Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Nam Cung Thiên Mạc thoải mái mà thở dốc một tiếng, động tác của Liễu Như Phong kịch liệt như vậy, trong tình sự của hai người, từ trước đến nay đều không có. Bởi vì tình dục của thân thể không được giảm bớt, hậu huyệt không tự giác mà co rút chặt chẽ lại, khiến Nam Cung Thiên Mạc có một loại cảm giác được yêu sâu đậm, cùng được chấp nhận không ngừng —— cho đến khi, sự bao bọc nóng ấm non mềm kia đột nhiên rời đi, hai chân bị tách ra thô bạo, một vật cứng rắn hỏa nhiệt nặng nề mà chọc ở khoảng giữa hai chân......

Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình của Liễu Như Phong bởi vì tình dục mà có chút vặn vẹo dữ tợn, vì không thể tìm đúng bộ vị mà phân thân chọc loạn khắp nơi ngoài cửa dưới hạ thân, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, vẻ mặt thống khổ, như mãnh thú bị thương.

Nam Cung Thiên Mạc không kịp nghĩ nhiều, xoay người một cái, dễ dàng đem nam nhân bị phong bế nội lực này đặt ở dưới thân.

“......” Nam Cung Thiên Mạc nguy hiểm mà nheo mắt lại, vạn lần không dự đoán được nam nhân mất thần trí này cũng dám làm ra chuyện phản nghịch như vậy!

Nhìn nam nhân thần trí mê muội ở dưới thân vì không được an ủi mà giãy dụa không ngừng, Nam Cung Thiên Mạc nuốt lại câu khiển trách đã đến bên miệng, thôi, hiện tại nói thì có ích lợi gì? Đem thân thể nam nhân lật lại, nằm úp sấp quỳ gối trên giường, thắt lưng dùng sức đâm tới, lần thứ hai về lại địa phương bí ẩn kia.

Rốt cục Nam Cung Thiên Mạc đã hiểu được vì sao khi lần cuối cùng ăn vào xuân dược kia, Liễu Như Phong lại tự phong bế nội lực chính mình, là sợ đả thương đến mình sao?

“A, a......” Nam nhân dưới thân phát ra một tiếng gầm nhẹ vừa như đau đớn lại vừa như sung sướng.

Hai tay Nam Cung Thiên Mạc nắm chặt lấy thắt lưng mềm dẻo, trừu tống mạnh mẽ hơn......

Một bàn tay thăm dò, nhẹ nhàng cầm lấy phân thân không được thỏa mãn kia, chưa có động tác nào, nam nhân dưới thân đã phát ra một tiếng hét gần như sảng khoái, đón tiếp động tác trên tay của Nam Cung Thiên Mạc, phần mông lắc lư, như nghênh tiếp tốc độ trừu tống nhanh chóng của dục vọng Nam Cung Thiên Mạc......

Nam Cung Thiên Mạc vẫn trầm mặc, lần đầu tiên, cùng Liễu Như Phong trong tình sự mà không cần cố ý khống chế tình dục của chính mình. Ngay lúc Liễu Như Phong đã đạt tới cao trào, vẫn nhẫn nại không phát tiết ra. Đem nam nhân mê loạn dưới thân đùa nghịch thành các loại tư thế, hung hăng mà trừu sáp, đùa giỡn, cho đến khi Liễu Như Phong tiết ra năm, sáu lần, sự điên cuồng trong mắt cũng dần dần lắng đọng lại......

Nam Cung Thiên Mạc đưa hai chân bị đặt ở trước ngực y mở ra, ôm lấy nam nhân, làm cho hai tay của y nắm lấy đỉnh giường gỗ khắc hoa, tách cặp mông căng tròn đang nâng lên kia, lại hung hăng mà đâm vào bí huyệt ẩm ướt......

Chủ viện đã được cho lui tất cả người hầu có vẻ cực kỳ im lặng không tiếng động. Chỉ có thanh âm dâm mị trong chủ phòng vang lên dồn dập......

Khi Nam Cung Thiên Mạc bước ra khỏi chủ viện, đã là giờ Mẹo ngày hôm sau.

