Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Liễu huynh đệ, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!” Mới ra khỏi Hình Đường viện, liền nghe được tiếng cười thô kệch của Chu Chính Thành.
Liễu Như Phong nhìn lại, quả nhiên thấy Chu Chính Thành đang từ xa xa chạy lại đây.
“Chu tổng quản.” Liễu Như Phong đang muốn hành lễ, đã bị Chu Chính Thành chạy nhanh đến ngăn lại.
“Liễu huynh đệ......” Chu Chính Thành đang muốn nói cái gì, đột nhiên lại ngưng miệng, mắt nhìn Hình Đường viện.
Liễu Như Phong quay đầu nhìn, là Phó thống lĩnh Tô Lánh mang theo thị vệ, mặt nghiêm đen lại, đi ra.
Tô Lánh nhìn thấy Chu Chính Thành bên cạnh Liễu Như Phong, thần sắc biến đổi, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, xa xa đến hành lễ, hô gọi một tiếng, cước bộ nhanh hơn mà rời đi.
“Hắc hắc! Liễu huynh đệ, Chu mỗ đi Thống lĩnh đường tìm ngươi, nghe nói ngươi đã đến Hình đường, sợ ngươi có chuyện, nên vội vàng tới. Nhưng xem ra, lần này có chuyện là cái tên Tô mắt trắng kia mới đúng a!” Chu Chính Thành tựa hồ cực kỳ cao hứng, liên tục vỗ Liễu Như Phong vài cái, một mặt đi hướng Thống lĩnh đường viện, một mặt thấp giọng cười nói.
Liễu Như Phong hơi mỉm cười, nói: “Đa tạ Chu tổng quản quan tâm, bất quá vừa rồi, Như Phong vì bất đắc dĩ, đã giết bốn thị vệ Hình đường......”
Chu Chính Thành cực liệt vỗ bộ ngực, nói: “Yên tâm, vừa rồi ở ngoài Hình Đường viện, Chu mỗ đã nghe thủ hạ của ta nói, sai không phải ở ngươi, nếu tên Tô mắt trắng kia cùng Nhuế Chưởng hình lấy việc này đi tố cáo ngươi ở trước mặt công tử, Chu mỗ sẽ nói thay ngươi!”
Liễu Như Phong gật đầu, cảm kích nhìn Chu Chính Thành, cười nói: “Chu tổng quản tìm Như Phong có việc?”
Chu Chính Thành vỗ ót chính mình, cười to nói: “Hắc! Coi trí nhớ kìa, thiếu chút nữa đã quên, mới nhận được tin tức, giờ Tý tối nay, Thập Nhất công tử Âu Dương Tín xuất động toàn bộ nhân thủ Bách Tiếu Cung, từ phía đông công kích Lạc Dương Cung. Theo ý của công tử, nếu Thập Nhất công tử Âu Dương Tín đến đây, đừng để cho có hắn cơ hội trở về. Liễu huynh đệ, lần này chính là cơ hội tốt, hảo hảo mà làm, công tử tất sẽ không bạc đãi ngươi!”
Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, trầm ngâm nói: “Nếu muốn cho Thập Nhất công tử Âu Dương Tín có thể đến mà không thể về, thật cũng không khó, chỉ là sợ Tô Phó thống lĩnh cùng Nhuế Đường chủ, không chịu phối hợp......”
Bách Tiếu Cung chưa phát động, Lạc Dương Cung đã biết tình hình cụ thể tỉ mỉ —— chẳng lẽ trong Bách Tiếu Cung cũng có người của Lạc Dương Cung?
Chu Chính Thành khinh thường nói: “Bọn họ? Cũng phải nghe theo sai khiến thôi, Liễu huynh đệ, lệnh bài Thống lĩnh của ngươi kia có thể điều động toàn bộ thị vệ Lạc Dương Cung.” (Woa! Có cái này ngon nha!)
