Tuyệt Lộ Sinh Ma

Chương 2: Tử lôi lâm hải, ma kiếm bạn sinh​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân ma đại chiến đã qua đi một trăm năm mươi vạn năm, Hoa Linh vũ trụ dưới sự tưới tắm của linh khí hấp thu từ Ma Ha vũ trụ đang phát triển mạnh mẽ. Bách tộc thiên tài đang đua nhau tranh đoạt thiên địa mới, tìm một chỗ đặt chân trong hàng ngũ vũ trụ tân tú.

Những sinh mệnh tinh cầu tân sinh bị các đại gia tộc chia đều dùng để khai thác, kinh doanh, hoặc để làm phần thưởng lôi kéo nhân tài. Nhưng có một sinh mệnh chi tinh được xem như thánh địa, không gia tộc nào được chạm tay vào.

Đó là Ma Ngục tinh, nơi vạn tộc cường giả đã huyết tế sinh mệnh phong ấn Ma Ha vũ trụ chi lộ. Bách tiên hiện tại cấm tất cả những cường giả vượt qua Vũ Hóa bước chân vào thánh địa. Một phần là để tưởng nhớ anh linh các tiên hiền, quang trọng hơn là sợ những cường giả có mưu đồ phản nghịch tìm cách phá vỡ phong ấn. Dù Cửu Cực thiên đế đã nói Đại Vũ Hoán Thiên Phong Ma trận là nội bất xuất, ngoại bất nhập, nhưng cứ phòng trước khỏi họa.

Sau đại chiến Ma Ngục tinh hoàn toàn là một tử địa, thiên địa linh khí hỗn loạn, cả tinh cầu rách nát do loạn không toái thiết. Nhưng chỉ sau năm mươi vạn năm, được hưởng lợi nhiều nhất từ dòng chảy linh khí, tinh cầu đã phục sinh thành nơi có sức sống bừng bừng, hứa hẹn sẽ trở thành một thánh địa tu luyện thật sự.

Ngay lúc nhận ra sự biến đổi, các đại gia tộc, các tông môn lân cận đã lén đưa tộc nhân của mình vào. Động tác của những kẻ này quá nhanh, đến khi Hóa Tiên cung đưa lệnh cấm xuống cũng đã có không ít tân tú các tộc trà trộn vào Ma Ngục tinh.

Sợ mọi chuyện vượt qua kiểm soát, Bách Tiên trở nên khắc khe hơn, một tối hậu thư được đưa ra. “Bất cứ hành vi đưa ngoại sinh linh vào thánh địa hoặc liên lạc với những tộc nhân đã vào sẽ bị xem như cố tình phá hoại phong ấn, khép tội phản bội Hoa Linh vũ trụ, toàn tộc tuyệt diệt.”

Sau đó Bách Tiên tạo một toàn truyền tống trận bao phủ toàn bộ ma ngục tinh, cảm ứng bất kỳ sinh linh trên Vũ Hóa rồi tùy cơ truyền tống ra các tinh cầu khác trong vũ trụ. Những thiết luật mới làm các tông tộc nản lòng, dần quên đi những tân tú họ gửi vào tân thánh địa.

Nhưng những kẻ đã vào thì không biết điều này, họ không ngừng cố gắng tu luyện tranh đấu với sinh mệnh bản địa để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Rất tiếc những thiên tài quá xuất sắc sau khi tu luyện đến đẳng cấp có thể làm chủ một tinh cầu đều bị truyền tống trận đưa đi. Dù vậy, số còn lại cùng con cháu những thiên tài kia vẫn tu luyện điên cuồng, chờ đợi một ngày Ma Ha vũ trụ tan biến, thiết luật bị bãi bỏ, sẽ thâu tóm nơi này.

~oOo~

Ma Ngục tinh gồm tam đại lục địa, những sinh linh đầu tiên sinh ra, phần lớn là hung thú, sau khi mở linh trí đã gọi nơi đây là Di La tinh. Ba lục địa lần lượt là Linh Vũ đại lục, Ám Huyền đại lục cùng Hoang Ly đại lục.

Các ngoại nhân được đưa vào lập tức đóng quân ở Linh Vũ đại lục, nơi có vũ trụ chi kiều, phun ra linh khí mạnh mẽ nhất. Dân bản địa thì chia nhau hai đại lục còn lại, một phần vẫn sinh sống tại những đại sâm lâm hay tuyệt địa trên Linh Vũ đại lục. Đất đai rộng lớn, linh khí bạt ngàn nên các tộc cũng không xảy ra đại chiến. Dù vậy việc đụng chạm, nhìn không ưa cùng tranh đoạt chiến là không thể tránh khỏi trong một vũ trụ thượng võ.

