“Cậu tỉnh rồi?”

Vừa mở mắt Hướng Hiểu Đông đã bị khuôn mặt tươi cười kề sát làm cho hoảng sợ.

“Anh là ai?” Cậu cảnh giác hỏi.

“Tôi?” Bộ dạng giống như nghe được vấn đề mình cực kỳ chờ mong để được nói, chỉ vào mũi mình sung sướng cười.

Hướng Hiểu Đông không hiểu sao người đối diện lại bày ra thái độ ấy, điều cậu hỏi đáng buồn cười lắm sao?

“Tôi là bác sĩ, cũng là người giám hộ đặc biệt của cậu.”

“Giám hộ đặc biệt?”

“Đúng vậy, tuy rằng không phải tôi cam tâm tình nguyện nhưng bị kẻ tai to mặt lớn kia uy hiếp không thể làm gì khác hơn là đành phải ủy khuất một chút.” Hắn cười hì hì, cảm thấy câu nói của mình rất vui nhộn, căn bản là mặc kệ Hướng Hiểu Đông nghe có hiểu hay không.

Hướng Hiểu Đông thực sự hoàn toàn không hiểu đối phương rút cục muốn nói cái gì?

“Ây… Tôi nói lại một lần nữa cũng được, tên của tôi là Thẩm Chiêu Dương, là bác sĩ của bệnh viện này.” Hắn giúp Hướng Hiểu Đông nâng người dậy, lấy cái gối chẹn vào lưng cho cậu.

“Bác sĩ Thẩm.” Hướng Hiểu Đông gật đầu, nhưng cậu không hiểu vì sao lúc này cậu tỉnh rồi anh ta vẫn chưa rời đi.

“Còn nữa, tôi là bạn học cao trung với Hà Húc Đông.”

“Học cao trung? A…”Hướng Hiểu Đông ngẩn người, nói cách khác bọn họ là cùng trường phải không?

“Thế nên tôi cũng biết cậu, lớp hai, mười bảy tuổi, hội trưởng hội học sinh Hướng Hiểu Đông.” Thẩm Chiêu Dương đút hai tay vào túi áo blouse cười tủm tỉm “Nhưng mà không nghĩ cuối cùng cậu nghỉ hè lại đi du học ở nước ngoài.”

“Tôi đi Anh quốc.” Hướng Hiểu Đông cười đáp lễ, nói là du học không bằng nói là chạy trốn!

“Nhưng biết Húc Đông nhiều năm rồi, tôi còn không biết hai người quen nhau, hơn nữa …hình như rất thân thuộc.” Thẩm Chiêu Dương cười cười, giả như vô tình “Các cậu cao trung thì quen nhau phải không?”

“Uhm.” Hướng Hiểu Đông trong lòng căng thẳng cúi đầu nhăn mày một lúc mới tiếp “Chúng tôi là…là bạn bè.”

Bạn bè… Cậu chỉ có thể nói như vậy, bởi cậu vô pháp có một vị trí trong lòng Hà Húc Đông.

“Bạn bè sao?” Thẩm Chiêu Dương lôi cái ghế ngồi xuống sát giường bệnh, tay xoa xoa cằm đùa giỡn “Tôi cũng là bạn của anh ta đó, nhưng tôi không nghĩ anh ta vì một người bạn sinh bệnh té xỉu mà nháo nhác ôm đi cấp cứu, còn uy hiếp bác sĩ làm giám hộ.”

Nháo nhác? Hướng Hiểu Đông ngây ngẩn cả người, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng Hà Húc Đông dáng vẻ vội vàng như vậy. Có thật là anh ta không? Có phải khi cậu té xỉu là anh ta ôm cậu?

“Sao có khả năng…” Hướng Hiểu Đông thì thào tự hỏi. Trong lòng nhộn nhạo không phân rõ là ngọt ngào hay đau khổ, là mừng hay lo, chỉ biết vì lời nói của Thẩm Chiêu Dương làm tim đập dồn dập.

Thế nhưng Húc Đông đính hôn…Chính là đính hôn đó! Cậu vốn tưởng là Hoàng Thụy Trinh nói chỉ là để cảnh cáo mình nhưng khi cậu thấy Húc Đông gật đầu thừa nhận trong nháy mắt, tia hy vọng cuối cùng vụt tắt.

