Editor: luyen tran

Trong viện, tiếng vui đùa vang dội.

Lúc Sở Vân Hách đi đến cửa viện, nghe tiếng giương mắt nhìn lên, chính là Đoàn Cẩm Sơ đang huấn luyện a Hổ nhấc chân, ngửa đầu, động tác đứng thẳng từ từ, làm cả đám nha hoàn cười nghiêng ngả, không khí vui vẻ hòa hợp.

"Ai nha! A Hổ ngươi ngu ngốc sao! Đã nói ba lần! Phải đem hai chân trước đồng thời nâng thẳng lên, ngươi nâng một chân, ngươi cho ngươi là khỉ làm xiếc à!"

"A Hổ! Cảnh cáo ngươi lần nữa! Lần này lại làm không tốt! Buổi tối không được ăn cơm!"

Một tay Đoàn Cẩm Sơ chống nạnh, một tay lấy côn gỗ đập đập xuống đất, liên tục giáo huấn a Hổ. Quen làm huấn luyện viên, cho nên, khí thế kia rất phong cách, dọa được a Hổ nghe theo rúc lại phía sau, ngay cả rên cũng không dám rên một tiếng.

Thấy tình cảnh này, nhất thời Sở Vân Hách trút bớt vẻ lo lắng trong lòng, khóe miệng nâng lên một nụ cười yếu ớt, chậm rãi bước tới, khẽ gọi: "Tiểu Sơ nhi! Nàng mà nói khỉ làm xiếc, a Hổ sẽ phân cao thấp với nàng đó!"

"Tham kiến chủ tử!"

Hạ nhân nghe tiếng quay đầu lại, vội cung kính thỉnh an. Tất nhiên lúc này ánh mắt khác lạ, xưng hô này mặc dù nói không biết bao nhiêu lần, nhưng nay lại nghe ra vô cùng thân mật!

"Đứng lên đi!"

"Tạ ơn chủ tử!"

Trong những người thỉnh an này, đương nhiên không có Đoàn Cẩm Sơ, nàng ở Bát Vương Phủ, sao coi như nô tài được. Tuy rằng chủ tử chưa từng công khai hay truyền đạt xuống lệnh ưu đãi nào, nhưng hễ là hạ nhân có nhãn lực đều thức thời xem nàng là chủ tử thứ hai, nâng lên như Bồ Tát!

"Nó là chó! Chẳng lẽ ta nói giỡn với chó sao?" Đoàn Cẩm Sơ cong cái miệng nhỏ nhắn, nói xong vừa quay đầu lại, phát hiện hai mắt a Hổ sáng ngời nhìn nàng, nhịn không được côn gỗ lại đập mạnh trên đất, vẻ mặt hung hăng: "Không được nhìn ta! Còn nhìn ta! Ta sẽ ăn luôn ngươi!"

"Phụt!"

Cả đám hạ nhân xung quanh lập tức phì cười, mà khuôn mặt tuấn tú Sở Vân Hách lại đen thành bụi than, chụp lấy cổ tay Đoàn Cẩm Sơ, kéo nàng đi qua phía phòng ngủ.

"Ai ai! Chàng làm gì vậy?"

Đoàn Cẩm Sơ bị kéo không hiểu tại sao, vừa kháng nghị, vừa tiện tay ném côn gỗ, bị động đi theo Sở Vân Hách vào phòng, cửa bị hắn đá cho một cước, mà nàng cũng bị hắn đè lên trên cửa.

"Vân Hách, chàng.... ưmh ưmh....!"

Quá kinh ngạc, miệng vừa hé, môi mỏng Sở Vân Hách đã áp lên, bắt lấy toàn bộ lời nàng chưa kịp nói ra, ngăn lại giữa răng với môi. Hắn hôn nàng thật cuồng nhiệt, nàng có thể cảm giác được tâm tình của hắn như đang cực kỳ kích động, cánh môi mềm mại của nàng bị hắn hôn đau buốt, toàn bộ hơi thở trong miệng đều bị hắn nuốt lấy, mà không để cho nàng một khe thở. Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn khuấy đảo trong miệng nàng, mạnh mẽ đến nỗi nàng đứng cũng không vững. Một tay hắn liền giữ trên gáy nàng, thân mình đồng thời áp lên, làm cho nàng xụi lơ trên người hắn.

Đoàn Cẩm Sơ chưa bao giờ bị hôn điên cuồng như vậy, ý thức hỗn loạn, thậm chí nàng còn cảm giác được rõ ràng trên bụng của nàng bị cái gì đó cứng rắn chỉa vào. Vừa nghĩ lại, mặt nàng càng thêm đỏ, mà đồng thời cũng gần như ngạt thở. Từ bản năng cầu sinh, nàng giơ tay lên đẩy hắn ra, đánh đấm hắn. Vì động tác của nàng, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, mắt thâm trầm rét lạnh, vội rời môi ra đứng thẳng người lên!

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hai người thở nặng nề, và tiếng tim đập thình thịch, Đoàn Cẩm Sơ bủn rủn trượt theo cửa phòng ngồi phệt xuống đất, hai gò má đỏ bừng, bực mình nói: "Chàng! Chàng làm gì thế? Muốn hôn chết ta sao! Chàng.... chàng có thể hôn môi nữ nhân như vậy sao? Hay là chàng muốn cho ta chết đặc biệt một chút! Trở thành thiên hạ đệ nhất kỳ án?"

