Đang lúc cao thủ trên đài quyết đấu, thì lúc này, xung quanh bầu không khí bỗng trở nên âm trầm đến đang sợ.

Từng tiếng la thảm thiết bắt đầu xuất hiện, sau đó vang vọng khắp quảng trường. Khiến cho mọi người đều bắt đầu tạm dừng cuộc chiến, mà quan sát động tĩnh xung quanh.

Phù Dung, Thủy Vu, cùng Lưu Vân Tinh lại nhìn nhau cười, trên mặt bắt đầu xuất hiện một tia hứng thú dạt dào, hoàn toàn không hề có chút gì lo lắng trước tình hình đang xảy ra cả.

Bầu không khí xung quanh bắt đầu thay đổi, bên trên bầu trời, mây đen đang tụ tập lại, gần như phủ cả lôi đài. Những tiếng la thất thanh ngày một lớn dần, ngày một thê lương, làm người ta cảm giác như đang lạc bước vào cửu u địa ngục.

Bầu trời mây đen lúc này lại bắt đầu chuyển sang một màu đỏ như máu, cả không gian không khí âm trầm hẳn lên, tiếng la thất thanh thảm thiết hiện tại, lại hòa lẫn thêm tiếng dã thú gầm rống, khiến mọi người nhất thời hoảng sợ đứng lên.

Có mấy người nhất gan nhẫn không được đã ngất xỉu, các chưởng môn các phái cùng nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ thì lúc này đang trong trạng thái sẵn sàng chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay ngay.

Đang lúc mọi người tinh thần khẩn trương, thì trên bầu trời lại vang lên tiếng cười âm lệ, như thể đến từ địa ngục nhân gian, khiến người nghe không khỏi run sợ.

“ Ha Ha Ha, các ngươi không phải muốn tìm Ma Vực Phong của ta để diệt trừ sao??? Ta đã đến rồi, thì tại sao các ngươi lại không ra tay??? ”.

Tiếng cười vang khắp nơi, bầu không khí lại theo tiếng cười, mà càng ngày càng trở nên dày đặc, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện sương mù, che đi tầm mắt mọi người.

“ A…A…A”.

Trong sương mù, bắt đầu vang lên tiếng la thất thanh thảm thiết của các nhân sĩ võ lâm. Mùi máu tanh chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp lôi đài. Nhưng điều kỳ lạ là đám người Phù Dung cùng Thủy Vu lại vẫn bình an vô sự ngồi đó, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.

Trái ngược là ở đối diện, mấy nhân sĩ võ lâm hiện tại giống như bị âm ma khống chế, bắt đầu điên cuồng chém giết tứ phía, không rõ là  họ chém vào không khí, hay chém vào đồng môn của mình nữa.

Tiếng la ngày một nhiều, máu tươi ngày càng đổ xuống nhiều hơn, lúc này thì trên lôi đài, một thân hắc y trung niên cùng năm thân hồng y nam nhân đột nhiên xuất hiện.

Họ đứng đó nhìn đến cảnh tượng tàn sát bên dưới, không khỏi lạnh lùng cười khinh thường. ‘ Vũ Ma Huyết trận, Thiên Hạ đệ nhất ma trận, phàm là con người có dục vọng bình thường, thì đều không thể nào thoát được nó. Để ta xem xem, lần này các ngươi làm sao trốn thoát!!?? ’.

Trung niên nhân đứng đó, nhìn cảnh tượng giang hồ nhân sĩ đang tự mình tàn sát nhau, tâm trạng của y càng ngày càng hưng phấn, bất quá khi nhìn đến đám ngươi Phù Dung, lại không hề hao tổn gì ngồi đó thưởng trà, thì trong mắt lại lóe lên khó hiểu, cùng không tin.

“ Đây là sao??? Tại sao bọn người đó lại không bị ảnh hưởng??? ” mấy hồng y nhân bên cạnh nhìn đến cảnh này, cũng không khỏi kinh hô ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, hy vọng có thể tìm được đáp án từ phía người xung quanh, bất quá lại để họ thất vọng là, mọi người cũng thế, không ai biết tại sao.

“ Nha, rốt cuộc chú ý đến chúng ta rồi kìa ” Phù Dung nhìn đám người Ma Vực Phong lúc này cũng đã nhìn về phía họ, thì không khỏi cười lên tiếng nhắc nhở.

“ Tỷ tỷ, chúng ta tiếp theo làm sao??? ” Thủy Vu ngoài mặt nghiêm túc hỏi, nhưng trong thanh âm lại hàm chúa vui đùa rất rõ ràng, không hề che dấu.

“ Nga, ngươi không chọc ta, ta sẽ không đụng ngươi. Ngươi dám chọc ta, ta cho ngươi hối hận vì đi vào thế giới này ” Lưu Vân Tinh ngồi bên cạnh, âm thanh thản nhiên thay Phù Dung giải đáp vấn đề.

“ Ân, ý tưởng này không sai ” Thủy Vu nghe xong, liên tục gật đầu tán thành.

Bất quá hành động này của ba người họ, hoàn toàn không hề cố kỵ gì khiêu khích Ma Vực Phong. Và quả nhiên, trung niên nhân nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức xanh mét, nhìn mấy hồng y bên cạnh ra lệnh, rống giận hạ lệnh.

“ Giết cho ta, một tên cũng không để lại ”.

“ Dạ ” mấy hồng y nhân nhận lệnh, nhanh chóng hướng về phía đám người Phù Dung công kích.

Mấy nam nhân thấy vậy, thì ngay lập tức ra tay. Nhất thời tình hình bên này cũng bắt đầu lâm vào hỗn chiến. Bất quá ba người Thủy Vu, Phù Dung, cùng Lưu Vân Tinh thì vẫn như thế, im lặng ngồi quan sát tình hình, như thể những cảnh máu me trước mặt này, chẳng ảnh hưởng gì đến họ cả.

“ Hừ ” trung niên nhân trên lôi đài, nhìn đến cảnh tượng này, không khỏi hừ lạnh thanh.

Từ trong tay áo xuất ra, lập tức trên tay xuất hiện một ba thanh kim châm, nhìn đến Phù Dung ngồi bên dưới, hắn không hề do dự ngay lập tức phóng đi.

“ Cẩn thận ”.

Ba người Phù Dung, Thủy Vu cùng Lưu Vân Tinh đang mãi mê xem xét trận pháp, nên không hề chú ý, đến khi cảm nhận được nguy hiểm định né tránh. Thì trước mặt Phù Dung lập tức có ba bóng người ngã xuống.

Nhìn đến cảnh tượng này khiến Phù Dung không khỏi thất thần. Trên người của Tư Đồ Cơ, Thượng Quan Châu cùng Sở Quan Thanh hiện tại xuất hiện ba thanh ngân châm, trên châm rõ ràng là đã được tẩm độc, hơn nữa theo phương hướng có thể thấy được đây là nhằm vào nàng mà đến. Ba nam nhân này chính là thay nàng mà đỡ chúng.

Không hiểu sao nghĩ vậy khiến Phù Dung không khỏi cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng được.

Bên cạnh Thủy Vu cùng Lưu Vân Tinh nhanh chóng tiến đến trợ giúp, cũng may chất độc, dù là kịch độc, nhưng Thủy Vu có thể giải, nên tính mạng ba người đều không nguy hiểm, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ không sao.

Phù Dung thấy vậy, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn, lúc này, nàng nhìn đến trung niên nhân trên lôi đài, sắc mặt ngay lập tức trở nên âm lãnh đến dị thường, khiến Thủy Vu cùng Lưu Vân Tinh hai người đều biến sắc không thôi.