Ai nha nha, xem ra Hướng Hiểu Đông này hoàn toàn không hiểu cậu ta có bao nhiêu ảnh hưởng đến Hà Húc Đông! Thẩm Chiêu Dương trong lòng suy nghĩ. Nhưng mà, Húc Đông cũng sai đi, suốt ngày bày ra cái hình dạng lạnh lùng như băng tuyết, ai biết anh ta suy nghĩ cái gì! Hừ…cậu ta biết làm sao cơ chứ.

***

“Này, bệnh viện cấm hút thuốc nhé.”

Thẩm Chiêu Dương vừa ra khỏi phòng bệnh liền thấy Hà Húc Đông đang dựa lưng lên tường hút thuốc, trầm tư.

“Sao lại ra ngoài?” Hà Húc Đông nhàn nhạt liếc nhìn, không hề có ý định dập thuốc.

“Cậu về lúc nào?” Thẩm Chiêu Dương dù sao cũng quá quen với thái độ của Hà Húc Đông, có nói cũng vô dụng, cậu ta nhất định không làm.

“Không lâu.” Hắn không muốn nói nhiều, nhìn qua làn khói thuốc uốn lượn tới bức tường trắng toát của bệnh viện, ánh mắt âm trầm.

“Sao không đi vào?” Thẩm Chiêu Dương hất cằm về phía cửa phòng bệnh, “Cậu ta tỉnh rồi, cũng có thể xuất viện ngay.”

“Tôi muốn yên tĩnh một chút.”

“Yên tĩnh?” Thẩm Chiêu Dương nhìn khuôn mặt luôn lạnh lùng của đối phương, cậu ta thoạt nhìn đâu có gì khác? “Cậu vừa làm cái gì sao?”

Hà Húc Đông liếc mắt một cái trầm ngâm tựa hồ như đang nghĩ ngợi có nên nói ra hay không.

“Tôi vừa….” Hắn hừ nhẹ một tiếng, tay phải cầm điếu thuốc giơ lên, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng. “Thiếu chút nữa dùng bàn tay này giết chết một người.”

Giết người? Oa oa! Thẩm Chiêu Dường trố mắt nhìn.

“Chỉ cần thêm một phút nữa thôi, cô ta nhất định sẽ chết.” Hắn nhàn nhạt cười, tựa như đang nói về việc bóp chết một con kiến bé nhỏ, không hề có cảm giác gì.

“Sau đó sao?” Thẩm Chiêu Dương đứng ngây nửa ngày mới thốt một câu. Hà Húc Đông thật sự có thể là kẻ máu lạnh cái gì cũng dám làm nhưng cậu ta nói thiếu chút nữa, đồng nghĩa với việc đối phương vẫn còn sống.

“Cái gì sau đó?”

“Cậu buông tha đối phương, vì sao? Không phải là do mềm lòng sợ bị buộc tội giết người chứ?”

“Mềm lòng…” Giống như nghe được một vấn đề rất buồn cười, Hà Húc Đông khẽ hừ một tiếng “Cậu cho rằng có khả năng sao?”

Thẩm Chiêu Dương lắc đầu. Mềm lòng…có thể Hà Húc Đông đối với người đang nằm trong kia như vậy nhưng những người khác tuyệt đối không thể.

Hà Húc Đông dập tắt cây thuốc, đứng thẳng người dậy “Tôi chỉ không thích việc không khống chế được tâm tình.”

“Cậu cũng có lúc không khống chế được sao?” Thực sự là ngạc nhiên.

“Cho đến nay mới có vài lần.”

Hà Húc Đông cười như không nhìn Thẩm Chiêu Dương khiến cậu ta nhăn mày lại tự hỏi không hiểu vì sao lại bị nhìn như vậy.

“Cậu cho rằng rất buồn cười?” Hà Húc Đông nhẹ nhàng tiếp lời “Cậu đã quên cậu trước đây từng gây nên chuyện gì?”

