Editor: Tường An

Hoa phu nhân nhíu mày, cuối cùng thở dài một tiếng, nhưng nàng vừa định đi trợ giúp những người khác, trên không trung đột nhiên truyền đến hai tiếng rồng gầm, sau đó liền nhìn thấy hai thân ảnh từ xa bay đến, che kín cả một khoảng trời.

Vừa nghe thấy hai tiếng rồng gầm kia, Tiểu Bạch kinh hỉ nhảy dựng lên: "Cha, nương!"

Cha và nương cũng tới, thật tốt quá!

Hai con bạch long bay lượn trên không trung, cúi đầu nhìn cuộc chiến phía dưới.

"Chúng ta tới chậm một bước, ma thú chí tôn rốt cuộc vẫn được thả ra rồi", một con bạch long hóa thành bạch y nam tử, xuất hiện giữa chiến trường, "Hiện tại chỉ còn cách ngăn hắn lại."

"Phụ thân, sao ngươi tới đây?" Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh bạch y nam tử, hưng phấn reo lên.

"Tới hỗ trợ!"

Bạch y nam tử cười nói, sau đó xuất hiện sau lưng một vị cường giả, giải quyết ma thú công kích hắn.

Vì có cha mẹ Tiểu Bạch gia nhập, tình thế trên chiến trường tạm thời cân bằng lại.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi...

"Tiểu tử thúi, ngươi hiện tại căn bản không phải là đối thủ của ta!" Ma thú chí tôn cười lạnh nhìn Dạ Vô Trần, "Cho nên, ta khuyên ngươi chịu thua đi."

Dưới ánh mắt khinh thường của ma thú chí tôn, Dạ Vô Trần chậm rãi đứng dậy, một thân y phục rách mướp, khóe miệng có vệt máu tràn ra.

Hắn giơ tay lau sạch máu trên môi, dung nhan tuấn mỹ kiên định không đổi.

"Dù ta chết, ngươi cũng đừng mơ có thể động tới nàng!"

"Ha ha!"

Ma thú chí tôn cười phá lên, bắn ra một cỗ lực lượng cường đại, đánh vào ngực Dạ Vô Trần.

Máu tươi dần nhuộm đỏ áo bào tím, tà mị mà quyến rũ, cực kỳ chói mắt...

Cho dù thực lực Dạ Vô Trần cường đại nhưng đối mặt với cường giả chí tôn thì vẫn quá yếu.

Có thể chống cự được đến lúc này đã đủ khiến ma thú chí tôn lau mắt mà nhìn rồi.

"Tiểu tử, thực lực của ngươi hiện giờ tuy chỉ cách chí tôn một bước, nhưng một bước này chính là thiên sơn vạn thủy, dù một vạn ngươi cũng tuyệt đối không đánh lại ta! Ngươi xác định vẫn muốn kiên trì sao? Nếu ngươi muốn kiên trì, ta cũng sẽ tiếp tục! Cho đến khi chơi chán mới thôi."

Dạ Vô Trần tươi cười tà mị, vẫn đứng thẳng tắp trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Đĩnh đạc, ngạo nghễ như tùng như trúc.

"Phía sau ta có nàng, ta không thể ngã xuống! Dù chết, linh hồn ta vẫn sẽ kiên trì! Vĩnh viễn không để ngươi tổn thương nàng."

Chính vì sau lưng hắn là nàng, cho nên bất luận thế nào, hắn sẽ không ngã xuống.

"Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Ma thú chí tôn lập tức ngưng tụ nguyên khí thành vô số thanh kiếm, lực lượng cường đại khuếch tán ra xung quanh, dưới sự uy áp đó, chiến trường đột nhiên im bặt, không ai có thể nhúc nhích...

"Phụ thân!"

Dạ Tư Hoàng vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn này, đôi mắt đỏ bắn ra tia sáng quỷ dị, thét lớn.

Nhưng, hắn không cách nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả, trái tim như bị xé nát.

Ngược lại, Dạ Vô Trần động!

Không sai, dưới uy áp cường đại của ma thú chí tôn, hắn vẫn có thể cử động.

Đừng nói những người khác, ngay cả ma thú chí tôn cũng ngây ngẩn...

Hắn không thể tin nổi, uy áp của một cường giả chí tôn như hắn mà vẫn không áp chế được nam nhân này.