Tuyệt Lộ Sinh Ma

Chương 7: Ám Nguyệt Kiếm Tông thí luyện​

Sáu kẻ phía trước toàn bộ đều là thiếu niên khoảng 12 đến 14 tuổi. Toàn bộ đều sử dụng kiếm, có hai người mặc trang phục giống như đồng phục, còn lại trang phục tự do.

Trong đó hai người mặc đồng phục là sơ cấp uẩn mạch, những người kia là khai vi cảnh, dẫn khí bát cửu trọng đều có.

Sáu người đánh nhau đến sảng khoái, chiêu chiêu hoa mỹ, linh khí đủ màu sắc nhoang nhoáng trong không khí.

“Liệp phong phá” – Người có tu vi thấp nhất mắt thấy sắp thua vội nhảy ra ngoài, thu kiếm móc ra một vật giống như ống tiêu nhắm đến sáu người còn lại hét lên. Cùng lúc đó, trong ống, hàng loạt phi châm bắn tới.

Những người khác có cảnh báo cũng lập tức tản ra, chiến trường lập ngừng lại trong phút chốc.

“Liệp muội ngươi, dám cắn lén. Lại còn bôi thuốc tê.” – Một tên trong số đó tránh không hết, bị hai cây châm cắm vào chân, vừa lếch lếch vừa hét lên.

“Ta rõ ràng đã cảnh báo, cắn lén khi nào.” – Tên vừa rồi cũng gân cổ lên cãi lại. Hắn có vẻ muốn tách ra nghỉ ngơi một chút nên làm loạn tạm hoãn chiến đấu.

- Ạch …rắc.

Cùng lúc đó, đằng sau cả bọn có tiếng động lạ vang lên. Một thân ảnh từ trên cây rơi xuống đạp gãy vài nhành khô.

Đó là tiểu Lạc, hắn đang thưởng thức chiến đấu thì toán phi châm đó bay thẳng tới. Hắn lập tức ngã người tránh né rồi lộn người đáp xuống đất. Dù vậy bất ngờ nên không thể khống lực hoàn mỹ làm ra tiếng động khá lớn.

“Thì ra có kẻ muốn ngư ông đắc lợi. Ngươi là ai, sao ta không biết.” – Một trong hai thanh niên có tu vi cao nhất hỏi tiểu Lạc.

“Ta là tiểu Lạc. Các ngươi đang chơi trò gì đấy, không giống đánh nhau tí nào.” – Thấy tên kia hỏi mình, tiểu Lạc đáp lại, hắn cũng sẵn tiện bình luận. Bọn kia ngươi đến ta đi, chiên chiêu phong hiểm nhưng đều không có sát khí. Thay vì nói là chiến đấu thì gọi là luyện chiêu thì giống hơn.

- Giỏi lắm, lại còn khua môi múa mép. Các huynh đệ lên thịt tên tọa sơn quan hổ đấu này trước.

- Được.

- Sát.

Cả bọn lập tức thay đổi mục tiêu, sáu thân ảnh tay lăm lăm kiếm xông vào tiểu Lạc.

“Oa, các ngươi không nói lý lẽ nha, nhưng ta không sợ. Chấp toàn bộ các ngươi, ca cân hết.” – Tiểu Lạc cười ha hả, hắn lấy một cây thiết côn trong chỉ hoàn ra, chủ động xông vào.

Tốc độ tiểu Lạc vượt xa đám người, hắn đi sau đến trước. Đầu côn đâm thẳng vai một người, thân ảnh đó lập tức bị bắn ra, là tên đã dùng phi châm.

- Ai ui…

Cảnh sáu người chiến đấu lại được tái hiện, nhưng bây giờ là năm đánh một, à không là một đánh năm.

- Keng… Keng…

Tiểu Thạch dễ dàng chống đỡ cả năm người công kích. Thiết côn trong tay xoay tít, đánh văng tất cả mũi kiếm hướng về phía mình.

- Hự…

- Ay…

Tiểu Lạc hoành côn, hai người khác dù đã thủ thế vẫn bị đánh bay. Tiểu Lạc không hề dùng hết sức nhưng lực đánh cũng làm hai kẻ xui xẻo rên lên không dứt.

“Tên khốn này mạnh quá, các huynh cầm cự, ta đi gọi hội.” - Tên bị đánh đầu tiên đang vui vẻ thưởng thức, thấy tình hình không ổn vội bắn dậy, rút lui chiến thuật về phía rừng cây.

