Biệt thự vịnh Thanh Long, Liễu Thành.
Đây là nơi ở của người có tiền. Các biệt thự bên trong đó đều là những căn riêng biệt, có cả vườn hoa và hồ bơi ngoài trời riêng. Vu Nhược Hy vừa lái xe đến cổng thì cổng sắt tự động mở ra. “Đến rồi.” Vu Nhược Hy tắt máy nói một câu rồi bước xuống xe. Lâm Phi Vũ cũng xuống xe theo. Anh ngẩng đầu liếc nhìn biệt thự, rồi đi đằng sau Vu Nhược Hy. “Nhược Hy đến thăm ông ngoại đấy à?” Vu Nhược Hy vừa đi vào, bà ngoại Chu Tịnh thân thiết gọi cô. “Bà ngoại, ông ngoại đâu ạ?” Hôm nay Vu Nhược Hy mời Lâm Phi Vũ đến là để khám bệnh cho ông ngoại cô, nên mới hỏi thẳng về ông ngoại Đồng Minh Lê của cô. “Ông ấy đang ở sân sau đó.” Chu Tịnh thấy Lâm Phi Vũ mặc đồng phục bảo vệ cũng không để tâm cho lắm, còn tưởng anh là tài xế do Vu Nhược Hy dẫn tới. Khi ba người đi tới sân sau, Đồng Minh Lê đang nằm ngủ say trên ghế mây. “Ông già, Nhược Hy đến thăm ông này.” Chu Tịnh đi tới bên cạnh Đồng Minh Lê khẽ lay người ông ấy. Bấy giờ Đồng Minh Lê mới từ tốn mở mắt ra, hiền từ nhìn Vu Nhược Hy cười nói: “Nhược Hy, cháu lại đến thăm ông ngoại đấy à?” “Ông ngoại, gần đây sức khỏe ông thế nào?” Vu Nhược Hy đi tới ân cần hỏi han. “Bệnh cũ ấy mà, vẫn vậy thôi.” Đồng Minh Lê cười cười, vẻ mặt chẳng hề để tâm. Ông ấy đã sống đến chừng này tuổi, quá coi nhẹ việc sống chết rồi. “Ông ngoại, đây là nhân viên trong công ty chúng ta. Anh ấy biết đôi chút Trung y, để anh ấy khám bệnh cho ông ngoại nhé.” Vu Nhược Hy chỉ vào Lâm Phi Vũ giới thiệu. Lúc này hai người già mới nhìn Lâm Phi Vũ nhiều hơn. “Nhóc con, cậu còn trẻ như vậy đã biết Trung y, khá đấy!” Đồng Minh Lê nhìn Lâm Phi Vũ khen ngợi một tiếng. Nhưng ông ấy lại chẳng hề để tâm, bởi vì ông ấy biết đây là tấm lòng của cháu gái. “Cảm ơn ông!” Lâm Phi Vũ thấy Đồng Minh Lê khen mình thì nói lời cảm ơn. “Ông ngoại, y thuật của anh ấy thật sự rất tốt. Cháu đã tận mắt chứng kiến rồi, để anh ấy khám bệnh cho ông nhé.” Vu Nhược Hy vẫn cho rằng ông ngoại hơi không tình nguyện nên lên tiếng giải thích. “Được được được. Người do Nhược Hy tìm đến, làm sao ông ngoại có thể không tin cơ chứ? Nhóc con, cậu hãy khám giúp ông già này đi.” Đồng Minh Lê cưng chiều gật đầu lia lịa về phía Vu Nhược Hy, sau đó nói với Lâm Phi Vũ. “Sếp Vu, cô hãy giúp tôi chuẩn bị kim bạc đến đây.” Lâm Phi Vũ nói. “Được, anh đợi một lát.” Dứt lời, Vu Nhược Hy xoay người đi lấy kim bạc. Nhân lúc Vu Nhược Hy rời đi, Đồng Minh Lê nhìn Lâm Phi Vũ nói: “Nhóc con, bệnh này của tôi đã rất nhiều năm rồi, mà lớn tuổi không tiện phẫu thuật. Lát nữa dù thế nào, cậu hãy nói mấy câu cho sếp Vu của các cậu yên lòng nhé.” “Vâng.” Lâm Phi Vũ đáp. Chẳng mấy chốc, Vu Nhược Hy đã cầm một hộp kim bạc đi tới, đưa cho Lâm Phi Vũ: “Cái này được không?” “Được.” Lâm Phi Vũ nhận lấy kim bạc đáp. “Ông cụ, bây giờ ông hãy nằm xuống đi.” Lâm Phi Vũ nhìn Đồng Minh Lê nói. “Được.” Đồng Minh Lê nghe xong thì dịch mông, ngồi ngay ngắn. Sau đó Lâm Phi Vũ bắt mạch cho ông ấy. Bắt mạch xong, Lâm Phi Vũ không nói hai lời, lấy kim bạc ra, nhanh chóng đâm vào huyệt Cực Tuyền ở vị trí tim của Đồng Minh Lê, sau đó lần lượt đâm vào các huyệt khác. Lâm Phi Vũ đâm kim bạc xong thì không ngừng tay, mà bắt đầu chỉnh độ châm. Bằng mắt thường rất khó nhận ra mỗi cây kim bạc đang run lên. Vu Nhược Hy đang đứng bên cạnh không nhìn thấy rõ, nhưng Đồng Minh Lê lại cảm nhận một cách chân thực. Ông ấy chỉ cảm thấy kim bạc đang tỏa ra một luồng sức mạnh, mà cảm giác này khiến người ta rất hưởng thụ. Người trong nghề vừa ra tay là biết giỏi hay không. Đồng Minh Lê ngạc nhiên nhìn Lâm Phi Vũ. Cậu nhóc này