Vội vàng thay trù y hoa lệ dùng trong khánh điển, Nam Cung Thiên Mạc mang theo mười danh thị vệ, ly khai Trác Tiêu Cung.

※※※

Liễu Như Phong u ẩn mà tỉnh dậy, mệt mỏi nhìn đỉnh giường khắc hoa sơn đỏ, giật giật ngón tay, thân thể giống như không phải của chính mình, tìm không thấy một tia khí lực, chỉ có sự ê mẩm bủn rủn cùng đau nhức mãnh liệt, nhắc nhở chính mình, khối thân thể này, vẫn là thuộc về mình......

Cửa phòng vang lên, tinh thần Liễu Như Phong căng thẳng, rồi lại thả lỏng, cúi đầu nhìn một đống chăn đệm hỗn độn che lấp trên người, hơi hơi cười khổ. Hôm qua, không biết qua bao lâu, khi dược tính ngập đầu biến mất, thần trí lần thứ hai quay trở về, đã là đêm khuya. Tuy rằng công tử không có nửa phần ý tứ muốn chấm dứt, nhưng vẫn giải khai huyệt đạo bị chính mình phong bế. Liễu Như Phong không dám cầu xin tha thứ, tất cả đều dựa vào nội lực, cắn răng cố chống giữ, cho đến khi, lại hôn mê một lần nữa......

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cư nhiên chỉ có một người vào?!

Liễu Như Phong cố gắng sức mà quay đầu lại, Dạ Thất một thân hắc y mang theo dục dũng, đặt ở góc phòng, xoay người đi đến trước giường.

“Công tử......” Liễu Như Phong muốn hỏi, lại phát giác lời nói thoát ra khỏi miệng lại khàn khàn vô cùng, cổ họng nóng cháy khô ráo phát đau.

“Giờ Mẹo công tử đã thức dậy, dẫn theo mười danh thị vệ, đi đến Tuyệt Thiên Cung tham dự đại điển nhậm chức.” Tất nhiên trong lòng Dạ Thất hiểu được, đem một ly nước qua, ôm sát chăn đệm cùng người được bao bọc trong đó, giúp đỡ nửa ngồi lên, cầm ly nước trong tay đưa tới trước môi Liễu Như Phong, rũ mắt xuống, che lại sự chua xót trong mắt, nói. (Sao giờ vẫn thấy đau!? T^T!)

Liễu Như Phong biết chính mình lúc này không nên nói chuyện mà tiếp nhận ly nước, nhưng vừa muốn chuyển động, lại thập phần gian nan, không muốn phí khí lực, uống một ngụm trong ly nước trên tay Dạ Thất, thở hổn hển, nói: “Vì sao ngươi không đi theo bên người công tử?”

“Là công tử phân phó, để cho ta lưu lại chiếu cố ngươi. Công tử nói, Tuyệt Thiên Cung là chỗ ở của cốc chủ, cao thủ vô số, không cần vì hắn mà lo lắng.” Dạ Thất lại đưa một ly nước đến, đang muốn nâng dậy, Liễu Như Phong lại lắc lắc đầu, ý bảo đủ rồi.

Dạ Thất buông ly nước xuống, muốn tới nâng Liễu Như Phong đứng dậy vào dục dũng.

“Không cần, nghỉ ngơi một hồi, tự Liễu Như Phong có thể đi.” Liễu Như Phong nào dám để cho hắn giúp đỡ mình, một thân đầy dấu hôn, dấu răng cùng vết tích của tình dục...... Nếu bị người thấy, Liễu Như Phong thật sự không biết ngày sau mình nên đối mặt như thế nào......

Dạ Thất ứng thanh mà thu hồi tay, trong lòng tất nhiên hiểu rõ sự băn khoăn của Liễu Như Phong, hai tay giấu ra phía sau nắm lại thật chặt, áp chế tiếng bi thương trong lồng ngực, nói: “Cũng tốt, Dạ Thất ở ngay ngoài phòng, có việc gì chỉ cần gọi một tiếng, không cần miễn cưỡng.”