“Hầu tử khốn kiếp, ngươi mà trốn mất, về tông thì biết tay ta…. Ai da” – Một tiếng thét từ phía sau vọng theo, phân tâm nên tên kia cũng ăn một côn của tiểu Lạc, kiếm toái thân phi.

~oOo~

Cách đó không xa, một chiếc bàn được bày ra trong rừng cây, ba trung niên nhân đang nhàn nhã uống trà.

- Cũng đến giờ tập trung rồi, sao còn chưa thấy đứa nào nhỉ.

Một người trong đó mở miệng nói, hắn đặt tách trà xuống nhìn lên cao, vầng dương đã thượng đỉnh.

- Nghiêm trưởng lão, bọn nhóc con đó đang tụ tập đánh nhau quên luôn giờ tập hợp rồi.

Một mỹ phụ đi ra từ phía rừng cây trả lời, giọng nói nàng uyển chuyển, nhẹ nhàng. Nàng là một trong số những giám hộ, chỉ ra tay khi có những trường hợp khẩn cấp.

- “Thật là, đã nói là thí luyện sinh tồn, tụm năm tụm ba đánh nhau thì ta mở lôi đài cho nhanh. Liễu chấp sự, chúng ta qua bên kia xem.” – Nghiêm trưởng lão, người lớn tuổi nhất, có vẻ không hài lòng tiếp lời.

Đây là những chấp sự cùng trưởng lão của Ám Nguyệt Kiếm Tông. Ám Nguyệt Kiếm Tông có năm phân đà bên ngoài, mỗi năm một lần lại có mười suất gia nhập chủ phong cho tân đệ tử.

Năm nay là thí luyện sinh tồn để chọn người nên bọn họ tổ chức ngay ngoại vi Tử Lôi Lâm Hải. Gọi là sinh tồn nhưng đều là đệ tử tân sinh, không thể quá khắt khe được. Ám Nguyệt Kiếm Tông là láng giềng với lâm hải nên cũng xác lập quan hệ với các yêu vương. Họ đã mua lại khu này bằng thiên tài địa bảo, đổi lại yêu vương sẽ quản thúc yêu thú dưới trướng không được tấn công khu vực này.

Vòng ngoài cũng có trận pháp bảo hộ nên không lo có hung thú mạnh mẽ đi lạc vào làm hại đệ tử.

Bốn người động thân, tốc độ như gió cuốn trong phút chốc đã đến nơi tập trung phần đông đệ tử. Tại đó cũng có sẵn một nam một nữ giám hộ đang quan sát.

Chiến đấu bên dưới hết sức thảm thiết, nằm đầy dưới đất không bảy cũng tám mươi thiếu niên. Nam có nữ có, người thì ngất kẻ thì kêu la thảm thiết, ôm chân ôm bụng như rất đau đớn.

Ở giữa thì trận đấu vẫn đang diễn ra, một đám trên dưới hai mươi nam nữ đang khua đao múa kiếm rượt chém một thiếu niên thân trần. Có vài người bị đánh văng ra rồi lại lao vào, đám la lối bên ngoài cũng có người vào lại vòng chiến.

- “Đánh loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa. A… tên dã hài tử kia là đệ tử phân đà nào vậy. Nhanh như bôn lôi, sức dai lực lớn, nhân tài a.” – Nghiêm trưởng lão nhíu mày bực tức, sau đó giãn ra khi nhìn thấy một đệ tử nổi bậc hơn người.

Năm chấp sự còn lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta rồi gần như đồng loạt đáp lại.

- Ta không biết.

- Không biết a.

- Không phải đệ tử Đông Vân phân đà.

- “Cái gì, sao có thể. Còn đứng đây làm gì, bảo bọn nó dừng lại đi.” – Nghiêm trưởng lão tái mặt, không ngờ có người khác trong thí luyện địa của Ám Nguyệt Kiếm Tông lại còn cho tân đệ tử năm nay ăn hành thảm như vậy.

Sáu người bọn họ ra khỏi nơi quan sát đi thẳng đến nơi đang chiến đấu kịch liệt.

~oOo~

Tiểu Lạc bây giờ khổ không thể nói, ban đầu hắn lao ra chỉ có sáu tên thiếu niên. Hắn định chơi với cả bọn một chút rồi đi tiếp, ai ngờ sự việc càng náo càng lớn.