Sau một trăm vạn năm, sinh sinh diệt diệt, những con cháu đời sau của họ cũng đã tạo nên cơ ngơi của chính mình. Di La tinh vẫn rất trẻ, cùng những sinh linh nơi đây đang phát triển mạnh mẽ.

Có một vùng đất rộng lớn bao la như biển trên Linh Vũ đại lục, tử lôi đã đánh xuống từ lúc trước khi bất kỳ sinh mệnh nào được thai nghén. Xung quanh nó linh khí ngút ngàn nên dù chịu ảnh hưởng của lôi hải, vẫn mọc lên thụ lâm vô tận bao quanh.

Cường giả đầu tiên được sinh ra chính tại nơi này, hắn gọi đây là Tử Lôi lâm hải. Những kẻ đến sau thì biết rõ tâm của lôi hải chính là vũ trụ chi kiều, tử lôi đánh xuống là để tinh lọc ma khí toát ra từ Ma Ha vũ trụ. Nhưng họ không ngu ngốc mà để lộ ra, các ngoại nhân giữ bí mật này đến khi phi thăng hoặc sắp xuống mồ mới nói lại cho người kế nhiệm của mình. Sau thời gian trôi, đến nay chỉ còn những đại tông môn cùng cổ lão gia tộc mới biết đến truyền ngôn về bí mật của đại lục.

~oOo~

Vũ hóa lịch năm 101, Nhất Di kỷ, Tân Di thời đại, chính xác đã 1000101 kể từ khi những kẻ biết dùng lịch đến tinh cầu này. Mười vạn năm qua đi sẽ được gọi là một kỷ kéo dài từ nhất kỷ đến thập kỷ, mười thập kỷ qua đi sẽ là một thời đại. Một trăm vạn năm đã đem Cổ Di thời đại đi qua, Di La tinh bây giờ cũng xem như là có tí tuổi.

Lúc này, Di La tinh bổng nhiên bị những cơn địa chấn từ lòng đất phát ra làm cả tinh cấu chấn động không ngớt. Thiên tai khác cũng theo động đất kéo đến, tuyết sơn đổ sụp, hỏa sơn phun trào, địa vực sạt lỡ, sóng thần quét sạch các bờ biển. Sơ cấp sinh linh cùng thường dân khổ không kể xiết.

Tu luyện giả cũng không thể thảnh thơi như mọi ngày mà toả ra mọi nơi của tam đại lục địa tìm kiếm nguyên nhân phát sinh của địa chấn. Các hung thú ở lâm hải phát hiện dị thường nhanh nhất, phải nói là phát hiện ngay lập tức. Tử lôi từ cao không đánh xuống lâm hải điên cuồng chưa từng thấy, làm hàng ngàn hung thú cùng vô số dã thú chậm chân xung quanh không kịp bỏ chạy, tan thành tro bụi.

Số khác, phần lớn bạo động tràn ra khỏi rừng đến nơi sinh sống của nhân loại tạo thành siêu cấp thú triều. Còn lại các lôi thú thì trốn trong lãnh địa của mình, lo lắng mà hưởng thụ đại tiệc lôi nguyên lực tinh thuần khổng lồ.

Nhân tộc cường giả cũng nhanh chóng phát hiện rồi ủ rũ rời đi, nếu lôi hải bạo động thì họ vô phương, mà cũng có thể lôi hải chỉ bị kéo theo bởi biến hóa khác trên tinh cầu.

- Lôi hải bạo động, đến lúc rồi, đưa các hậu bối xuất sắc ra ngoài lịch lãm, không thể để lỡ thiên địa chi thế. - Mệnh lệnh từ vài lão bất tử của các cổ lão tông tộc không khác nhau mấy được ban ra, không cho phép thắc mắc cũng như kháng lệnh.

Dù sớm hơn truyền ngôn gần năm mươi vạn năm nhưng không thể nghi ngờ tính chính xác của việc này. Lôi hải bạo động, linh khí hỗn loạn cũng là lúc thiên địa chi thế đến, phải bằng mọi cách tranh đoạt Ma ngục tinh.

