- Thành Hổ, đi ra!
Thanh âm bên ngoài càng ngày càng vang dội, Thành Hổ đứng dậy bước ra ngoài, Trương Đại Thiểu cũng không do dự, cũng thảnh thơi đi về phía cửa.
Tiểu Mã sửng sốt, lạch bạch đi theo.
Lúc ba người Trương Đại Thiểu cùng Thành Hổ đi ra ngoài thì ngoài cửa đã vây đầy người, mấy người cầm đầu là ai thì Trương Đại Thiể không biết, nhưng Thành Hổ lại rất quen thuộc, hắn cười lạnh một tiếng, khẽ giới thiệu với Trương Đại Thiểu.
- Người đầu hói kia chính là Mã hòa thượng, người đen thui kia chính là Hắc Lão Tam, bộ dạng như gốc cây kia chính là A Lai, lông ngực dài mọc tận cổ kia chính là Sài Khoa Phu, cừ thật, thật sự là trận địa thật lớn.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, liếc mắt nhìn qua những người này, người chủ nhà Sharjah kia không có ở đây.
Cười hắc hắc, Trương Đại Thiểu chế nhạo nhìn Thành Hổ:
- Anh Hổ, xem ra cũng không được hoan nghênh giống như anh nói.
Thành Hổ hừ nói:
- Không chào đón tôi, tôi càng phải hung hăng giành một đống kim cương về tay.
- Thành Hổ, tôi còn nghĩ cậu là một con rùa đen rút đầu, không dám đi ra chứ?
Một giọng nói tục tằng tự đắc giống như ma đao cắt ngang cuộc nói chuyện của Thành Hổ cùng Trương Đại Thiểu, Sài Khoa Phu mở miệng trước, ánh mắt giống như chim ưng, đây là một lão cáo già.
- Sài Khoa Phu, đưa nhiều người tới đây như vậy, ông có ý gì?
Thành Hổ cũng lớn tiếng đối chọi gay gắt.
- Ý gì à?
Sài Khoa Phu cười lạnh, trợn to hai mắt, lòng đầy căm phẫn:
- Thành Hổ, cậu đừng có ở đây giả bộ hồ đồ, cậu xem những lão già chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? Cậu không khỏi quá coi thường chúng tôi rồi!
Tuy biết rằng Sài Khoa Phu đang làm trò quỷ nhưng Thành Hổ lại không biết Sài Khoa Phu đang làm cái quỷ gì, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng:
- Sài Khoa Phu, đến tột cùng là ai đang làm trò quỷ mọi người trong lòng đều biết, tôi đi ra ngoài lăn lộn, có mượn ắt có trả, tôi khuyên ông vẫn nên thành thật một chút mới tốt.
- Ha ha!
Sài Khoa Phu ngửa mặt lên trời cười:
- Lúc này rồi mà còn làm bộ làm tịch, Thành Hổ, cậu can đảm lắm, nhưng cậu cho rằng như vậy có thể lừa dối sao, sai lầm quá rồi!
- Ông có ý gì?
Thành Hổ trầm giọng hỏi.
- Cậu đừng cho rằng chúng tôi không biết.
Lúc này Sài Khoa Phu chỉ một lóng tay vào Trương Đại Thiểu:
- Người này chính là cảnh sát, là nằm vùng!
- Ông thúi lắm!
Lúc này Thành Hổ hét lớn một tiếng, tức giận đến run người, Sài Khoa Phu này thật sự là quá âm hiểm, một cái tội danh xấu lớn như vậy chụp xuống, làm không cẩn thận là mất mạng ngay.
Tiểu Mã thường thường đi theo bên người mình, mọi người đều rất quen với hắn, không tiện ụp lên người tiểu Mã, mà Trương Đại Thiểu cũng là một người giang hồ nhưng lại lạ mặt, nói Trương Đại Thiểu là nằm vùng, chuyện này thật sự rất phiền toái.
- Đây là Trương Thiên, là anh em của tôi, Sài Khoa Phu, nếu ông dám ngậm máu phun người, đừng trách tôi trở mặt với ông!
Thành Hổ thật sự nổi giận bởi vì Sài Khoa Phu này đùa có chút quá, chỉ vào Sài Khoa Phu rất nghiêm khắc nói.
Sài Khoa Phu cũng không để ý đến lời nói của Thành Hổ chút nào, ôm cánh tay hừ nói:
- Cậu không cần uy hiếp tôi, tôi biết Thành Hổ cậu ba đầu sáu tay, mánh khóe thông thiên, loại người nhỏ bé như chúng tôi cũng không đủ cho cậu loại bỏ. Nhưng chuyện này trọng đại, vì an nguy tính mạng, cho dù đắc tội cậu tôi cũng muốn vạch trần. Tôi hoàn toàn có thể khẳng định, tiểu tử này là nằm vùng. Nhưng tôi cũng tin rằng cậu bị tên nằm vùng kia lừa dối. Thành Hổ, cậu tỉnh táo một chút, cậu không lo mình chết nhưng chúng tôi còn chưa muốn chết đâu.
Chiêu này của Sài Khoa Phu thật sự rất cao mình, Thành Hổ tạm thời ở thế hạ phong, cũng không có biện giải vô dụng nữa, cười lạnh một tiếng:
- Sài Khoa Phu, chuyện này hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, ông muốn thế nào?
- Đem tên nằm vùng này giao cho tôi, tôi cam đoan sẽ làm cho hắn chính miệng thừa nhận thân phận của mình, tóm lại những điều hắn biết, tôi đều có thể moi ra.