Liễu Như Phong trầm mặc trong một cái chớp mắt, giương mắt nhìn hướng Dạ Thất, nói: “Đa tạ!”

Dạ Thất nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái thật sâu, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng lại.

※※※

Vừa mới tới giờ Thìn, trong Tuyệt Thiên Cung vang lên ba tiếng chuông, khói lửa rực sáng, (Giờ Thìn là cỡ 10h sáng mà đốt lửa rực sáng chi ko biết! =.=!) bên trong Tuyệt Cốc, trừ bỏ người hôm nay có nhiệm vụ, phàm là người không có chức vị quan trọng, đều tề tụ ở trong khoảng sân rộng trước Tuyệt Thiên Cung, mắt nhìn hướng đài cao hoa lệ trước Tuyệt Thiên Cung.

Cốc chủ Nam Cung Hành một thân cẩm bào màu đen, mang theo Nam Cung Thiên Mạc một thân vải gấm trắng thêu, cùng với điện chủ sáu điện chậm rãi đi lên đài cao.

Cốc chủ Nam Cung Hành bước lên trước một bước, hai tay ngăn lại tại hư không, lập tức mấy vạn cốc chúng dưới đài đình chỉ lời bàn tán lẫn nhau, ưỡn thẳng lưng, đứng yên. Nguyên một mảnh phía trước Tuyệt Thiên Cung, nhất thời yên tĩnh, giống như hoàn toàn không tồn tại mấy vạn người này.

Cốc chủ Nam Cung Hành vừa lòng mà gật đầu, chậm rãi mở miệng, thanh âm không cao, nhưng có thể làm cho mỗi một người trên đài dưới đài đều có thể nghe rõ ràng: “Hai trăm năm trước, Tuyệt Tình kiếm ma Âu Dương Ngọc Thạch khai sáng Tuyệt Cốc...... ( Tỉnh lược mấy trăm chữ ca công tụng đức!)...... Mọi người đều biết, thời gian trước, mười ba vị công tử Tuyệt Cốc tranh vị, đã phân thắng bại! Cốc chủ đời thứ bảy của Tuyệt Cốc Nam Cung Hành, lúc này tuyên bố, hôm nay Đệ Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc kế nhiệm cốc chủ đời thứ tám! Nam Cung Hành sẽ tiến nhập cấm địa, trừ phi Tuyệt Cốc gặp phải nguy cơ diệt vong, đốt lệnh hỏa triệu tập cấm địa, về sau cuộc đời này sẽ không ra khỏi cấm địa! Mong các vị vẫn có thể đồng tâm hiệp lực, phò trợ cốc chủ đời thứ tám Nam Cung Thiên Mạc, bảo hộ huyết mạch Tuyệt Cốc ta, vĩnh thịnh bất suy (vĩnh viễn thịch vượng, ko bao giờ suy tàn)!”

Mấy vạn người dưới đài đều đồng dạng chỉnh tề, giống như chỉ là một người, nhất tề quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Nguyện dưới trướng sử dụng của Nam Cung cốc chủ, vượt qua nước sôi lửa bỏng, nguyện không hối tiếc! Bảo hộ huyết mạch Tuyệt Cốc ta, vĩnh thịnh bất suy!”

Nam Cung Hành quay đầu, ý bảo Nam Cung Thiên Mạc tiến lên, gỡ tín vật của cốc chủ trong tay xuống —— nhẫn mặc ngọc (mặc = mực, mặc ngọc = ngọc có màu đen tuyền như mực), đeo lên ngón tay của Nam Cung Thiên Mạc......

Nam Cung Thiên Mạc đứng ở bên cạnh Nam Cung Hành, nhất nhất nhận sự chúc mừng cùng nghi thức nguyện trung thành của điện chủ sáu điện, trên gương mặt không hề gợn sóng, trầm ổn mà nhất nhất đáp lễ.

Điện chủ sáu điện lui khỏi đài.

Nam Cung Thiên Mạc nghiêng đầu nhìn nhìn phụ thân, Nam Cung Hành hơi gật đầu.