"Tiểu Sơ nhi! Ta.... Thật xin lỗi!" khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách ửng đỏ, thần sắc thoáng bối rối, khom người xuống ôm ngang Đoàn Cẩm Sơ đi về phía giường lớn, vừa đặt xuống giường hắn lại ôm chặt nàng ngay, vùi đầu trên cổ nàng.

"Vân Hách! Chàng.... đừng!" Đoàn Cẩm Sơ giật mình, nghĩ lại biết ngay Sở Vân Hách muốn làm cái gì, vội dùng sức đẩy hắn ra: "Giữa trưa mới rời giường! Hôm nay trời còn chưa tối! Túng dục quá độ không tốt cho thân thể đâu!"

"Sơ nhi....!" Sở Vân Hách lại áp người tới gần, nằm bên cạnh ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ, giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Sơ nhi! Ta muốn nàng! Muốn cho nàng mang thai! Muốn cho nàng sinh hài tử nhanh nhanh....!"

"Ặc! Mang thai sinh hài tử? Còn nhanh nhanh?" Đoàn Cẩm Sơ ngạc nhiên, tiếp theo không vui đẩy Sở Vân Hách một cái, sẵng giọng: "Chàng cho ta là máy đẻ sao, là công cụ cho chàng nối dõi tông đường sao?"

Cổ Sở Vân Hách nghẹn cứng, vội ôm chặt Đoàn Cẩm Sơ lại: "Không! Không phải! Chỉ là.... Chỉ là tuổi ta không còn nhỏ, nên muốn có hài tử thôi!"

"Vậy cũng không nên nhất thời nóng lòng chứ! Huống chi ta còn chưa thành thân với chàng! Chưa cưới có sinh hài tử được không? Còn nữa! Bây giờ ta còn là thái giám! Còn là thái giám hầu hạ hoàng thượng! Chàng nói xem! Ta mang một cái thai to đi dạo trong vườn hoa hoàng cung, đây không phải là kỳ hoa tuyệt thế sao?" Đoàn Cẩm Sơ cau mày, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng kia, nàng lập tức nổi da gà.

"Sơ nhi! Ta sẽ không để cho nàng bị người khác chê cười! Ta sẽ mau chóng bắt tay vào an bài cho nàng xuất cung! Sau đó quang minh chính đại cưới nàng!" Sở Vân Hách vội vàng nói tiếp, cam đoan chắc chắn, chỉ chưa nói rõ là hắn phải đổi lại thân phận cho nàng, nếu không, một đống lớn phiền toái sẽ theo nhau mà đến.

Đoàn Cẩm Sơ gật gật đầu, nhưng vẫn cau mày: "Ừ! Ta không vội! Chàng đừng quá vọng động, lỡ như hỏng chuyện sẽ liên lụy chàng!"

"Đừng lo lắng ta.... ta không sao đâu!" Sở Vân Hách chậm rãi cười, ánh mắt trở nên nhu hòa.

"Vân Hách! Thật ra chàng vẫn rất thích hài tử đúng không?" Đoàn Cẩm Sơ yếu ớt hỏi, phản ứng của hắn, làm nàng tự nhiên liên tưởng đến hai đứa bé sảy thai kia, trong lòng không khỏi hốt hoảng.

Sở Vân Hách biết bao cơ trí, mắt tinh vừa chuyển đã đoán được Đoàn Cẩm Sơ đang suy nghĩ gì, vội nói: "Không! Không phải rất thích! Ta muốn hài tử! Cũng không liên quan đến hai hài tử chưa ra đời kia! Chỉ muốn hài tử nàng sinh thôi!"

"Vậy sao!" Đoàn Cẩm Sơ lòng không yên đáp một tiếng rồi không biết nói gì nữa. Hình như vừa nói đến đứa nhỏ, nàng rất sợ vô tình nói một câu làm đau lòng hắn, dù sao cũng là cốt nhục của hắn mất đi chứ không phải của nàng.

Lúc ngàn suy vạn nghĩ thì một bàn tay to lẳng lặng bao trùm ở trước ngực nàng, nàng giật mình một cái kịp phản ứng, vội chụp lên bàn tay không đứng đắn kia, gắt giọng: "Đánh lén hả? Không cho phép đụng ta! Vừa rồi xem như chàng nhắc nhở ta! Lỡ như hiện tại ta mang thai thì làm sao được?"

"Mang thai có gì không tốt! Ta chính là đang mong ngóng nàng mang thai đây! Nàng đừng lo lắng! Cứ giao hết cho ta! Ta sẽ làm kín kẽ giọt nước cũng không lọt!" Sở Vân Hách tà tà cười rộ lên, trong mắt lóe ra tinh quang.

"Ngưng! Ta không đồng ý! Chờ chàng cưới ta đi rồi nói! Cho dù thế nào cũng không cho phép chàng gặp mặt ta! Sáng mai ta hồi cung! Đêm nay phân giường ngủ!" Đoàn Cẩm Sơ quay lại liếc hắn một cái, nói xong, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội bổ sung tiếp: "Buổi tối chàng không được mộng du đến trên giường của ta nữa!"

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách lúc này đen kịt: "Như vậy sao được? Ta lại càng không đồng ý! Khó có dịp nàng xuất cung ở bên ta hai đêm! Lại để cho ta ngủ một mình! Sao ta có thể chịu được?"