Lúc hắn đánh ngã hai thanh niên tu vi cao nhất thì tên bỏ chạy lúc đầu mang lại gần hai chục người mới. Tiểu Lạc cũng vui vẻ cho bọn họ ăn tiếp vài côn.

Nhưng người càng ngày càng nhiều rồi, một tên ngã thì hai tên lại tới, bây giờ không biết hắn đã đánh bao nhiêu rồi.

Mười hai mươi tên thì không nói, đằng này đã gần trăm rồi. Tuy hắn vẫn tiếp được nhưng vừa chán vừa mệt thật sự rất hối hận lúc đầu không bỏ chạy cho rồi.

- Sát, chém tên khốn kiếp ngạo mạn này đi.

- Đòi cân hết, đánh cho ngươi bò.

Hai tên ôm bụng bên ngoài có vẻ hết đau, lại hú hét xông vào, sức trẻ a.

- “Ta cho cả bọn đi bán muối hết.” – Tiểu Lạc nổi xung, thầm nghĩ đem ma kiếm ra chém hết mấy tên này thì trong đầu hắn vang lên giọng nói của trí linh:

“Có ba tu luyện giả trên ngưng tâm cảnh đang quan sát, à một người vừa đi rồi. Không muốn chết thì đừng loạn động”

“Hả, bọn này vào rừng đánh nhau còn đem cả người theo bảo kê.” – Tiểu Lạc khinh thường bọn nhóc này, hắn lại không biết nếu không có Ngọc Lưu Ly, hắn chọc Đông chọc Tây sớm đã làm mồi cho hung thú.

“Vậy phải làm sao, không lẽ cứ đánh hoài như vầy, mấy tên bị đánh ngất từ đầu cũng tỉnh luôn rồi.” – Tiểu Lạc ném thanh thiết côn biến dạng trong tay vào ngực một trong hai tên to mồm vừa lao vào rồi lấy một thanh khác, đã là thanh thứ tư rồi.

“Không biết, ngươi tự làm tự chịu đi. Có để bọn nhóc kia chém cả ngày thì ngươi cũng chả sao.” – Trí linh hả hê đáp lại.

Qua lại trăm côn, đánh mãi phát chán, tiểu Lạc nhảy lại một cây đại thụ gần đó. Vận sức nhổ cả cây lên, định một đại côn đập ngất cả bọn thì một giọng nói vang lên.

- Tất cả dừng lại, tản ra.

Sau đó sáu trung niên nhân bốn nam hai nữ bước ra từ góc khuất, tất cả đều tỏ ra khí tức mạnh mẽ. Lúc này nhãn thần cả bọn đều đang tập trung vào tiểu Lạc.

Tiểu Lạc cảm thấy lạnh gáy, đánh trẻ già tới, chưa bao giờ lỗi thời a. Biết mình không chống cự được, hắn nhảy ra né loạn kiếm không dừng lại kịp của vài tên rồi quăng cây đại thụ về phía rừng.

- “Tất cả đệ tử theo các chấp sự về khu tập hợp. Còn ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện trong thí luyện địa của Ám Nguyệt Kiếm Tông ta?” – Nghiêm trưởng lão đi đầu mở miệng hỏi, giọng nói ấm áp nhưng có một chút cảm giác của thượng vị giả.

- “Thí luyện địa, ta nhớ đây là Tử Lôi Lâm Hải nha.” – Tiểu Lạc giật mình, hắn vào truyền thừa chi địa mới mấy ngày mà nơi đây đã đổi chủ, không lẽ ma kiếm quậy phá làm thác loạn thời không.

- “Trả lời ta.” – Nghiêm trưởng lão cũng không thèm trả lời hắn, giọng lão kèm theo một chút linh lực áp bức.

- Ta …

- Hắn là Ngọc Hi Tiếu, đệ đệ của ta.

Một giọng nói thanh nhã, ngọt ngào vang lên. Một lam y thiếu nữ dáng người mang diệu thướt tha, mặt che một mảnh lụa mỏng, đi ra từ phía đối diện Nghiêm trưởng lão. Đầu năm nay chuộng thể loại bí ẩn, ai cũng thích núp một bên theo dõi đến khúc cuối mới lộ mặt.