Không thể nào… “Cậu sẽ không nói tám năm trước là tôi đáng đời không may đụng vào lúc cậu tâm tình không khống chế được mới dẫn tới chuyện đó?” Thẩm Chiêu Dương chỉ vào mũi mình, hắn thực sự là xui đến cực điểm rồi, nhiều người như vậy lại chọn Hà Húc Đông để chọc, khiến cho bản thân nằm viện nửa tháng, cộng thêm tĩnh dưỡng một tháng. May mà nghỉ hè nếu không xác định là sẽ bị lưu ban.

Nghỉ hè …Chờ một chút!

“Này!” Thẩm Chiêu Dương rụt rè chỉ chỉ cánh cửa phòng bệnh, khẩu khí xấu xa “Cậu không phải bởi vì người đang nằm trong kia mà tâm tình không khống chế được chứ?”

“Cậu là người rất hiểu biết.” Hà Húc Đông không trả lời, chỉ buông ra một câu tán dương “Nhưng lại quá thích xen miệng vào việc của người khác.”

Hừ! Nói Thẩm Chiêu Dương này xen miệng vào? Quên đi, dù sao hắn cũng chính là người như vậy, thế thì làm sao chứ.

Thẩm Chiêu Dương căm giận trừng mắt nhìn đối phương, sớm biết thế đã không giúp đỡ hắn, đáng đời, cứ để động vật máu lạnh kia cả đời không ai thèm để ý là hay nhất.

“Cậu có thể đi.” Hà Húc Đông đi qua Thẩm Chiêu Dương mở cửa phòng.

“Chờ một chút.” Thẩm Chiêu Dương giữ cánh cửa lại “Tôi hỏi cậu một vấn đề.”

Hà Húc Đông nhìn kẻ đứng trước mặt, tựa hồ có chút nhượng bộ, ngừng đẩy cửa tiếp.

“Đối với cậu mà nói, Hướng Hiểu Đông là gì của cậu?” Thẩm Chiêu Dương biết chính mình đã vượt qua ranh giới nhưng hắn không thể không hỏi, không chỉ vì người nằm phòng bệnh kia mà còn vì Hà Húc Đông.

Nhưng Hà Húc Đống sẽ cho hắn đáp án sao?

“Tôi nói rồi, cậu thực sự thích xen vào chuyện của người khác.”Nói xong hắn đẩy tay của Thẩm Chiêu Dương khỏi cánh cửa thẳng đi vào phòng bệnh.

Thẩm Chiêu Dương bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đóng lại, xoay người rời đi.

***

“Cậu có bao giờ nghĩ tới địa vị của cậu trong lòng Hà Húc Đông?”

Địa vị? Cậu có địa vị sao? Bị mua để lên giường? Cậu chỉ biết cậu không phải thân nhân, bạn bè, càng không phải người yêu của anh ta… Cái gì cũng không phải.

“Cậu có bao giờ nghĩ tới sự tồn tại đặc biệt của mình trong lòng Hà Húc Đông?”

“Tồn tại đặc biệt?” Hướng Hiểu Đông thì thào tự hỏi. Cậu có sao? Thật có sao?

Cậu không biết, thật sự không biết. Ngoại trừ tình cảm mãnh liệt khi lên giường, cậu vô pháp cảm thụ được tình cảm của Húc Đông, chỉ khi thân thể chặt chẽ kết hợp cậu mới có thể cảm thấy một tia tình cảm.

Thế nhưng cậu biết đó chỉ là do mình tưởng tượng.

“Cậu ta để một người chen vào cuộc sống của mình, điều đó đã thể hiện sự tồn tại của cậu có ý nghĩa đặc biệt.”

Ý nghĩa đặc biệt? Trong lòng bất chợt xao động.

Cậu không hiểu… Này có nghĩa là anh ta yêu cậu sao? Húc Đông yêu cậu sao? Vì một câu nói mà tim Hướng Hiểu Đông nhảy nhót loạn xạ.

Cậu là đặc biệt với anh ta? Hà Húc Đông ngang ngược yêu cầu cậu, nắm trong tay cuộc sống của cậu, đây là anh ta quan tâm, là yêu thương cậu sao? Thế nên anh ta vì cậu phản kháng, mà tức giận, vì cậu sinh bệnh mà lo lắng?