Trên mặt Liễu Như Phong lộ vẻ vui mừng, cười nói: “Như thế, Như Phong nhất định không phụ công tử kỳ vọng, tối nay Thập Nhất công tử Âu Dương Tín nếu không đến thì thôi, nếu đã dám đến, Như Phong nhất định buộc hắn phải lưu lại!”
“Tốt!” Chu Chính Thành hưng phấn mà chà xát tay, đột nhiên lại uể oải, nói: “Thực không muốn làm chức tổng quản này, cơ hội tốt như vậy, không thể có được một hồi chém giết, lại phải đi theo bên người công tử, thật không thú vị...... Quên đi, Liễu huynh đệ còn bận rộn, Chu mỗ còn phải đến chỗ công tử bên kia......”
Chu Chính Thành nói xong, không đợi Liễu Như Phong đáp lời, phất phất tay, xoay người tiến đến một con đường nhỏ bên cạnh, ủ rũ mà đi.
Liễu Như Phong một mặt âm thầm tính toán, một mặt bước vào Thống lĩnh đường, nói: “Truyền lệnh, tất cả thị vệ trong cung, trừ những chỗ quan trọng, lập tức đến Thống lĩnh đường nghe lệnh, qua thời gian hai nén hương mà người chưa tới, ấn theo tội danh làm phản mà xử trí!”
“Rõ” Lý Thụ ứng thanh một tiếng, mang theo sáu người bên cạnh, xoay người rời đi......
※※※
Nam Cung Thiên Mạc ngồi ở trước bàn, nhìn Thủy Liên một bên bận rộn phân thức ăn, nghiệm độc, không khỏi thở dài.
Nhiều ngày nay đã ba lần phát hiện được huyễn dược kia, bị hạ ở bên trong đồ ăn, cũng may Thủy Liên tinh thông dược lý, đúng lúc phát hiện, mới chưa lại bị đại ca hạ dược trúng......
Lúc trước Nam Cung Thiên Mạc bởi vì muốn cho Thủy Liên luôn luôn bên người hầu hạ Lễ phu nhân cũng đi theo về Tuyệt Thiên Cung, Lễ phu nhân lại cố ý lưu lại Thủy Liên. Nam Cung Thiên Mạc lại ai thán một tiếng, may mắn mẫu thân để Thủy Liên lại......
“Mạc nhi, nhiều ngày nay, Lục công tử Trữ Thanh cùng Thập Nhất công tử Âu Dương Tín liên hệ chặt chẽ, thường xuyên lui tới, hình như có tính toán!” Thiên Hành đi vào phòng, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, mỉm cười nói: “Trước đây, chuyện ngươi muốn Tâm Trúc điều tra, đã có tin tức......”
※※※
Đêm khuya giờ Hợi, bên trong một căn phòng ở một chỗ sân viện phía đông Lạc Dương Cung.
Liễu Như Phong nhìn ba mươi danh thị vệ trong phòng hoặc chà lau vũ khí, hoặc nhắm mắt tĩnh tọa, nghiêng đầu đối Lý Thụ bên cạnh, thấp giọng nói: “Canh chừng nơi này, ta đi xem xét những nơi mai phục khác một chút!”
Lý Thụ gật đầu, cấp Liễu Như Phong một ánh mắt yên tâm.
Liễu Như Phong mỉm cười, xoay người ra đến sân.
Nhìn mặt ngoài Lạc Dương Cung một mảnh yên tĩnh, Liễu Như Phong làm như vô ý, chậm rãi hướng đến Hình Đường viện.
Bốn bề vắng lặng, Liễu Như Phong lắc mình qua một cây đại thụ bên ngoài Hình Đường viện, nhanh nhẹn trút bỏ ngoại bào màu xanh trên người, lộ ra bộ hắc y bó sát người bên trong.
Đem ngoại bào kia giấu ở đống lá cây bên đại thụ, Liễu Như Phong quan sát một hồi, hơi đề khí, thân như hồng yến (chim yến màu hồng, ý chỉ nhanh nhẹn, thanh thoát), nhanh như khói nhẹ, lén lút tiến nhập một góc viện.