Nam Cung Thiên Mạc tiến lên một bước, đứng trước người phụ thân, mặt hướng cốc chúng dưới đài, giơ cao tín vật cốc chủ mang trên ngón trỏ bên tay phải —— nhẫn mặc ngọc, đề khí nâng cao thanh âm, nói: “Nam Cung Thiên Mạc bất tài, may mắn sống đến cuối cùng trong cuộc tranh tài của công tử Tuyệt Cốc! Trong khoảng thời gian đó, bị người hạ độc đến điên dại, kéo dài suốt bốn năm. Cũng may trời xanh chiếu cố, rốt cục để cho Nam Cung Thiên Mạc ở thời điểm nguy hiểm nhất mà thanh tỉnh lại, vượt qua một kích, bảo toàn tánh mạng! Hôm nay Nam Cung Thiên Mạc được kế nhiệm vị trí cốc chủ, tuyệt không dám lười nhác đắc ý. Đương kim võ lâm, một cung, hai cốc đã thành truyền lưu, chỉ có năm phái vẫn đứng đầu giang hồ. Tuyệt Cốc là một trong hai cốc, đã ẩn lánh thế ngoại nhiều năm, Nam Cung Thiên Mạc tự nhiên sẽ không si vọng nói đến xưng bá võ lâm. Nhưng trên có Bích Tâm Cung, dưới có năm phái, trung gian có Đoạn Hồn Cốc cùng oai hùng sóng vai. Tuy rằng Tuyệt Cốc bí ẩn, cũng khó bảo đảm sẽ không bị người tìm tới, Nam Cung Thiên Mạc chỉ mong rằng có thể bảo hộ cốc chúng Tuyệt Cốc, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, tồn tại đến hậu thế...... ( Tiếp tục tỉnh lược mấy ngàn chữ cổ vũ lòng người!)”

※※※

Liễu Như Phong gian nan mà khởi động thân, nhìn nhìn cửa sổ phòng đóng chặt, không biết mình nằm đã bao lâu. Dựa vào mép giường để chống đỡ, thân mình mềm nhũn, ngồi trở lại trong giường. Chỉ một động tác nhẹ như vậy, trên dưới toàn thân giống như tan chảy, mệt mỏi, đau đớn, vô lực thổi quét mà đến, đầu tiên là trên cổ, trước ngực, hạ thân, hậu huyệt......

Liễu Như Phong nhắm mắt, lẳng lặng ngồi một hồi, vận chuyển nội lực, lại đứng dậy, lắc lư, ổn định. Từng bước một mà đi tới dục dũng......

Cũng may nơi này là phòng của Nam Cung Thiên Mạc, dưới dục dũng có một lò lửa nhỏ, nước tắm trong dũng, vẫn duy trì nhiệt độ ấm áp.

※※※

Nhìn cốc chúng Tuyệt Cốc dưới đài im lặng mà tự dần dần rời đi, Nam Cung Thiên Mạc đi theo phía sau phụ thân Nam Cung Hành, bước xuống đài cao.

Cùng sáu điện chủ ở lại đến cuối cùng nhất nhất chia tay, Nam Cung Hành xoay người nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, cười nói: “Mạc nhi, sau này toàn bộ Tuyệt Cốc dựa vào ngươi! Cuối cùng vi phụ cũng đã có thể buông xuống gánh nặng nhiều năm trên lưng này! Điều đáng tiếc duy nhất, là năm ngươi xảy ra chuyện, vi phụ e ngại quy củ trong cốc, không để nương ngươi đem ngươi đến Tuyệt Thiên Cung, nương ngươi giận dữ ly khai vi phụ. Không thể mang mẫu thân ngươi cùng du ngoạn ngũ hồ tứ hải, xem hết cảnh đẹp nhân gian......”

Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Vì sao phụ thân lại nói ra lời ấy? Tất nhiên hài nhi hiểu được sự băn khoăn của phụ thân. Ngay hiện giờ, sau ngày vào cấm địa, phụ thân cũng có thể mang theo mẫu thân xuất cốc du ngoạn, giải quyết xong tiếc nuối!”

