Lúc này, cả đội săn bắt Phi Lang đều nhìn về phía xác của con yêu thú cấp hai dưới đất.
Mắt ai nấy đều cháy bỏng, cái xác này thực. sự rất quan trọng đối với những người ở tầng chót như bọn họ.
Tiểu Nhã cười nói:
“Phi Lang ca mau nhận lấy xác của con yêu thú cấp hai này đi”
“Chỗ này không tiện ở lâu!”
Nghe vậy, Phi Lang tỏ ra do dự nói:
“Tiểu Nhã, cái xác này là Dương Phàm tặng cho ngươi.”
Tiểu Nhã läc đầu nói:
“Mấy người chúng ta mà còn phân biệt rạch ròi nữa sao?”
“Nếu không có các đại ca bảo vệ thì liệu Tiểu Nhã ta có thể sống đến hôm nay không?”
“Đồ của ta thì cũng là đồ của đội săn bắt Phi Lang chúng ta!”
Nghe vậy, cả bọn đều nở nụ cười.
Ngay sau đó, Phi Lang thu xác của yêu thú cấp hai vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
Chỉ lát sau, mọi người trong đội săn bắt Phi Lang nhanh chóng đi về phía lối ra.
Nhưng không ai biết rằng, kể từ ngày đó, trong lòng Tiểu Nhã đã in dấu một bóng hình cao. lớn!
Hoàng hôn buông xuống. Một bóng người màu trẳng bỗng xuất hiện ở thành Thanh Vân, người này chính là Dương Phàm vừa mới bôn ba trở về.
Dương Phàm tới tiệm tạp hóa bán yêu thú săn bắt được ở dãy núi Thanh Vân trước, vì hiện tại hẳn vẫn là một kẻ nghèo túng, không xu dính Túi.
Trong ba tháng ở dãy núi Thanh Vân, Dương Phàm không hề được ăn một bữa cơm nào tử tế, cho nên chuyện đầu tiên hẳn làm khi trở lại thành Thanh Vân chính là ăn cơm.
Sau khi đã cơm nước no nê, Dương Phàm mới thong thả đi về phía Dương gia
Một lát sau!
Khi Dương Phàm lại đứng trước cổng chính của Dương gia một lần nữa, trong lòng hắn chợt thấy vô cùng thoải mái.
Trước đây, mỗi lần gặp phải chuyện gì lớn là trong lòng hän lại thấy bất an.
Còn lần này, trong lòng hẳn vẫn tĩnh lặng như nước!
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng:
“Có lẽ đây chính là sự tự tin khi bản thân có thực lực.”
Sau đó, Dương Phàm nghênh ngang bước qua cổng lớn của Dương gia.
Hăn đi đến đâu, mọi người đều lộ vẻ kiêng. dè đến đó.
Nhớ tới sự đáng sợ của nữ tử thần bí, trong lòng người của Dương gia vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Ngay khi Dương Phàm về tới trước cửa tiểu viện của mình thì một bóng người xinh đẹp đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn.
Nhìn thấy đối phương, Dương Phàm kinh ngạc nói:
“Dương Tuyết!” “Sao lại là ngươi?”
Người này là cháu gái của Đại trưởng lão, đồng thời là tỷ tỷ của Dương Khang.
Dương Tuyết có nước da trắng và nhan sắc xinh đẹp, khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ động lòng người, vóc dáng nóng bỏng của nàng ta lại càng khiến người ta tơ tưởng.
Dương Tuyết lạnh lùng nhìn Dương Phàm, nói:
“Ta chờ ba tháng, cuối cùng cũng đã chờ được ngươi về.”
Dương Phàm nhíu mày hỏi:
“Chẳng phải ngươi tới học viện Thương Lan học rồi sao?”
“Về khi nào vậy?”