Editor: luyen tran

"Mồ hôi..... lộp độp!" Đoàn Cẩm Sơ dài giọng, hơi áy náy cúi đầu, nhưng áy náy chỉ một chút, lại chợt ngẩng đầu, hồ nghi hỏi: "Mười mấy ngày nay ta không gặp chàng! Chàng đều ngủ một mình sao?"

"Đoàn Cẩm Sơ!" Sở Vân Hách ngồi bật dậy, mắt nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, như muốn cắt nàng thành tám khúc: "Nàng không tin sao? Nha đầu chết tiệt này, nếu mỗi đêm bổn vương hưởng dụng mỹ vị thỏa thê, bổn vương còn có thể đói bụng ăn quàng sao?"

"Hả? Đói bụng ăn quàng? Sở Vân Hách! Ý chàng là sao? Ta rất tệ sao? Được rồi! Đúng là ta rất tệ, ta cũng không quyến rũ phong tình như các cơ thiếp kia của chàng, biết cách làm nam nhân vui vẻ, biết cách lấy lòng nam nhân như thế nào!" Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, nửa vui mừng, nửa tức giận, lập tức nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

Sở Vân Hách đang bị dục hỏa đốt người nhẫn nhịn thống khổ, nhưng thấy bộ dáng Đoàn Cẩm Sơ còn muốn tranh cãi không dứt, liền ôm lấy nàng xuống giường, đi đến hồ tắm, vừa đi vừa dịu dàng dỗ dành: "Nàng không tệ! Là ta nói sai rồi được không? Tiểu nha đầu, bây giờ nàng còn là gà con ngây thơ, đợi gia dạy dỗ nàng thành một yêu tinh, nàng mới lấy lòng gia thật tốt được không?"

Đây mà là dỗ dành sao? Mới câu trước câu sau đã như thế, Đoàn Cẩm Sơ tức giận đỏ mặt tía tai, đôi tay trắng noãn đấm mạnh lên ngực Sở Vân Hách: "Không cần! Không thèm! Ta không thèm lấy lòng chàng, ta chỉ thích ngây thơ, nếu chàng ghét bỏ thì đừng chạm vào ta, có cả đám nữ nhân muốn hầu hạ dưới thân chàng kìa!"

"Ha ha....!" Cửa hồ tắm bị đá văng ra, Sở Vân Hách cúi đầu cười, bước vào thả Đoàn Cẩm Sơ xuống, đưa tay cởi y phục cho nàng, môi mỏng cong lên, nửa trêu tức nửa tự giễu nói: "Sao bổn vương dám ghét bỏ nàng? Nàng như thần nữ, ta còn mặt nóng dán mông lạnh (mặt dầy bám lấy) liên tục, nếu còn ghét bỏ, chẳng lẽ muốn khám phá hồng trần quy y làm hòa thượng thật sao?"

"Hì hì! Ta biết ngay là chàng lừa gạt hoàng thượng, sắc lang như chàng mà chịu làm hòa thượng sao?" Đoàn Cẩm Sơ mỉm cười, nói tới đề tài thú vị này, tâm tình lập tức sảng khoái đứng yên, để mặc cho Sở Vân Hách cởi y phục nàng, tuy ngượng ngùng nhưng cũng không cự tuyệt nữa.

Cởi hết áo khoác và áo trong, nhìn trừng trừng dải băng dầy trước ngực Đoàn Cẩm Sơ, sắc mặt Sở Vân Hách thật khó coi nói: "Mỗi ngày đều buộc như vậy, không đau sao? Thân thể cũng bị nàng làm tổn thương hết rồi!"

"Ta cũng đâu còn cách nào!" Đoàn Cẩm Sơ than thở.

Sở Vân Hách mím môi, vất vả cởi bỏ băng vải, lại tháo tiếp cái yếm, phóng thích hai luồng tuyết trắng của nàng bật ra. Nhìn cảnh xuân trước mắt, yết hầu gian nan lên xuống, không nhịn được đưa hai tay phủ lên. Lập tức hai gò má Đoàn Cẩm Sơ ửng đỏ, đánh lên tay hắn, giọng êm ái nũng nịu: "Tắm rửa đã! Nhịn chút nữa được không?"

"Ừ!"

Đôi tay Sở Vân Hách cứng ngắc, cúi đầu cởi quần Đoàn Cẩm Sơ, nhìn nàng hoàn toàn khỏa thân, cảm giác kích thích muốn phun máu mũi, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Bế bổng nàng lên đặt vào hồ nước ấm, sau đó hào hứng gấp rút cởi áo tháo đai lưng, hắn phải thừa cơ tắm uyên ương trong hồ một lần.

Thân thể tinh tráng của hắn trần trụi trước mặt nàng, lập tức hai má nàng ửng đỏ nhanh chóng lan ra toàn thân, vô cùng xấu hổ nhắm hai mắt lại, không dám liếc nhìn tên nam nhân cười cực kỳ tà ác đang bước vào hồ!

Sở Vân Hách ngồi xuống trên bục hồ nước trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, vuốt ve thân thể mềm mại nhẵn nhụi như nước của nàng, cúi người ôm lấy nàng, nụ cười trên môi càng nồng nàng: "Sơ nhi! Mở mắt ra được không? Ha ha.... Ta thật sự yêu chết cái vẻ thẹn thùng của nàng nhưng lại....!"