Ban ngày điều tra Hình Đường viện này, Liễu Như Phong đã tự nhớ rõ hoàn cảnh địa hình. Lúc này phần lớn thị vệ Hình Đường viện đều bị điều hướng phía đông phục kích Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, chỉ còn lại bảy tên thị vệ có cương vị công tác gác đêm cùng Hình đường đường chủ Nhuế Thân!
Liễu Như Phong từ bóng cây trên nóc nhà xuyên qua mà đi, thật cẩn thận che giấu thân hình, hướng về chỗ trung tâm Hình Đường viện, lao phòng của Lạc Dương Cung mà bước vào.
“Aizz, thời tiết quỷ quái, ban ngày thì nóng đến người cũng phát hoảng, buổi tối lại lạnh đến người cũng đi không được......”
“Đã gần vào Thu!”
Hai gã thị vệ trông coi lao phòng, đang ngồi ở gần cửa lao bằng gỗ đang hé ra, khe khẽ nói nhỏ.
Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, nhặt một tảng đá lên, nhắm đúng một gian lao phòng, cổ tay chuyển động, nhẹ nhàng ném đi......
“Ba!” Hòn đá từ khoảng giữa chấn song bằng gỗ, bay vào chỗ âm u trong lao phòng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Ai?” Hai gã thị vệ nắm lấy cương đao bên hông.
Hai người liếc nhau, cẩn thận đề phòng chậm rãi tới gần gian lao phòng không người kia, nhưng không thấy gì, bóng người sau lưng chợt lóe, Liễu Như Phong đã lặng yên không một tiếng động, lẻn vào chỗ tối bên trong lao phòng.
Hai gã thị vệ dò xét một phen, tất nhiên không hề phát hiện được gì.
Một người nhíu mày, nói: “Kỳ quái, rõ ràng nghe được tiếng vang......”
Tên còn lại lại nhẹ nhàng thở ra, lơ đễnh nói: “Quên đi, có lẽ là con chuột, cũng có lẽ là thanh âm Nhuế Đường chủ gây ra......”
Trên mặt hai người lộ ra vẻ dâm ô, liếc nhau một trận, một người nói: “Thế này, khi Nhuế Đường chủ đã thích đủ, hai ta cũng đi vào chơi, thế nào?”
Tên còn lại sỗ sàng gật gật đầu.
Hai người trở lại bên cạnh, thấp giọng nói chuyện với nhau......
Liễu Như Phong đề khí phóng thân đi, không để phạm nhân bị nhốt thấy được thân ảnh, cũng may lao phòng này vốn âm u, ít có đuốc. Liễu Như Phong một đường đi tới tận cuối nhà lao, vẫn chưa phát hiện thấy nữ nhân cổ quái kia......
Chẳng lẽ không ở trong này? Liễu Như Phong vội tính toán, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới lời nói của hai gã thị vệ trông coi kia, hiển nhiên Nhuế Thân cũng ở trong lao này!
Liễu Như Phong cẩn thận lục soát lại một lần, đừng nói nữ nhân kia, ngay cả Nhuế Thân cũng không thấy bóng dáng.
Lại quay trở lại cuối nhà lao, Liễu Như Phong không thu hoạch được gì do dự, chẳng lẽ có mật thất? Thời gian không nhiều, từ từ xem xét lại, hay lập tức quay về?
Vách tường phía trước đột nhiên chuyển động, “Yết yết” tiếng khởi động cơ quan vang nhỏ.
Liễu Như Phong vội lắc mình ẩn vào một bên.
Vách tường rộng ba thước xoay vòng, lộ ra ánh lửa màu đỏ vàng bên trong.
Tay Hình đường đường chủ Nhuế Thân cầm một thanh trường tiên nhiễm huyết, cúi đầu chui ra, tùy tay ở trên tường một bên sờ, tiếng khởi động cơ quan lại vang lên, vách tường chậm rãi quay vòng trở lại. Nhuế Thân nhìn cũng không nhìn, xoay người rồi đi ra ngoài.