Thế nhưng, vì sao Húc Đông lại dùng phương thức ‘mua’ để có cậu? Vì sao không nói cho cậu biết cậu có vị trí? Sao lại phải dằn vặt cậu như thế?

Vì sao tám năm vẫn lạnh lùng với cậu? Vì sao muốn cậu không yêu anh ta? Hướng Hiểu Đông thực sự vô pháp lý giải.

Hà Húc Đông không nói dối, cậu hiểu. Thế nên khi anh ta nói không yêu cậu thì chính là anh ta thực sự không yêu cậu.

Thế nhưng vì sao Thẩm Chiêu Dương lại nói như vậy? Hình như… Hình như Húc Đông yêu cậu, chỉ là anh ta không nói mà thôi.

Húc Đông thương cậu sao? Anh ta thật sự yêu cậu sao? Không, Hướng Hiểu Đông, mày phải nhớ kỹ không thể mơ tưởng xa xôi, càng mơ cao tổn thương phải gánh chịu càng lớn. Nếu anh ta thực sự yêu mày sẽ không đối đãi với mày như thế cũng sẽ không cùng người khác đính hôn …Cuối cùng anh ta cũng sẽ không ở bên cạnh mày! Hướng Hiểu Đông đau lòng tự nhắc nhở chính mình.

Thế nên cứ như thế này cũng tốt rồi, cứ như vậy cho đến lúc chia tay, cậu không muốn hỏi anh ta có yêu thương cậu không, quan tâm hay không, cứ để cậu một mình chìm đắm trong hạnh phúc huyễn hoặc, có thể yêu anh ta, có thể ở bên cạnh Hà Húc Đông là tốt rồi.

Hướng Hiểu Đông nhắm mắt nằm xuống giường, đột nhiên một bàn tay đặt lên trán cậu sau đó hôn lên môi cậu. Không cần mở mắt Hướng Hiểu Đông biết người hôn cậu chính là Hà Húc Đông.

Hướng Hiểu Đông vươn tay ôm lấy cổ đối phương, đáp lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.

“Húc Đông…” Khi đôi môi rời nhau, Hướng Hiểu Đông mở mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đối diện gần kề, khẽ thở dài. Ai có thể nói cho cậu biết cách để không yêu anh ta? Ai có thể?

Hà Húc Đông chăm chú nhìn Hướng Hiểu Đông, không nói gì chỉ im lặng nhìn người vừa mới vì hôn mà môi đỏ ửng, nghiêng người liếm lên môi đối phương, một lần lại một lần khẽ cắn.

“Húc Đông… Không nên như vậy… Buồn…”

Hướng Hiểu Đông trên môi vì cảm giác ngứa ngứa khó chịu từ chối lại bị Hà Húc Đông cưỡng chế áp trên giường, khóa tay cậu lại. Hắn nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Hướng Hiểu Đông, trong đầu nhớ tới chuyện nói lúc nãy với Thẩm Chiêu Dương.

Hướng Hiểu Đông là gì của hắn? Hắn yên lặng nhìn người dưới thân, trong lòng nổi lên một tia phiền muộn.

“Húc Đông?” Bỗng nhiên phát hiện đối phương có điểm kỳ quái, Hướng Hiểu Đông nhẹ giọng gọi, tay xoa xoa nếp nhăn trên vùng lông mày của Hà Húc Đông.

Hà Húc Đông một tay chế trụ tay Hướng Hiểu Đông, môi lại một lần nữa cuồng bạo tàn sát bừa bãi, dùng lưỡi khiêu khích bắt Hướng Hiểu Đông mở miệng.

“Cởi áo cho tôi.” Hà Húc Đông ghé vào lỗ tai Hướng Hiểu Đông ra lệnh, đôi môi nóng bỏng cũng lướt xuống cổ, hàm trụ vành tai, một tay tham nhập qua lớp quần áo mỏng, chạm đến phần da thịt bởi vì những cái hôn mà phát nhiệt.

“Húc Đông… Nơi này là bệnh viện…” Hướng Hiểu Đông lẩm bẩm nhưng không dùng lực phản kháng, cậu biết thân thể đã bị huấn luyện thành quen với những va chạm, chỉ có người đàn ông này mới có thể khiến cậu dấy lên dục vọng.