Nam Cung Hành than thở tiếc nuối lắc đầu, nói: “Không thể, không thể! Trước tiên không nói đến vi phạm cốc quy, quan trọng nhất là nương ngươi, hiện tại vẫn còn sinh khí với vi phụ a!”

Nam Cung Thiên Mạc khó hiểu mà ngẩng đầu, nhìn phụ thân, nói: “Mẫu thân sinh khí chuyện gì?”

Nam Cung Hành mỉm cười, không trả lời, chỉ nói: “Thị vệ bên người ngươi kia, sao hôm nay không thấy? Quên đi, đi thôi, nương ngươi từ hôm qua vội đến hôm nay, chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, chờ ngươi qua khỏi đại điển hôm nay, ăn mừng với ngươi, cũng là cáo biệt!”

Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc chợt lóe, hiểu rõ, có lẽ là do phụ thân không theo ý của mẫu thân, giết chết Liễu Như Phong. Có lẽ tới hiện giờ, lý do mẫu thân muốn giết Liễu Như Phong, sớm đã không còn là việc thị tẩm lúc trước, mà là bởi vì mình ba lần năm lượt, cố ý mà vô tình cự tuyệt, đã thành một loại chấp niệm của mẫu thân......

“Cũng tốt, hài nhi cũng đã lâu chưa nhìn thấy mẫu thân.” Nam Cung Thiên Mạc có được tiện nghi, tự nhiên phải bồi trả lại niềm vui cho phụ thân, nghĩ đến có Dạ Thất ở trong Trác Tiêu Cung, không sợ mẫu thân âm thầm phái người hạ thủ.

Lập tức Nam Cung Thiên Mạc bày ra biểu tình tươi cười đầy mặt, đi theo phía sau Nam Cung Hành.

“Mạc nhi, kết cục của đại ca ngươi như vậy, coi như là hắn tự làm tự chịu! Chỉ là từ nhỏ thân mình Nhị ca ngươi suy yếu, Tam ca ngươi lại chỉ ham thích đọc sách, không yêu thích luyện võ. Vi phụ vào cấm địa, khó có thể chiếu cố bọn họ, ngươi cần phải hảo hảo xem xét một chút, đừng để cho bọn họ bị người khi dễ.” Nam Cung Hành vừa đi vừa nói.

“Đây là lẽ tất nhiên, phụ thân không cần nhắc nhở, dù sao bọn họ cũng là huynh trưởng của hài nhi, chỉ cần không gây nguy hiểm cho sự tồn vong của Tuyệt Cốc, hài nhi sẽ chiếu cố tốt Nhị ca cùng Tam ca!” Nam Cung Thiên Mạc gật đầu, sảng khoái mà đáp.

Nam Cung Hành mỉm cười gật đầu, lộ ra thần sắc yên tâm. Phụ tử hai người, một đường nói nói cười cười, hướng về phía Trúc viện ở chỗ sâu trong Tuyệt Thiên Cung gần vách núi mà đi......

※※※

Toàn thân ngâm vào trong nước ấm ấm áp, an ủi thân thể ê ẩm bủn rủn, nhiệt khí tỏa lên hôi hổi, hương thơm thoang thoảng khiến người thả lỏng mơ màng ngủ, không muốn nhúc nhích.

Lưng Liễu Như Phong tựa ở bên cạnh dục dũng, thở ra một hơi thật sâu, mặc dù dưới tác dụng của xuân dược, có chút miệt mài quá độ, lại là bên thừa nhận. Nhưng cũng may trong khoảng thời gian trước, mỗi ngày một chén canh sâm, bổ dưỡng tinh thần cùng thân thể cực kỳ cường thịnh. Tại trong nước ấm này, sau khi Liễu Như Phong tĩnh tọa điều tức được vài canh giờ, khí lực tựa hồ lại trở về thân thể......

Liễu Như Phong giật giật tứ chi còn có chút bủn rủn, cẩn thận tẩy rửa thân thể sạch sẽ, đứng dậy. Đem chăn đệm đã dơ bẩn không chịu nổi cuốn thành một đoàn. Đắp một đống ở góc giường, sẽ có phó dịch đến thu, Liễu Như Phong lấy từ trong tủ giường một bộ sạch sẽ để thay.