"Không! Không mở!" giọng Đoàn Cẩm Sơ ngắc ngứ, bị hắn ôm như vậy, toàn thân khô nóng cao độ, trong cơ thể nổi lên khát vọng không tên dẫn dắt mọi giác quan của nàng, làm nàng cực kỳ khó chịu.

"Ha ha! Được! Không mở thì thôi!" ngoài miệng Sở Vân Hách nói như vậy, nhưng hai ngón tay lại lén mò đến dưới nách Đoàn Cẩm Sơ, thình lình chọt lét một cái, theo bản năng Đoàn Cẩm Sơ chạy trốn, trợn mắt cười lên "khanh khách" la to: "Không được chọt lét ta! Trứng thối! Không được chọt lét!"

"Ha ha ha!"

Sở Vân Hách vui thích cười lớn, hai người đùa giỡn trong nước, náo nhiệt, nước văng tung tóe đầy đất, trong hồ cũng tưng bừng bọt sóng!

Giằng co gần nửa giờ, rốt cuộc Sở Vân Hách ôm mỹ nhân đang tắm ra khẩn cấp chạy về giường lớn.

Chăn tơ mềm mại đắp lên thân thể hai người, nhìn thiên hạ dưới thân thẹn thùng quyến rũ, tâm tinh Sở Vân Hách nhộn nhạo. Những nụ hôn tinh tế như hạt mưa rơi xuống, Đoàn Cẩm Sơ đáp lại, cánh tay trắng noãn bò lên gáy hắn. Hơi thở dồn dập, không kềm được ưỡn ngực lên, cố tình chà trên ngực hắn, môi hắn trượt xuống, đôi mắt đầy dục tình tà mị nhìn nàng, hơi thở khàn đục hổn hển cười khẽ: "Sơ nhi! Nàng thật có bản lãnh yêu tinh! Xem như bổn vương hoàn toàn luân hãm trên người nàng rồi!"

"Ặc....!"

Không để cho Đoàn Cẩm Sơ có cơ hội phản bác, Sở Vân Hách cúi đầu, ngậm đóa hồng mai mê người trước ngực nàng, mút nhẹ hút chầm chậm, liếm cắn vuốt ve, làm cho thân thể Đoàn Cẩm Sơ bất giác run rẩy, đôi mắt ướt át mở to mê dại, thở gấp liên tục: "Vân Hách.... Ừ....!"

Bàn tay to lớn của hắn như có ma lực, khơi dậy nhân cao ham muốn trong cơ thể nàng, mỗi một tấc mơn trớn đều nóng như núi lửa, mây đỏ đầy trời, tựa như mỗi tế bào trong cơ thể đều tê dại, bức thiết muốn áp lên hắn, sau khi áp sát người hắn lại phát hiện còn chưa đủ, khát vọng không tên truyền khắp tứ chi bách hài của nàng, hai tay nàng cuống quýt chạy trên lưng hắn, trong lúc vô tình chụp lên mông hắn, cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn khẽ run động, đôi mắt ướt át mê ly của nàng lóe sáng. Hắn lật lại hôn lên môi nàng, cầm bàn tay nhỏ bé dẫn dắt nàng nắm lấy cự đỉnh dưới người hắn, để nàng cảm nhận được cứng rắn cao ngất của hắn.

"Oa ừ....!"

Đoàn Cẩm Sơ giật mình xấu hổ, nàng muốn rụt lại, nhưng bị Sở Vân Hách bắt lại thật nhanh, dắt tay nàng luật động trên hắn....

"Sơ nhi....!"

Trên trán Sở Vân Hách rịn đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, dục tình càng khó nhịn, vật cứng rắn như sắt kia trong tay nàng như muốn nổ tung....

Chân dài cong lên, chen vào giữa hai chân nàng, trong không trung bàn tay khác tham lam mò vào rừng rậm sâu thẳm của nàng, ngón dài sâu bên trong cảm nhận nàng đã ướt đẫm, như đóa hoa nở rộ nghênh đón hắn đến....

Lòng ngập tràn vui sướng, hắn bỏ tay nàng ra, gầm nhẹ một tiếng, thắt lưng trầm xuống, cùng nàng chặt chẽ kết hợp với nhau!

"Ừ.... Vân Hách....!" nhịn không được Đoàn Cẩm Sơ rên rỉ, níu chặt hai vai Sở Vân Hách, đôi mắt ướt át động tình, long lanh ngất ngây.

Tùy ý luật động, rong ruổi, thân thể nàng khít khao mang cho hắn vô vàn khoái cảm, bao nhiêu ngày trống vắng chờ đợi, thời khắc này như núi lửa bùng nổ, Sở Vân Hách ngân nga, dẫn dắt thiên hạ dưới thân tận hưởng hoan ái....

"Sơ nhi! Ta yêu nàng.... rất yêu rất yêu nàng.... Chúng ta phải sống cả đời bên nhau....!"

Đang lúc kích tình mãnh liệt, môi Sở Vân Hách dán bên tai Đoàn Cẩm Sơ nói lời yêu say đắm sâu tận xương tủy....