Cả thể xác và tinh thần đều khát cầu một người, một người tên Hà Húc Đông!

“Tôi muốn cậu.” Hắn như trước bá đạo ra lệnh một câu ngắn gọn, bàn tay lần lên trước ngực Hướng Hiểu Đông vỗ về trêu đùa.

Hướng Hiểu Đông run rẩy, thuận theo mệnh lệnh mà cởi bỏ quần áo, song song cũng cởi bỏ áo khoác của Hà Húc Đông, run run mở nút áo sơ mi cùng quần để cho phần thân thể to lớn hiện ra trước mặt.

Trên giường bệnh viện ga trắng toát, hai người lõa lồ da thịt thân cận, ấm áp khiến người ta run rẩy.

“Húc Đông….Húc Đông…!” Tình cảm mãnh liệt khiến Hướng Hiểu Đông kêu tên người cướp đi cả thể xác lẫn tinh thần cậu, cho đến khi cả người mềm nhũn, xụi lơ.

Nặng nề chìm vào giấc ngủ lại tựa hồ nghe bên tai tiếng của Hà Húc Đông.

“Tôi không biết là vì cái gì…” Thanh âm cực nhỏ cực nhẹ “Tôi chỉ biết là tôi muốn cậu, Hiểu Đông.”

***

Tôi chỉ biết là tôi muốn cậu, Hiểu Đông.

Hướng Hiểu Đông tim đập mạnh, hơi thở hỗn loạn.

Muốn? Vì sao anh ta lại nói những lời này? Muốn, không phải anh ta luôn luôn nói như vậy sao? Thế nhưng ngày đó, tựa như có chút đặc biệt. Húc Đông nói không biết vì sao khiến cậu cảm giác khác biệt.

“Hiểu Đông?”

Hướng Hiểu Đông hoàn hồn, áy náy nhìn mẹ.

“Xin lỗi mẹ, con…” Cậu không biết làm thế nào để giải thích sự lơ đãng của mình.

“Có phải thân thể còn khó chịu không? Phải xin phép nghỉ thêm vài ngày nữa mới phải.”

“Không cần, không sao đâu mẹ.” Hướng Hiểu Đông cúi đầu chăm chỉ ăn cơm.

Ngày thứ hai xuất viện vừa vặn là thứ sáu, Hướng Hiểu Đông trở về nhà ăn cơm chiều, cũng theo lời cha mẹ dặn mấy hôm trước, hơn nữa chính là để lợi dụng chuyện thân thể chưa khỏe hẳn khiến cha mẹ không đành lòng chất vấn thêm về việc cự tuyệt Hứa Di Quyên.

“Anh, em muốn hỏi anh.” Hướng Hiểu Thu chần chờ nửa ngày mới mở miệng “Em có trúng tuyển không?”

Hướng Hiểu Đông ngẩn ra “Cái đó …Anh không rõ lắm, người bên bộ phận nhân sự chưa nói cho anh biết.”

Vài ngày nay trong đầu Hướng Hiểu Đông chỉ toàn chuyện xoay quanh Hà Húc Đông, chuyện tình cảm mờ mịt lại giống như có tia sáng, càng nghĩ càng muốn loạn, căn bản vô pháp để ý đến công việc, tâm tình bất định, cậu làm sao có thời giờ nhớ đến chuyện của Hiểu Thu?

Được rồi, Hiểu Thu còn chưa biết chuyện Hà Húc Đông đính hôn, nhìn vào mắt em gái, bản thân Hướng Hiểu Đông cũng không biết phải nói thế nào mới tốt.

Cậu kinh ngạc phát hiện mình vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ là chết lặng. Hay chính bản thân đã tận lực bỏ qua chuyện đem đến đau lòng kia.

“Hiểu Đông, lưu ý em gái con một chút, mấy ngày nay nó cứ đứng ngồi không yên chờ thông báo.” Mẹ mỉm cười nhìn con gái, bà làm sao không biết tâm sự của nó chứ.