- “A, tỷ tỷ.” – Tiểu Lạc reo lên chạy lại ôm chầm lấy thiếu nữ mới đến trong ánh mắt ghen tị của đám thiếu nam chưa rời đi hết. Đây đúng là Ngọc Lưu Ly, một trong năm vị vương giả của Tử Lôi Lâm Hải.

Sau khi tiểu Lạc biến mất, Ngọc Lưu Ly túc trực bên ngoài cổng đá. Lúc hắn truyền tống ra, dù bị lệch địa chỉ nàng vẫn có thể cảm ứng ngay lập tức.

Không bao lâu sau nàng đã tìm thấy nhưng nhìn cảnh hắn đang chiến đấu thì nàng không ra mặt. Tiểu hài tử nàng bảo bọc bao năm nay đã lớn. Hắn phá vỡ phong ấn của nàng, dù không người chỉ dẫn cũng đã bắt đầu đi trên con đường của cường giả. Ngọc Lưu Ly quyết định sẽ không xem hắn như trẻ con nữa, để hắn đi trên vận mệnh của chính mình.

- “Xin hỏi, cô nương là… Sao lại xuất hiện trong thí luyện địa của bổn tông.” – Nghiêm trưởng lão giật mình kinh ngạc, thiếu nữ này hiển nhiên không phải mới đến. Nàng có thể tránh khỏi cảm giác của hắn cùng những chấp sự khác thì tu vi rõ ràng không dưới họ. Một cường giả bí ẩn như vậy xuất hiện mà không làm kinh động đến bảo hộ trận có thể là có chủ đích.

- “Ta là Ngọc Lam, tỷ đệ chúng ta bị lạc nhau xông lầm vào nơi này, mong trưởng lão lượng thứ.” – Ngọc Lưu Ly nhẹ nhàng đáp, nàng cũng không xa lạ với tông môn hàng xóm này, một ý tưởng hình thành trong đầu nàng.

- “Họ Ngọc… không biết hai người có phải đệ tử của Bích Thủy vực Ngọc gia không?” – Thấy đối phương nhún nhường, không phải cố tình đối chọi nên Nghiêm trưởng lão cũng ôn hòa bắt chuyện.

Thí luyện địa cũng không phải cấm địa gì, nơi này chỉ để cho tân đệ tử làm quen với lâm hải, lâu lâu lại tổ chức một thí luyện nho nhỏ. Bảo hộ trận nơi này có thể làm khó hung thú nhưng đối với cường giả nhân loại không phải rất khó để vượt qua, chuyện vô tình xông loạn vào cũng không phải hiếm.

- “Không a, bọn ta chỉ là bình dân bá tánh thôi.” – Ngọc Lưu Ly đáp lại vừa lau mặt cho tiểu Lạc.

- “Cô nương nói đùa, tu vi của cô nương không hề thua kém lão già như ta sao có thể là thường dân. Lại nói tiểu huynh đệ đây tuổi tác và cấp bậc không thua kém đệ tử bổn tông, thân thể lại hết sức mạnh mẽ. Không biết…” – Trong đầu Nghiêm trưởng lão cũng có ý tưởng, nếu như có thể đem về tông môn một đệ tử thiên phú cao sẽ giúp ích rất nhiều tới tiền đồ của hắn. Còn việc có trong gia tộc nào đó hay không cũng không sao, tông và tộc cũng không hề đối nghịch nhau.

- “Ý trưởng lão là…” – Ngọc Lưu Ly vui vẻ tiếp lời, tên già này đúng là thấu hiểu lòng người nha, nàng đang không biết phải mở lời thế nào đây.

- “Ý ta là tiểu huynh đệ đây có muốn vào Ám Nguyệt Kiếm Tông không, ta là trưởng lão nội tộng Nghiêm Thừa, có thể đảm bảo một danh ngạch nội môn đệ tử, còn lại thì nhờ vào cố gắng của hắn.” – Nghiêm trưởng lão cũng nhanh chóng nói, hắn cũng rất mong đợi câu trả lời. Nghiêm trưởng lão không phải người quá tính toán, việc tìm kiếm đệ tử vừa có thể lợi cho mình lại giúp ích tông môn hắn rất vui vẻ đi làm.

- Chuyện này, có thể để tỷ đệ chúng ta nói chuyện một chút không.

- “Tất nhiên rồi. Ta quay lại nơi tập hợp của đệ tử, một lát sau lại đến, rất nhận được đáp ứng của hai người.” – Nghiêm chấp sự nói nhanh rồi quay đi, hắn cũng phải bàn bạc một chút với các chấp sự.