Từ thế hệ tổ tiên, các tông tộc đã đợi ngày này lâu lắm rồi, những tưởng sẽ phải tiếp tục truyền ngôn xuống cho con cháu. Không biết vì sao đại thế đến sớm nhưng thật tốt khi không phải tiếp tục ẩn nhẫn, ôm một bí mật đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Thấy các tiểu thiên tài từ cổ lão tông tộc đồng loạt lịch lãm, các đại tông tộc khác cũng ù ù cạc cạc mà làm theo. Dù không hiểu ra sao nhưng mấy lão già đứng đầu gia tộc đều đã thành tinh, cứ đi theo phía sau rồi từ từ tìm hiểu là được.

Rồi như thành một xu thế, tất cả hậu bối, tân tú đệ tử đều cùng lúc xuất động. Vũ Hóa điện, Linh Vũ đệ nhất thánh địa cũng đưa ra truyền ngôn đề nghị hậu bối các tộc lịch lãm cọ xát, tiến hành các cuộc thi đấu, tranh tài nhưng cố gắng tránh thương vong tổn thương hòa khí.

Tất cả tu chân giả trên Di La tinh đều cảm nhận được không khí kỳ lạ diễn ra, ngầm hiểu rằng sóng gió đang mở rộng từ cường giả cao tầng. Thiên địa có biến, tu chân giới cũng sắp biến thiên.

~oOo~

Di La tinh sau một tuần liên tiếp bạo động đã dừng lại, linh khí thiên địa ngừng hỗn loạn, thiên tai, thú họa khắp nơi cũng dần biến mất. Bên bờ lôi hải linh khí không còn thoát ra nữa mà yên lặng như mọi nơi khác trên tinh cầu. Lôi hải cũng ngừng bạo động mà lắng xuống đến mức độ trước đây.

Ngay lúc này bên bờ lôi hải một thân ảnh nhỏ bé từ hư không bổng dưng xuất hiện. Đó là một hài nhi khoảng trên dưới một tuổi, kháu khỉnh bụ bẩm, da dẻ non nớt trắng trẻo. Đôi mắt to đen láy của hài nhi đang mở to, tò mò nhìn xung quanh. 

Nếu chỉ nhiêu đó thì cùng không khác gì hài tử bình thường, tuy nhiên co hai điểm kỳ dị. Hài nhi không có bất kỳ trang phục hay vải vóc che thân, trên tay lại cầm một thanh tiểu kiếm hình dáng kỳ lạ. Sát khí, hàn khí cùng ám nguyên tố từ tiểu kiếm và thân ảnh nhỏ bé toả ra như một đại ma đầu đã đồ sát hàng vạn sinh linh. Hơn nữa bên bờ lôi hải dù bạo động đã lắng xuống nhưng lôi nguyên tố vẫn hết sức kinh khủng. Những tia chớp nhỏ bé, lôi quang lóe lên, va chạm trên người hài nhi nhưng không để lại thương tích hay khó chịu gì. 

Đứa bé cứ vui vẻ đùa nghịch, với tay nắm lấy lôi quang, không thể nắm được thứ không có thực thể, hài tử xụ mặt xuống. Như phát hiện thứ gì, nó ngước mặt lên, cười tươi rói rồi vươn người chi chi cha cha với sinh vật vừa xuất hiện.

Một thân thể đồ sộ to cỡ một con hà mã, béo ú, khệnh khạng, trên người lôi quang lập lòe. Cặp đùi dưới của nó to như hai thân cây đại thụ, trên thân sần sùi, miệng rộng ngoác, lưỡi dài không ngừng huơ huơ trong không khí tạo nên âm thanh xèo xèo.

Đó là một con lôi oa, nó tắm lôi mà sinh nên không e ngại tử lôi nới đây. Sau khi lôi hải ngừng bạo động nó nhảy ra khỏi hang đất của mình đi săn thì bắt gặp một sinh vật ngộ nghĩnh ngay phía trước. 

Trông thứ này giống với một số nhân loại nó đã gặp vài lần quanh lôi hải nhưng nhỏ bé hơn, vừa trắng vừa mềm trông rất ngon miệng. Khí tức kỳ lạ toát ra nhưng không có vẻ nguy hiểm, thoạt nhìn lại rất ngốc nghếch, không tạo cảm giác ngưu bức như những kẻ trước đây. 

Lôi oa quyết định sẽ tiếp cận, nếu gặp nguy hiểm thì bỏ chạy, nó hoàn toàn tin vào tốc độ của mình khi so sánh cặp đùi của hai bên. Dù hơi nhỏ nhưng đây sẽ là bửa ăn tráng miệng của nó. Thế là lôi oa cẩn thận tiến lại sinh linh kia.

