Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 19: 19 Điều Này Khiến Vân Thước Khó Chịu Còn Hơn Giết Nàng Ta!

Ở phía bên kia, Diệp Kiều đánh chém đến lả người.

Số lượng yêu thú cũng bị diệt bớt bảy tám phần.

Diệp Kiều nằm sải lai dưới đất, miệng há to thở dốc, dáng vẻ nằm vạ nhất quyết không muốn nhúc nhích.

Quá mệt mỏi!

Lượng khí linh lưu chuyển trong cơ thể lúc trước đã bị Diệp Kiều vét sạch.

Nàng lau đi mồ hôi đang chảy xuống.

Người nàng mệt lả nhưng đồng thời lại cảm thấy sự thoải mái đã lâu chưa có.

Sâu bên trong cơ thể, tựa như có cái gì đó ấm ấm đang tẩm bổ phục hồi sức lực cho nàng.

Sự ấm áp ấy khiến nàng cảm thấy dễ chịu, mơ mơ màng màng muốn thiếp đi.

Ba người sư huynh cũng biết nàng đang rất mệt mỏi nên không quấy rầy.

Cả đám tụm lại ở một bên trao đổi.

"Đệ nói là tiểu sư muội chưa từng học thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết?"

Mộc Trọng Hi vội vàng gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ muội ấy lén đệ kêu trưởng lão Đoạn dạy cho muội ấy?" Nếu không phải thế thì sao muội ấy biết được thức kiếm này?

Minh Huyền nhướng mày: "Có khả năng là tiểu sư muội bắt chước theo kiếm thức khi nãy của sư đệ."

Mộc Trọng Hi: "Hả?"

"Đệ có để ý rằng lúc đầu tiểu sư muội vung kiếm còn lóng ngóng vụng về, tựa như một người vừa mới bắt đầu luyện kiếm? Sau đó, lần này đến lần khác, không ngừng lặp lại và sửa đổi tư thế, dần dần học được cách cầm kiếm, cách vận dụng kiếm quyết chính xác."

Tình huống này tương tự với tình huống ở tàng thư các.

Minh Huyền chỉ thị phạm vẽ bùa Ngự Hỏa một lần, Diệp Kiều đã có thể vẽ ra một lá bùa hoàn chỉnh.

"Nhưng...!nhưng lúc trước đệ mất hai tháng mới học được!" Mộc Trọng Hi trợn mắt, nói chuyện lắp bắp.

Thức thứ nhất của Thanh Phong Kiếm hắn phải học trong hai tháng mới thành.

Lúc đó trưởng lão Đoạn còn tán thưởng hắn có thiên phú dị bẩm.

Mà tiểu sư muội...học còn chưa đến một ngày!

"Đừng quên sư huynh Tiết từng nói, muội ấy đã thấy thì sẽ không quên." Đã trả qua chuyện ở tàng thư các, năng lực tiếp thu của Minh Huyền đã gia tăng giới hạn rất nhiều.

Thậm chí hắn còn rảnh rỗi phổ cập kiến mức mới cho sư đệ: "Chắc đệ còn chưa biết nhỉ? Tiếu sư muội ghi nhớ và chép mười mấy cuốn sách chỉ trong hai ngày!"

"..."

Câm lặng! Tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu chó!

Khi nãy Mộc Trọng Hi thị phạm cho Diệp Kiều xem với mục đích làm màu là chính.

Có chết hắn cũng không nghĩ đến việc tiểu sư muội vừa thấy một lần đã học được!

Ý thức được bản thân đã vô tình cắm một đao hơi đau vào tim tiểu sư đệ, Minh Huyền bỏ qua quá khứ "tình thương mến thương" lúc trước, cố gắng an ủi linh hồn bé bỏng của sư đệ: "Chà, tuy rằng so về mặt trí nhớ thì đệ kém tiểu sư muội nhưng so về mặt ngộ đạo..."

Hắn nói được một nửa thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.

Hai người Tiết Dư và Mộc Trọng Hi cũng vậy.

Cả bọn đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Kiều với ánh mắt kinh ngạc.

Đột phá?

Minh Huyền khiếp sợ nhìn Diệp Kiều nhưng vẫn không quên nói nốt nửa câu còn lại: "...!Nhưng so về mặt ngộ đạo, đệ cũng thua nốt!"

Tốc độ đột phá này...!muội ấy không có giai đoạn bình cảnh sao?

Nghe câu sau của Minh Huyền, Mộc Trọng Hi nghiến răng cảm tạ: "Đệ phải cảm ơn huynh rồi, lời an ủi rất cảm lạnh!"

Ba người lẳng lặng canh chừng để Diệp Kiều ổn định tu vi Trúc Cơ.

Trước khi yêu thú kéo đến, bọn họ đã nhổ sạch cỏ Thanh Tâm cho vào túi không gian, không ai ngờ rằng lần này vào tiểu bí cảnh lại có thu hoạch lớn như vậy.

Sau khi Diệp Kiều ổn định tu vi, nàng cảm nhận được thức hải của mình đã mở rộng hơn gấp đôi.

Còn chưa kịp phiêu phiêu kiểm tra mặt lợi sau khi thức hải được mở rộng, trước mắt nàng thình lình xuất hiện một cái bóng đỏ.

Diệp Kiều điều tức xong, mở mắt ra.

Đập vào mắt nàng là khuôn mặt phóng to của Vân Thước.

Nàng lập tức hét lên: "Có ma!!!!"

