Ngủ!  

Nói đến đây, Dương Phàm lập tức nghĩ ngay tới nữ tử làm hắn vừa yêu vừa hận kia.  

Yêu là bởi sau lần mây mưa tiêu hồn thực cốt đó, Dương Phàm đã bất tri bất giác mê say cảm giác này.  

Hận là bởi Lâm Thanh Trúc lại cưỡng bức hắn, sau đó còn bỏ đi thẳng một mạch.  

Dương Phàm cười xấu xa nói:  

“Sớm muộn gì cũng có ngày ông đây nhất định sẽ đòi lại gấp bội từ người nàng ta.”  

“Ta cũng muốn để nàng ta biết cảm giác bị người khác cưỡng bức là thế nào!”  

Nghe vậy, nữ tử thần bí hừ lạnh nói:  

“Với chút tu vi cỏn con đó của ngươi mà còn không biết xấu hổ đứng đây ba hoa chích choè.”  

“Có thời gian thì mau tranh thủ tu luyện đi.”  

“Không có thực lực thì mọi lời ngươi nói đều là nói nhảm!”  

Nghe vậy, Dương Phàm cười rầu rĩ, gật đầu một cái.  

Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy từ đằng xa tới.  

Người tới chính là Dương Khôn!  

Dương Phàm cười nói:  

“Cha!”  

Đã ba tháng nay Dương Khôn không gặp Dương Phàm, lúc này gặp lại hắn, ông ta vô cùng vui mừng.  

Nhưng, đúng lúc này!  

Dương Khôn phát hiện ra bên cạnh hắn có một nữ tử mặc váy vải, ông ta lập tức khom mình hành lễ:  

“Xin bái kiến tiền bối!”  

Nữ tử thần bí khẽ gật đầu đi vào trong tiểu viện.  

Thấy vậy, Dương Khôn cũng không để bụng, cao nhân ắt có phong phạm của cao nhân!  

Đúng lúc này, Dương Khôn đột nhiên phát hiện ra tu vi của Dương Phàm, ông ta cau mày hỏi:  

“Tiểu Phàm, ba tháng nay con không tu luyện gì à?”  

Chiếc nhẫn Hắc Minh có thể tự do biến hóa tu vi của chủ nhân tùy thích nên Dương Phàm ấn định là tu vi gì thì người khác sẽ thấy hắn là tu vi đó.  

Để che giấu tai mắt của người khác, Dương Phàm cố ý ẩn giấu thực lực Võ Giả cấp chín của mình.  

Nếu để những người khác biết chỉ mất ba tháng hắn đã đột phá lên Võ Giả cấp chín thì rất có thể sẽ gặp phải một số rắc rối không cần thiết.  

Dương Phàm vừa cười vừa nói:  

“Ba tháng nay nay con cố ý không tu luyện cảnh giới, lần trước thăng cấp quá nhanh nên con dành ba tháng vừa qua để từ từ thích nghi với thực lực của Võ Giả cấp bốn.”  

Nghe vậy, Dương Khôn gật đầu.  

Sau đó, ông ta nghiêm mặt nói:  

“Tiểu Phàm, ngày mai sẽ có khách quý tới bái phỏng Dương gia ta.”  

“Lần này không biết là phúc hay là họa đây!”  

Khách quý!  

Dương Phàm nhíu mày hỏi:  

“Cha, khách quý là ai vậy?”  

Dương Khôn nói đến đây, nét mặt đượm vẻ lo lắng, ông ta từ tốn nói:  

“Hôm qua Thanh Nham trưởng lão của Thanh Vân tông đã gửi bái thiếp tới nói ngày mai sẽ đại diện cho Thanh Nhu tông chủ tới bái phỏng Dương gia ta.”  

Nghe vậy, Dương Phàm lập tức nheo hai mắt lại:  

“Nam Cung Tuyết!”  

Dương Khôn khẽ gật đầu nói:  

“Vi phụ cũng nghĩ giống con.”  

“Ngoại trừ vì chuyện của con và Nam Cung Tuyết ra, Dương gia ta đâu còn chuyện gì đáng để Thanh Vân tông lừng danh Nam Vực rồng ghé nhà tôm nữa đâu!”  

“E là lần này bọn họ tới là có ý xấu.”  

Nghe vậy, Dương Phàm lập tức siết chặt nắm đấm, chuyện này chính là do chênh lệch về thực lực.  

Nếu như Dương gia của hắn có đủ thực lực để tự vệ thì há lại sợ Thanh Vân tông tìm tới tận cửa khiêu khích hay sao.