" Đoàn Cẩm Sơ im lặng một lúc, ngưng khóc thút thít, chẳng qua là đờ đẫn quay đi. Không kìm lòng nổi hồi tưởng từng hình ảnh, nàng cùng Sở Vân Hách gặp nhau yêu nhau, hắn đi quán rượu tìm nàng, vì nàng đưa thân ngăn đỡ mũi tên, nửa đêm phóng ngựa mà đến cứu nàng khỏi bị chôn sống, hắn cam chịu nàng giữ mình trong sạch, hắn săn sóc tỉ mỉ cho nàng, nâng nàng trong lòng bàn tay, cưng nàng, chìu nàng, yêu nàng. . . .

"Tiểu Sơ Tử! Đồng ý với ta, suy tính một chút đề nghị của ta được không? Ta có thể thề với trời, tuyệt sẽ không hại ngươi, đối với ngươi. . . . Là thật tâm đấy!" Sở Vân Ly khẩn thiết nói, thần sắc có chút xấu hổ, một câu cuối cùng cơ hồ là nghẹn lời, tuấn nhan cũng đỏ bừng cả lên.

Đoàn Cẩm Sơ nhìn hắn, lặng yên trong chốc lát, nhàn nhạt cười nói: "Không! Tĩnh Vương phi là một nữ nhân rất tốt, Tĩnh Vương gia nên thật lòng với nàng mới phải! Trừ Vân Hách, ta sẽ không đi cùng bất cứ ai, cũng sẽ không. . . . thích bất cứ ai!"

"Tiểu Sơ Tử!"

Sở Vân Ly khóa chặt mày kiếm, trầm mặc, đè nén, lẳng lặng nhìn nàng. Hồi lâu, khàn giọng nói: "Hôm nay tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi! Nghỉ một chút sau đó uống thuốc! Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc xong, dưỡng tốt thân thể trước đã! Chuyện này, ngày khác lại nói!"

Dứt lời, đứng dậy, thong thả đi ra.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Đoàn Cẩm Sơ nghiêng người qua, cười khổ, hai hàng nước mắt trong suốt lại chậm rãi chảy xuống khuôn mặt.

Xin Lộ Văn Minh nghỉ bệnh, Đoàn Cẩm Sơ nằm trên giường ba ngày, đến ngày thứ tư lúc xuống giường, đột nhiên thấy đau tim, đau giống như một tim bị xé thành hai nửa, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo!

"Tiểu Sơ Tử! Ngươi làm sao vậy? Không ổn chỗ nào?" Tiểu Xuyên Tử vội vã kêu to, một tay đỡ nàng, một tay sờ trán của nàng, lóng ngóng không biết làm sao.

"Không! Không biết vì sao. . . . Đột nhiên tim đau thắt. . . . Rất đau rất đau. . . .!" hai tay Đoàn Cẩm Sơ đè nơi ngực, cắn chặt hàm răng, trên trán mồ hôi hột lăn xuống từng hạt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đau như hơi sức toàn thân bị rút khô vậy. Vô lực nói xong, trước mắt liền tối sầm, ngất đi!

"Tiểu Sơ Tử! Tiểu Sơ Tử!"

Tiểu Xuyên Tử hét to như nổi điên, đặt Đoàn Cẩm Sơ nằm lên giường, sau đó liền chạy vội như bay ra ngoài.

Lúc này, Lộ Văn Minh đang ở Triều Dương điện hầu hạ, nghe ngoài điện bẩm báo, trong mắt đau xót đứng thẫn thờ vài giây, sau đó trở về Sương phòng, ở đó Sở Mộc Viễn tự tay châm một chén trà đưa cho hắn, dưới đôi mắt sắc bén quan sát chằm chằm, hắn tự mình bưng trà đi Kính Sự phòng.

Một tách trà nhỏ, xuôi cổ uống vào. Một khắc đồng hồ sau, Đoàn Cẩm Sơ tỉnh lại, thân thể không còn đau đớn. "Lộ tổng quản! Ta đây bị bệnh đau tim sao?"

"Không phải đâu! Hôm nay không cần làm nhiệm vụ, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, hoặc đi ra ngoài dạo một chút giải sầu, đừng để ngột ngạt!" Lộ Văn Minh thường ngày trên mặt uy nghiêm lạnh lùng, lần đầu tiên lộ ra chút nụ cười.

Đoàn Cẩm Sơ ngớ ra, sau đó cười rực rỡ: "Cám ơn Lộ tổng quản!"

Tiểu Xuyên Tử dìu đi, hai người ngược ánh mặt trời vàng óng đi dạo tán gẫu. Nhưng cũng cố ý tránh nói về Sở Vân Hách, chỉ tán gẫu bâng quơ ai cũng không nhắc đến hắn.

Nhưng nào ngờ, vô tình đi tới Mẫu Đơn đình, mà trong đình lại đúng lúc có người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý đồng thời xoay người định làm như không thấy. Nhưng, giọng nói sau lưng đã vang lên: "Đứng lại!"

Bất đắc dĩ thở dài, quay lại, Tiểu Xuyên Tử đỡ Đoàn Cẩm Sơ quỳ xuống: "Nô tài tham kiến Mai quý nhân!"

"Ơ! Đây không phải là ngự tiền thị trà thái giám Tiểu Sơ Tử sao? Sáng nay lúc bổn cung thỉnh an hoàng thượng, chưa thấy ngươi! Không ngờ lại gặp phải nơi này!" Mai quý nhân mặc một bộ váy lụa hoa hồng đỏ, mùi thơm nức người, được cung nữ dìu lấy, từ trên nệm êm trong đình đứng lên, õng ẹo thướt tha tựa trước lan can bạch ngọc, quạt nhỏ trong tay che nửa miệng, cười rất vui vẻ.

Tiểu Xuyên Tử cúi đầu, thầm kêu hỏng bét, mũi Đoàn Cẩm Sơ hít sâu, điều chỉnh cảm xúc một chút, tầm mắt hơi nâng lên, đáp rõ ràng: "Hồi bẩm Mai quý nhân! Hôm nay nô tài được nghỉ cho nên không ở ngự tiền hầu hạ!"

"Đều đứng lên đi!"

Cổ tay ngọc Mai quý nhân hơi nâng lên, sau đó quay trở lại nệm êm ngồi, nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ muốn cáo lui "khanh khách" cười: "Tiểu Sơ Tử! Vào trong đình này, bồi Bổn cung thưởng hoa được chứ?"