Sài Khoa Phu ngẩng đầu ưỡn ngực nói, cố ý vô tình liếc nhìn Trương Đại Thiểu một cái. Lại phát hiện, người thanh niên này lại mang một bộ dáng đang xem náo nhiệt, dường như căn bản không có để những việc xảy ra trước mắt để ở trong lòng, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Thành Hổ không nói gì, cũng trực tiếp lấy súng của mình ra, tiểu Mã thấy thế cũng không nói gì mà cũng lấy ra một khẩu súng.
Mọi người ở đây vừa thấy vậy đều hơi động dung, xem ra lão cáo già Sài Khoa Phu này thật là chọc đến điểm yếu của Thành Hổ rồi, nếu không Thành Hổ cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy.
- Tôi nói rồi, Trương Thiên là anh em của tôi, kẻ nào muốn động đến hắn, tôi sẽ bắn kẻ đó!
Thành Hổ đằng đằng sát khí nói.
Tiểu Mã cũng gắt gao nắm súng, chuẩn bị sẵn sàng, dùng hành động cho thấy quyết tâm của mình.
Thấy một màn này trong lòng Sài Khoa Phu miễn bàn có bao nhiêu vui sướng, nhìn không ra người gọi là Trương Thiên này lại được Thành Hổ nhìn trúng.
Nếu dạy dỗ Trương Đại Thiểu tốt một chút mà nói, vậy thì đã hung hăng tát cho Thành Hổ một cái thật đau. Đến lúc đó xem người này còn có thể diện mà đứng đây nữa không.
- Thành Hổ, cậu làm cái gì vậy?
Trên mặt Sài Khoa Phu lại thể hiện bộ dáng đầy căm phẫn:
- Cậu bao che tên cảnh sát này như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
- Thành Hổ, tên cảnh sát này sẽ hại chết chúng ta đấy.
Hắc Lão Tam hé ra thổi ra một luồng khói trắng, hình thành một dải sáng rỡ đối lập:
- Nếu bị phát hiện rồi vậy thì không thể buông tha cho hắn.
- Tôi nói này Thành Hổ, cậu không phải cùng thông đồng với cảnh sát chứ, có phải muốn đem chúng tôi một lưới bắt hết không?
Người có vẻ mặt đáng khinh, ông trùm Nhật Bản - Bát Minh Hoàng cũng mở miệng nói.
Lập tức mọi người trăm miệng một lời, những ông trùm ở đây chưa từng có tình huống thống nhất ý kiến như vậy, đều mãnh liệt muốn đem Trương Đại Thiểu đi thẩm vấn. Có một lời không hợp liền muốn động thủ.
- Anh Hổ, tôi đi theo bọn họ để làm rõ sự thật.
Tiếng nói của Trương Đại Thiểu đánh vỡ không khí đặc mùi thuốc sùng:
- Nếu bọn họ nói tôi là cảnh sát, tôi đây sẽ chứng minh cho họ thấy có đúng hay không, chính là vàng thật không sợ lửa, chính không sợ tà, tôi sợ cái gì chứ!
- Trương Thiên, đây không phải đùa đâu.
Thành Hổ có chút lo lắng nhìn Trương Đại Thiểu, mọi người ở đây rất rõ ràng, cái gọi là thẩm vấn sẽ xảy ra chuyện gì, đơn giản chỉ là dùng các thủ đoạn tra tấn, làm cho người ta hết sức lực.
Tuy rằng Sài Khoa Phu không thực sự muốn làm chết người, nhất là thấy Thành Hổ coi trọng Trương Đại Thiểu thì ý niệm ban đầu này của hắn cũng biến mất. Nhưng làm cho tàn phế thì cũng không phải không có khả năng.
- Đứa trẻ tốt, có gan lắm!
Biểu hiện của Trương Đại Thiểu cũng làm cho mấy ông trùm ở đây thầm khen trong lòng, nghĩ thầm khó trách Thành Hổ lại giữ gìn hắn như vậy, quả nhiên đều là anh hùng.
- Yên tâm đi anh Hổ, không có việc gì đâu.
Trương Đại Thiểu gật mạnh đầu với Thành Hổ, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Chính nụ cười này lại có một loại lực lượng cực kỳ lớn, Thành Hổ cơ hồ là hoàn toàn tin tưởng vào Trương Đại Thiểu. Đây là một người thần kỳ, hắn nói không có việc gì thì nhất định là không có việc gì.
- Sài Khoa Phu, vẫn là câu nói kia, chuyện hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, về sau ông nên cẩn thận một chút.
Thành Hổ hung tợn cảnh cáo Sài Khoa Phu một câu, thu lại cây súng giảm thanh.
Trương Đại Thiểu bước ra, nhìn Sài Khoa Phu nói:
- Dẫn đường.
- Giỏi lắm! Áp Tử, người này giao cho cậu!
Sài Khoa Phu hừ nói, vung tay lên, một người gọi là Áp Tử ở bên cạnh vui vẻ chạy tới, ý bảo Trương Đại Thiểu đi theo phía sau mình.
Lập tức Thành Hổ cùng tiểu Mã, tính cả Sài Khoa Phu với mấy người ở đó rầm rầm đi theo sau, tất cả mọi người đều mỏi mắt chờ mong, dường như muốn chính mắt nhìn thấy cảnh tượng bị thẩm vấn của Trương Đại Thiểu