- “Tỷ tỷ giận đệ sao, đệ không cố ý bỏ nhà đi đâu. – Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nhận thấy ý định của Ngọc Lưu Ly, tiểu Lạc lo lắng hỏi.

- “Ngốc tiểu Lạc, tỷ đâu có nhỏ nhen như vậy. Chỉ là tỷ không phải nhân loại không thể giúp đệ tu luyện được. Thay vì phải tự ra ngoài mò mẫm, vào một tông môn mạnh mẽ thì dễ dàng tu luyện hơn nhiều.” – Ngọc Lưu Ly cốc đầu tiểu Lạc, cười mắng.

- “Không cần a, đệ có A Thạch giúp rồi.” – Tiểu Lạc vui vẻ đưa chỉ hoàn cổ xưa trên tay đáp lại.

- “Đây là thứ đệ lấy được từ trong không gian thạch hoàn?” – Ngọc Lưu Ly hỏi, có chút suy tư.

- “Tỷ cũng biết nơi đó. Cũng đúng, thạch hoàn kỳ lạ như vậy lại ngay trong lãnh địa, tỷ không thể không biết a.” – Tiểu Lạc vừa đáp vừa hỏi trí linh: “A Thạch, tỷ ta có vào truyền thừa chi địa bao giờ chưa.”

“Ta… không thể nói.” – Trí linh hơi trầm ngâm rồi đáp lại hắn.

“Oa, ngươi khốn kiếp nha, đã không còn truyền thừa gì nữa mà lại còn nguyên tắc, rõ ràng là muốn chơi ta.” – Tiểu Lạc tức giận hô lên trong đầu, trí linh thì cũng không thèm đáp lại hắn nữa.

- “Được rồi, tỷ sắp bế quan đột phá cảnh giới, đệ có ở lại cũng không thể gặp tỷ đâu. Vào kiếm tông đi, tu luyện vài năm rồi trở lại. Cho đệ cái này, không được đem đi tặng tiểu nữ hài đó nha.” – Ngọc Lưu Ly nói đoạn trên tay xuất hiện một chiếc vòng cổ, trên mặt nó có một mảnh xà phiến màu xanh ngọc óng ánh xinh đẹp.

- “Tỷ sắp bế quan phải có người bảo vệ nha, ta không đi.” –Tiểu Lạc không đáp ứng, nơi đây là nhà của hắn, có bạn bè có tỷ tỷ. Dù từ nhỏ hắn luôn hướng về phía ngoài lâm hải nhưng chỉ là muốn đi chơi thôi, hắn yêu nhất vẫn là nhà.

- “Được rồi tỷ bế quan chứ có phải trọng thương đâu, nếu có kẻ thù tìm đến thì còn Liên Nghi. Đệ nên đi tu luyện cho tốt, sau này mạnh mẽ mới có thể bảo hộ tỷ nha.” – Ngọc Lưu Ly tiếp tục thuyết phục, nàng đã một lần muốn bảo bọc tiểu Lạc cả đời tránh khỏi thế gian. Đến nay nàng không hề hối hận nhưng lại không thể làm được nữa. Tiểu kiếm trên tay tiểu Lạc đã phá phong, có vẻ không dễ dàng để phong ấn lại nữa. Hơn nữa định mệnh đã tìm đến, thay vì giữ trong lòng, nên để hắn trãi qua sóng gió, chuẩn bị hành trang. Đến một ngày, nàng muốn cùng đệ đệ mình đương đầu với quá khứ đầy ma khí của hắn cùng quá khứ mờ mịt của bản thân.

- “… Được. Đệ vào kiếm tông, chỉ là tu luyện thôi mà, không thành vấn đề.” – Tiểu Lạc ánh mắt sáng lên kiên định, hắn không còn là trẻ con nữa, dù không bỏ được nhưng không thể dựa giẫm tỷ tỷ mãi được.

Từ nay tiểu Lạc-Ngọc Hi Tiếu sẽ bước trên đôi chân của mình, đến một ngày không xa hắn sẽ trở về đây, sánh vai cùng tỷ tỷ, không để nàng phải lo lắng cho mình nữa. Tiểu Lạc khẽ ôm tỷ tỷ, ghi nhớ hơi ấm cùng mùi hương này, hạ quyết tâm trở thành một cường giả đứng đầu rồi cưỡi mây ngũ sắc trở về.