“Dạ.” Thấy ý cười trong mắt cha mẹ, mong muốn thúc đẩy chuyện tốt, Hướng Hiểu Đông cúi thấp đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tự giễu.

Một câu chuyện thật buồn cười, rể hiền trong lòng cha mẹ lại là nam tình nhân của con trai, vậy mà cha mẹ vẫn dùng mọi biện pháp để tác hợp! Buồn cười, trong chốc lát, Hướng Hiểu Đông thầm có chút oán hận sự vô tâm của người nhà.

“Ta thấy Húc Đông đối với Hiểu Thu cũng không tệ! Xem ra rất thích hợp.” Cha mỉm cười phụ đạo.

“Cha…” Hướng Hiểu Thu má phiếm hồng, khẽ xấu hổ kêu cha khiến cha mẹ cười ha ha.

Nhìn em gái lộ ra vẻ nũng nịu xinh đẹp, Hướng Hiểu Đông không khỏi giật mình sững sờ. So với em gái quả thật bất đồng, cậu mất đi quyền lợi được quang minh chính đại đứng bên người cậu yêu, cậu vô pháp có được sự hậu thuẫn như Hiểu Thu… để được ở bên cạnh Hà Húc Đông suốt đời.

“Hiểu Đông, con có nghe Húc Đông nói gì không?” Cha đột nhiên hỏi.

Hướng Hiểu Đông nắm chặt tay cứng đờ.

Đừng nói những điều này nữa! Trong lòng Hướng Hiểu Đông hò hét, xung động khiến cậu muốn nói cho cha mẹ và Hiểu Thu chuyện Hà Húc Đông đã đính hôn, cậu muốn, muốn cho dáng tươi cười trên mặt họ biến mất.

Hướng Hiểu Đông kinh hãi phát hiện ý nghĩ của chính mình, sao cậu có thể, có thể tổn thương người nhà của mình.

“Không có.” Hít sâu một hơi mới trả lời.

“Lần sau mời Húc Đông tới ăn cơm đi. Cha xem nó cũng không có nhiều thời gian rảnh lắm, dù sao các con cũng ở cùng một chỗ, mời nó đến ăn một bữa cơm chắc không có vấn đề gì.” Cha tiếp tục câu chuyện không chú ý tới đau đớn sâu sắc trong ánh mắt con trai.

“Con biết rồi.” Hướng Hiểu Đông âm thầm cắn răng.”Con sẽ nói với anh ta.”

Vì sao cậu phải ở chỗ này giả vờ hưởng thụ cuộc sống gia đình ấm áp? Vì sao cậu phải nghe cha mẹ muốn cậu giúp em gái đến gần với người đàn ông của cậu, còn phải nở nụ cười? Hướng Hiểu Đông đến hít thở cũng khó khăn.

Hướng Hiểu Đông à, Hướng Hiểu Đông, đây đều là lỗi của mày. Bởi chính mày đã chọn tình yêu mà say đắm, hơn nữa còn là tình yêu cấm kỵ.

***

“Mày làm cái gì thế? Sao lại nói từ chối hôn ước với Hoàng gia?” Ông già không ngừng đập tay vào xe lăn gào thét, cuối cùng tức giận lấy tay chỉ thẳng mặt người đang nhàn nhã ngồi trên sofa.

Hai ngày trước ông sốt ruột từ Australia bay về Đài Loan để muốn chính mình hỏi đứa con trai này đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra.

“Có quan hệ gì? Dù sao ông cũng rất nhanh sẽ tìm được cô con dâu khác thay thế.” Hà Húc Đông cười cười tuyệt không có chút e sợ.

Người trước mắt hắn chỉ là phô trương thanh thế, là cọp giấy giương vuốt, từ lâu đã không thể uy hiếp nhưng vẫn vô tri ngây thơ mà vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Mày quả thực làm ta tức chết.” Hà Vĩ Tuấn phẫn nộ đập tay vào thành ghế.

Hà Húc Đông lạnh mặt nhìn cô hộ sĩ xinh đẹp đến cạnh cha chấn an ông ta, hỏi cũng không hỏi một câu đem theo cả hộ sĩ đến nơi ở của hắn, nếu không phải thời cơ chưa chín mùi hắn đã sớm giở mặt.