Ngay lúc nó tiếp cận đủ để dùng chiếc roi lưỡi của mình thì bổng nhiên cảm thấy thân mình bay lên, bên sườn đau rát. Lôi oa phẫn nộ, hình như nó vừa bị cái gì đó quật vào, quay đầu nhìn lại thì vẻ phẫn nộ của nó tan biến đổi sang nghi hoặc cùng thở phào.

Tiếc nuối nhìn lại con mồi ngon lành trước mặt, nó nương theo lực bay đáp xuống đất rồi nhảy đi luôn. “Vị kia không ngờ hôm nay đổi khẩu vị, cũng không trách được, tiểu chút chít trông ngon quá mà.” Lôi oa thầm nghĩ rồi đi tìm con mồi khác, hôm nay sẽ là một ngày khó khăn với nó, dã thú cùng hung thú cấp thấp trốn sạch khỏi lâm hải từ một tuần trước rồi.

Thứ vừa quất bay lôi oa to lớn là một chiếc xà vĩ, chủ nhân của chiếc đuôi không to lớn như lôi oa, thân thể chỉ khoảng cánh tay nhân loại trưởng thành. Đây là một con lam ba ngọc xà xinh đẹp, thoạt nhìn không khác gì ngọc xà bình thường cũng không có khí tức cường giả kinh thiên động địa nhưng sức mạnh từ thân thể này lại hết sức kinh khủng. 

Trên người ngọc xà là một màu trắng sữa thuần khiết, xung quanh nó lại toả ra ánh sáng màu xanh lưu ly. Lân phiến ưu nhã bao phũ quanh xà thể, nhãn đồng cũng một màu trắng nhưng trong suốt và long lanh. Ngọc xà đến gần hài tử rồi cuộn người lại, ánh sáng xanh như vụ khí lan ra, bên trong một nhân dáng xuất hiện.

Lam vụ tan đi, bước ra là một lam y nữ tử phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp kinh nhân. Thân hình nàng giống như lúc ở xà thể, thon thả thướt tha, mềm mại; cả người toát ra vẻ mị hoặc lại có phần thanh xuân tươi trẻ. 

Ngoài thanh y, toàn thân nữ tử thuần một màu trắng, mái tóc huyễn bạch xõa dài đến eo, mi thanh mục tú, tinh xảo như họa, sáng như trăng rằm. Gương mặt hoàn mĩ có nét mị hoặc của xà nữ nhưng vẻ mặt lại mơ hồ, ngây ngô của tiên tử không dính nhân gian khói bụi.

Ngọc nhan của nàng dù chỉ được nhìn thấy bởi một số sinh linh phụ cận cùng cường giả cao tầng nhưng đã sớm được công nhận là mĩ nữ đệ nhất Linh Vũ đại lục suốt năm ngàn năm. Có rất nhiều cường giả mơ ước vẻ đẹp của nàng nhưng không nhiều kẻ đủ can đảm để theo đuối, thực lực của nàng không kém dung mạo chút nào. 

Năm ngàn năm trước, một tiểu ngọc xà xuất hiện, ngơ ngơ ngác ngác lại đánh bại rất nhiều hung thú cùng cường giả nhân loại vô tình gặp gỡ. Nhanh chóng trong năm trăm năm đã tu luyện đến độ cao có thể hóa hình, trở thành một trong ngũ đại vương giả của Tử lôi lâm hải. 

Nàng có bề ngoài của một ngọc xà bình thường nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều dị thú có huyết mạnh kinh thiên khác. Trong một đại lâm tràn ngập lôi nguyên tố, bằng vào sức mạnh thể chất và không gian pháp tắc lại có thể bình toạ cùng các vị lôi vương kinh khủng khác. 

Lãnh địa của nàng cũng không lớn, chỉ một góc ở trung tâm tiếp xúc với phía nam của lôi hải, đây là nơi nàng xuất hiện và lớn lên. Nàng được hung thú cùng cường giả nhân loại biết đến với danh xưng Lam Ba Không Linh Xà, Ngọc Lưu Ly vương giả.

- Hài tử nhân loại, nhỏ như vậy mà sát khí kinh thiên, thật khó hiểu. – Nàng thổ khí như lan, vừa nghe đã biết thơm, giọng nói dịu dàng, thanh nhã. Nhìn đến thanh tiểu kiếm trên tay hài tử, mĩ mâu khẽ nhíu.