Vân Thước đơ mặt.

Nàng ta vươn tay định bắt lấy ống tay áo của Diệp Kiều thì bị đánh văng ra.

Tiết Dư yên lặng chắn phía trước Diệp Kiều.

Sau khi nghe thấy tiếng thét của Diệp Kiều, hắn liền cảm thấy tiểu sư muội của Nguyệt Thanh Tông này có vấn đề.

Vân Thước bị hất văng ra.

Nàng ta mím môi, không cam lòng lại đau khổ cầu xin: "Có thể cho muội một cây Thanh Tâm không? Nhị sư tỷ, tỷ biết mà! Linh căn muội trời sinh đã mang khiếm khuyết.

Hiện tại cần một cây cỏ Thanh Tâm làm thuốc."

Tô Trạc nhìn thấy nàng thơ của mình phải xuống nước cầu xin, hắn đau lòng lên tiếng: "Đúng đó, nhị sư tỷ.

Tỷ có nhiều cỏ Thanh Tâm như thế, đưa cho tiểu sư muội ta một cây thì có mất gì đâu?"

Diệp Kiều còn chưa kịp mở miệng cạnh khóe, Minh Huyền đã nhếch mép khởi động cái mồm độc địa của mình: "Ai là nhị sư tỷ của mấy người? Đây là tiểu sư muội của bọn ta! Muốn tặng cỏ cho mấy người? Mắc cái gì? Tiểu sư muội của mấy người tai to mặt lớn dữ ha? Đưa hay không đưa thì làm gì nhau? Chán quá thì tìm cái cây nào đó chơi xích đu bằng cổ đi.

Đừng ở đây làm chướng mắt nhau!"

Minh Huyền hất cằm, vẻ mặt khinh khỉnh, dáng vẻ "mi chỉ là máng mương lại học đòi sóng sánh như đại dương" khiến Tô Trác tức anh ách.

"Chúc mừng tiểu sư muội đã đột phá được kỳ Trúc Cơ." Tiết Dư không thèm để tâm đến trò cười trước mắt, hắn lấy đan Cố Linh ra, ném về phía nàng: "Chúng ta phải quay về rồi."

Đồng thời, hắn thầm nghĩ: Sau này né đám đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông ra, đám này xử sự như bị té giếng, nhất là đứa có tên là Vân Thước.

"Bọn mi đừng đắc ý sớm thế!" Thấy bốn người không nể mặt mình, Tống Hàn Thanh sa sầm mặt mày, buông lời ác ý: "Chúng ta còn gặp nhau ở đại hội tông môn."

Bồn người Diệp Kiều chẳng buồn quay đầu nhìn lại.

Minh Huyền: "Chậc."

Mộc Trọng Hi: "Lêu lêu."

Tiết Dư: "Ò"

Diệp Kiều: "Méo quan tâm."

Vẻ mặt Tống Hàn Thanh vặn vẹo:...

Tô Trạc nhìn bóng lưng đang rời đi của Diệp Kiều, trong lòng hắn chợt có điều gì đó khó tả.

"Nàng và sư huynh Tiết Dư chắc là thân nhau lắm?" Vân Thước đột nhiên lên tiếng.

Không hiểu vì sao, nhìn thấy đám người Tiết Dư bảo vệ Diệp Kiều như vậy, nàng ta cảm thấy không vui.

Tựa như người được bảo vệ vốn nên là nàng ta.

Lại tựa như...!thứ vốn thuộc về mình bị Diệp Kiều cướp mất.

"Con dòng chính của nhà họ Tiết- một trong 8 đại gia tộc! Nghe người ta kháo rằng sư huynh Tiết biết luyện chế loại đan dược giúp người ta nhanh chóng đột phá."

Tu tiên chú trọng căn cơ vững chắc.

Cắn thuốc tuy rằng sẽ rút nhanh tiến trình nhưng phản phệ rất nặng.

Căn cơ khi đó sẽ tựa như giàn hoa, nhìn thì đẹp đẽ nhưng dễ dàng bị người cùng cảnh giới vung một kiếm chém sập.

Tô Trạc chần chừ một lát rồi hỏi lại: "Ý muội là nhị sư tỷ dùng đan dược để tăng tu vi?"

Diệp Kiều và hai người bọn họ cùng lớn lên bên nhau.

Khi nhỏ, nhị sư tỷ là người có tính cách thật thà nhất.

Nhưng từ sau chuyến đi dốc Ma Uyên trở về, tỷ ấy đã thay đổi.

Tô Trạc không thốt nên lời đây là cảm giác gì, trong lòng lại có chút gì đó oán trách: Chẳng phải chỉ là một cọng cỏ Phù Du, cần gì chuyện bé xé ra to, giận dỗi bỏ xuống núi?

"Đúng thế." Vân Thước miễn cưỡng cười: "Dù sao thì...!nhị sư tỷ đứng chững ở tầng thứ ba Luyện Khí cũng nhiều năm rồi, sao có thể chỉ qua mấy tháng đã đột phá lên Trúc Cơ được."

So với Tô Trạc, Vân Thước càng cảm thấy khiếp sợ, càng không dám tin hơn.

Vị nhị sư tỷ mờ nhạt, thật thà, không có chút cảm giác tồn tại kia, sao có thể là người trước mắt? Ả kia đột phá Trúc Cơ sớm hơn mình, lại còn có cùng thân phận đệ tử chân truyền!

Điều này khiến Vân Thước khó chịu còn hơn giết nàng ta..