“Ngày mai mày theo ta đến Hoàng gia xin lỗi.” Ông già phẫn nộ thở dốc “Nói vài câu có ích an ủi Hoàng tiểu thư nghe chưa?”

“Tùy ông.” Hắn thờ ơ trả lời, đôi mắt lại ngước nhìn lên đồng hồ xem thời gian.

“Mày!”

Đứa con trai này càng ngày càng khó khống chế, Hà Vĩ Tuẫn rất lo lắng, có phải ông đã nuôi dưỡng nên một đối thủ của chính mình. Thế nhưng dù sao nó cũng là huyết mạch duy nhất của Hà gia.

Huyết mạch …Đúng! Ông phải vì duy trì hương hỏa mà chịu đựng.

“Dù thế nào đi nữa mày cũng phải cưới vợ, vì hương hỏa của họ Hà này.”

“Nếu nói xong rồi, ông có thể trở về.”

“Đây là thái độ với cha mày sao?” Quả thật bị chọc giận đến cực điểm.

Hà Húc Đông đang định mở miệng nói thì cửa lớn mở ra.

Hướng Hiểu Đông vừa vào cửa đã bị hai người lạ mặt cao to vạm vỡ ngăn cản, nếu không phải từ cửa đã sớm nhìn thấy Hà Húc Đông, cậu có thể cho rằng hai người đó là kẻ cướp hoặc trộm mà phản kháng.

“Bỏ đi.” Giọng nói của Hà Húc Đông đằng sau hai người kia truyền đến, chờ họ dẹp sang hai bên hắn kéo cổ tay Hướng Hiểu Đông thấp giọng “Đi vào bên trong.”

“Húc Đông.” Hướng Hiểu Đông hoàn toàn không rõ tình huống, chỉ cảm thấy cổ tay bị Hà Húc Đông cầm phát đau.

“Đứng lại.” Một giọng nói già nua từ phòng khách vang lên, Hướng Hiểu Đông khẽ ngoái về hướng phát ra âm thanh.

Xe đẩy, còn có, cái loại khí thế này, thần thái này, chắc hẳn là cha của Hà Húc Đông. Hướng Hiểu Đông quay đầu nhìn về Hà Húc Đông thấy ánh mắt anh ta u ám thâm sâu, môi nhếch lên, thể hiện bộ dạng bất chấp.

Hộ sĩ của Hà Vĩ Tuấn đẩy xe hướng tới, ông ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, ánh mắt nổi lên một tia khinh thường.

Hướng Hiểu Đông rùng mình, cha của Hà Húc Đông sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ bởi vì …

“Mày chơi đàn bà chưa đủ còn chơi cả đàn ông sao.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng sự khinh khi trong giọng nói đủ đâm bị thương Hướng Hiểu Đông, sắc mặt cậu tái nhợt, trong lòng nhất thời tràn đầy bất mãn, nhục nhã.

“Tốt nhất ông đừng động vào cậu ấy.” Hà Húc Đông lạnh giọng.

“Hừ. Mày coi trọng nó như vậy sao?”

“Đồ vật của tôi người khác không được động vào cho dù là ông cũng vậy, cha thân yêu ạ.”

Đồ vật? Hướng Hiểu Đông khiếp sợ nhìn về phía Hà Húc Đông.

“Thật sao?” Hà Vĩ Tuấn nhíu mắt nhìn con trai, trong lòng đã có suy tính.

Hà Húc Đông không thèm liếc mắt nhìn cha, hắn chắc chắn lúc này ông ta đang suy tính để đả thương hắn hơn nữa tuyệt đối sẽ nhằm vào người trong lòng hắn hiện tại.

Xem ra hắn phải nhanh chân hơn.

Không thể hạ thủ lưu tình…trong lòng khẽ cười nhạt. Cha à, là ông tự chặt đứt con đường của mình.

“Chúng ta đi.” Hà Vĩ Tuấn khoát tay ra lệnh cho hộ sĩ đẩy xe ra cửa. Trước khi rời đi ông quay đầu nhìn về phía Hướng Hiểu Đông hừ một tiếng khinh thường.