- Là ma binh sao,… biến mất rồi, lại có thể tiến vào cơ thể, là bản mệnh linh khí có thể là linh tâm. – Tiểu kiếm trên tay tiểu hài đột nhiên biến mất, trên cánh tay phải nhỏ nhắn xuất hiện một tử huyền sắc kiếm hình ấn ký. Ngọc Lưu Ly kinh ngạc, một hải tử khoảng một tuổi lại có thể sở hữu bản mệnh linh khí hoặc linh tâm mạnh mẽ như vậy, lại còn là ma binh tích tụ sát khí khủng khiếp.

- Chi chi nha nha… - Cũng giống như với lôi oa, tiểu chút chít vui vẻ lên tiếng chào đón nữ tử xinh đẹp vừa xuất hiện. Hai tay, hai chân nhỏ vung vẩy trong không khí như muốn với tới nữ tử.

Nhìn hình ảnh trước mắt, Ngọc Lưu Ly cười khẽ, vươn tay bế tiểu bất điểm trước mặt. Nụ cười của nàng xinh đẹp che lấp cái âm trầm đáng sợ của lôi cùng ám huyền tố xung quanh. Nàng khẽ chạm tay vào ấn ký hình kiếm trên tay hài tử, xung quanh thanh tiểu kiếm xuất hiện một sợi xích màu xanh lưu ly quấn quanh, ma khí đang lan toả như bị phong ấn lại, không toát ra ngoài nữa.

- Để xem nào, tóc lưa thưa, răng sữa mới nhú, da mềm thịt béo, a … sức lực lại không nhỏ nha, mạnh hơn hung thú cùng tuổi… - Ngọc Lưu Ly bẹo má, bóp miệng trêu trọc hài tử, như không vừa ý, hài tử dùng tay nhỏ nắm lấy ngọc chỉ của nàng kéo ra rồi đưa lên miệng mút.

- Có tiểu jj vậy là con đực…a… tiểu tử thối – Ngọc Lưu Ly khẩy khẩy đệ đệ của nam hài, rồi như bạo long cuống nộ, tiểu đệ đệ sững cồ lên rồi phun ra một ngụm long tức. Với phản xạ siêu cấp, nàng lập tức hướng người hài tử ra ngoài để không bị trúng chiêu nhưng ngọc chỉ vừa làm chuyện xấu của nàng không tránh khỏi dính vài giọt sương mai.

- Giỏi lắm tiểu bất điểm, xem chiêu – Ngọc Lưu Ly bỏ nam hài xuống đất, hóa thân mãng xà, lại biến lớn một vòng, trên thân mọc ra gai nhọn, cố làm vẻ mặt khủng khiếp nhất, lè lưỡi hù dọa.

- Còn dám cười, cho ngươi bay – Hài tử không những không sợ hãi mà còn cười khặc khặc, đôi mắt sáng rỡ chăm chú như thấy thứ gì siêu cấp thú vị, tay nhỏ vỗ vỗ cổ vũ. Mãng xà tức giận dùng đuôi quấn quanh hài tử rồi ném lên không, xà khẩu mở to như đợi cục thịt to béo rơi xuống thì nuốt luôn. Nàng tưởng tượng ra cảnh tên nhóc con sẽ hoảng sợ la lên.

- Y y pi … - Đúng là hài tử la to nhưng không hề hoảng sợ, nó giang hai tay như đang bay, hết đà thì chúi người xuống chắp tay nhỏ như nhảy cầu. Không một chút lo lắng xà khẩu phía dưới nuốt chửng mình.

- Nhóc con thần kinh thô, không biết sợ à – Tất nhiên nàng sẽ không ăn thịt hài tử, dùng đuôi chụp nó lại trước khi rơi vào miệng, mặt thì khó hiểu nhìn. 

- Pi pi pi … - Hài tử thì tay huơ huơ miệng liếng thoắng như muốn bay tiếp. Ngọc Lưu Ly lại ném nó lên trời vài lần. Sau khi tên nhóc thỏa mãn cười toe toét, nàng hóa lại nhân hình ôm nó vào lòng.

- Được rồi, bất kể quá khứ như thế nào, từ nay tiểu chút chít ngươi sẽ là đệ đệ của Ngọc Lưu Ly ta. Cười toe toét như vậy, gọi ngươi là Ngọc Hi Tiếu. Mong là ngươi sẽ sống khoái khoái nhạc nhạc, không sầu không lo. – Dứt lời, thân ảnh nữ tử cùng hài tử biến mất, một chút không gian ba động cũng nhanh chóng tiêu biến, bờ lôi hải vẫn tràn ngập lôi quang.