Y phục hôm qua, sớm đã bị Nam Cung Thiên Mạc xé thành vải vụn, Liễu Như Phong chỉ có thể tìm được một bộ vải tắm, quấn trên người, lại từ cửa ngầm mà trở lại phòng chính mình, tìm xiêm y mặc vào. Lúc này Liễu Như Phong mới ngồi xuống bên cạnh bàn, lấy dược bình ra, chậm rãi thượng dược......

“Pu thông!” Một thanh âm vang lên, thanh âm thân thể người rơi xuống mặt đất.

Thân hình Liễu Như Phong chợt lóe, nháy mắt đi đến bên giường, bắt lấy trường kiếm ở góc giường, bất chấp tứ chi vẫn còn có chút bủn rủn, tung người nhảy ra khỏi cửa phòng.

※※※

Trên mặt bàn gỗ lim tinh xảo, bày đầy một bàn thức ăn đầy màu sắc nóng hôi hổi. Mới vừa bước vào tiểu viện trăm hoa nở rộ này, Nam Cung Thiên Mạc đã ngửi thấy hương vị đồ ăn khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.

Đảo mắt nhìn đã được năm năm chưa đặt chân đến, viện tử u nhã tinh xảo, dựa vào một đoạn vách núi duy nhất của Tuyệt Cốc, nửa phần cũng không biến hóa, giống như thời gian năm năm chỉ như một cái chớp mắt, hết thảy vẫn giống như ngày hôm qua. Ngô...... Không đúng, hoa cỏ trong viện, lại có thêm vài loại quý hiếm......

Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được quay đầu nhìn nhìn phụ thân Nam Cung Hành đầy mặt ôn nhu. Phụ thân luôn luôn ở trước mặt người bên ngoài không có biểu tình, lại chỉ ở trước mặt mẫu thân cùng chính mình, mới dỡ xuống tất cả vẻ mặt đạm mạc băng lãnh, toát ra gương mặt của một trượng phu, một phụ thân bình thường......

“Phu quân, Mạc nhi, các ngươi đến nhanh lên, đồ ăn sắp nguội rồi a.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lễ phu nhân vẫn như trước, lộ ra nỗi buồn ly biệt đạm đạm, dựa vào cửa mà trông......

“Trúc nhi, chỉ là ba người chúng ta ăn cơm, không cần mệt nhọc như thế!” Nam Cung Hành đi vào trong phòng, nhìn nhìn bữa tiệc thịnh soạn trên bàn, xoay người nhẹ nhàng ôm Lễ phu nhân, đau lòng mà giúp đỡ nàng, ngồi ở bên cạnh bàn.

Nam Cung Thiên Mạc thức thời mà ngậm miệng lại, tự mình ngồi xuống.

Lễ phu nhân kiều mị liếc mắt nhìn nghiêng Nam Cung Hành một cái, nói: “Hừ! Cái gì mà chỉ có ba người chúng ta? Ảnh vệ của ngươi đâu?”

Lễ phu nhân đã có một khoảng thời gian rất dài không cho trượng phu một ánh nhìn hoà nhã. Nam Cung Hành luôn luôn bất động thanh sắc, lúc này lại lộ ra một chút vẻ mặt thụ sủng nhược kinh (được chiều chuộng mà như kinh sợ), không để ý đến đứa con đang ở một bên, vội đắp lên khuôn mặt tươi cười, ăn nói khép nép: “Trúc nhi, ngươi đã nói hôm nay chỉ có ba người chúng ta, vi phu sao dám không nghe? Sáng sớm đã phân phó bọn họ, hôm nay không được tới chỗ này quấy rầy!”

Nam Cung Thiên Mạc cúi thấp đầu, miễn cưỡng nhịn xuống ý cười. Năm năm rời đi, quả nhiên một chút biến hóa cũng không có, phụ thân lãnh khốc vô tình trước mặt người, sau người lại vẫn kiêu sủng mẫu thân như vậy, nếu để cho người trong cốc nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị hù chết không biết chừng...