thật sự có tài. Tầm mười phút sau, trán Đồng Minh Lê bắt đầu rịn mồ hôi, bởi vì kim bạc luôn tỏa ra năng lượng, khiến ông ấy cảm thấy toàn thân nóng rực. Đồng Minh Lê biết mình đã gặp được thần y, nên cứ nhẫn nhịn không dám hỏi, chỉ sợ làm phiền mạch suy nghĩ của Lâm Phi Vũ. Mặc dù Đồng Minh Lê đã xem nhẹ việc sống chết, nhưng ai lại muốn mình thật sự mang bệnh, ai chẳng muốn được khỏe mạnh, chẳng qua là bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực mà thôi. Bây giờ y thuật của Lâm Phi Vũ đã cho ông ấy nhìn thấy tia hy vọng, khiến trái tim ông ấy tiếp tục bùng cháy. Sau khi kết thúc vận châm, Lâm Phi Vũ đã rút kim bạc ra, nhìn Đồng Minh Lê nói: “Ông cụ, tôi sẽ kê hai đơn thuốc để ổn định, nửa tháng sẽ khỏi hẳn.” Nửa tháng sẽ khỏi hẳn? Ba người còn tưởng mình nghe nhầm, đôi mắt xinh đẹp của Vu Nhược Hy sáng lên, kích động hỏi: “Bệnh tim của ông ngoại tôi thật sự có thể khỏi ư?” “Nói đúng hơn là đã chữa khỏi, uống thuốc chỉ để ổn định mà thôi.” Lâm Phi Vũ cất kim bạc đưa cho Vu Nhược Hy. Vu Nhược Hy vẫn đang chấn động. Lâm Phi Vũ đưa kim bạc mà cô cũng quên nhận lấy. “Cảm ơn thần y trẻ tuổi.” Bây giờ Đồng Minh Lê mới là người có quyền lên tiếng nhất. Bản thân ông ấy biết rõ nhất sức khỏe mình tốt hay xấu. Trước đây ông ấy luôn cảm thấy tim ngột ngạt, lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều. “Ông ngoại, ông thấy thế nào ạ?” Vu Nhược Hy ân cần hỏi. “Đỡ hơn nhiều rồi. Đúng như những gì thần y trẻ tuổi đã nói, ông cũng cảm thấy khỏi rồi.” Đồng Minh Lê kích động cười đáp. “Cháu đi gọi bác sĩ Vương đến khám cho ông ngoại.” Dứt lời, Vu Nhược Hy vội vã chạy vào trong biệt thự. Không uống thuốc, cũng không làm phẫu thuật mà chỉ dùng kim bạc đâm như thế, mười mấy phút đã hoàn thành. Bệnh tim nhiều năm đã được khỏi hẳn? Nếu nói ra ngoài liệu có ai tin đây? Vu Nhược Hy tin tưởng y thuật của Lâm Phi Vũ, nhưng không ngờ rằng bệnh tim lại được chữa khỏi nhanh như thế. Vu Nhược Hy đi nhanh mà quay lại cũng nhanh, theo sau là một vị bác sĩ. Ông ta là bác sĩ Vương mà Vu Nhược Hy đã nói, cũng là bác sĩ riêng do Đồng Minh Lê mời đến. “Ông Đồng, tôi mới nghe cô Vu nói bệnh tim của ông đã được chữa khỏi. Bây giờ tôi sẽ kiểm tra cho ông.” Bác sĩ Vương nói xong thì lấy ống nghe ra nghe thử. Sau đó ông ta dùng máy móc kiểm tra cho Đồng Minh Lê. Mất khoảng nửa tiếng mới kiểm tra xong. “Chuyện này... làm sao có thể chứ.” Bác sĩ Vương không dám tin nhìn kết quả kiểm tra. Ông ta cũng tin vào Trung y, cũng biết điểm đặc biệt của Trung y, nhưng chỉ châm vài cây kim đã chữa khỏi cho người mắc bệnh tim thì thật sự chưa từng nghe qua. “Sao thế?” Vu Nhược Hy thấy bác sĩ Vương ngạc nhiên thì vội vàng hỏi han. “Quả thật đã khỏi hẳn. Đúng là kỳ tích.” Bác sĩ Vương thán phục. Ông ta là bác sĩ, cũng biết hiện nay bệnh tim không được phẫu thuật thì không có cách nào khỏi hẳn, nhất là người lớn tuổi như Đồng Minh Lê. Bây giờ kết quả kiểm tra đang bày ra trước mắt ông ta, còn là ông ta tự tay kiểm tra, nên ông ta không thể không tin. “Nhóc con, kẻ hèn Vương Liễu này có thể hỏi cậu về cách chữa khỏi hẳn cho ông Đồng không?” Vương Liễu nhìn Lâm Phi Vũ cung kính hỏi. Ông ta rất tò mò về cách chữa khỏi bệnh tim cho Đồng Minh Lê. “Trung y uyên thâm, không tiện giải thích.” Lâm Phi Vũ cười đáp. Quả thật anh không tiện giải thích. Dù gì anh cũng dùng khí để độ châm, người bình thường không tài nào hiểu được. Vương Liễu còn tưởng là vì bài thuốc bí truyền không thể truyền ra bên ngoài nên Lâm Phi Vũ không muốn nói gì thêm. Sau đó Vương Liễu nhìn Lâm Phi Vũ áy náy nói: “Là tôi đã lỗ m ãng rồi.”