Nhãn tình Liễu Như Phong sáng lên, mạnh nhảy qua, tại trong khoảng thời gian nháy mắt vách tường đang khép kín, nhào vào mật thất.
Vị huyết tinh đập vào mặt mà đến, trong mật thất được điểm sáng bằng hai cây đuốc, treo phía trên cao nơi vách tường. Một người bị buộc chặt trên tấm ván gỗ cao bằng nửa thân người, đúng là nữ nhân cổ quái đã nhìn thấy trong Liễu viện kia!
Đôi mắt đen của nữ nhân trống rỗng nhìn chằm chằm đỉnh mật thất, toàn thân trần trụi, tứ chi mở rộng, bị dây thừng tách ra, cố định ở phía trên tấm ván gỗ. Toàn thân đầy vết roi vết máu nhìn thấy mà ghê người, có vài chỗ rõ ràng là dấu vết bị than lửa đốt, có thể ngửi thấy mùi da thịt cháy khét, hạ thân lại dơ bẩn không chịu nổi...... (Sao dã man thế! Ta phản đối! Đả đảo! Đòi lại quyền bình đẳng cho nữ nhân! >.
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, chậm rãi đến gần tấm ván gỗ, nhìn chằm chằm ánh mắt nữ nhân, tùy thời chuẩn bị ra tay che lại tiếng kêu sợ hãi của nàng......
Nữ nhân vẫn chết lặng mà mờ mịt nhìn đỉnh mật thất như cũ, như đối nam nhân đột nhiên xuất hiện nhìn nàng không hề phát hiện, nhìn mà như không thấy.
“Ngươi là ai?” Liễu Như Phong đè thấp thanh âm hỏi, không đợi nữ nhân trả lời, liền duỗi tay, dọc theo khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nữ nhân khẽ vuốt. Cho dù toàn thân nữ nhân đầy vết thương, nhưng mặt của nàng, không hề bị một tia thương tổn......
Nữ nhân vẫn trầm mặc mà im lặng nằm như cũ, thân thể rách nát không hề có động tĩnh, giống như máu tươi chảy xuống kia không phải của nàng.
Không hề có sơ hở! Trong lòng Liễu Như Phong tán thưởng thủ đoạn cao siêu của người dịch dung cho nữ nhân này, ngón tay trượt xuống, theo chiếc cổ tinh tế của nữ nhân hơi ngưởng lên mà di động xuống phía dưới......
Ngón tay ngưng lại, dừng ở chỗ cách nửa tấc dưới cổ họng của nữ nhân —— tìm được rồi!
Nhãn tình Liễu Như Phong sáng lên, lấy ra một lọ dược thủy, nhẹ nhàng mà bôi lên chỗ đó, ngón tay nhẹ chà xát, một tầng da mỏng bị cuốn lên.
Đó là gương mặt cùng mặt nạ kia hoàn toàn bất đồng, khóe môi thanh lãnh, sống mũi thanh tú, hàng mi nhỏ cao ngạo, cùng với —— không biết từ khi nào thì, hạnh nhãn lãnh khốc kia lại nhìn chằm chằm Liễu Như Phong......
Thân mình nữ nhân khẽ run, ánh mắt ở trên chiếc khăn đen che mặt cùng hắc y bó sát người của Liễu Như Phong dạo qua một vòng, trong mắt bắn ra tia khát vọng cùng cừu hận sâu đậm, khát vọng thoát đi địa ngục nhân gian này, cừu hận hết thảy mọi thứ trong địa ngục này......
Liễu Như Phong nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc này, hít vào một hơi thật sâu, hỏi: “Lục công tử Trữ Thanh?” (What the hell???????)
Nữ nhân há miệng thở dốc, lại không phát ra một chút thanh âm nào, môi chậm rãi mấp máy......
Liễu Như Phong nhíu chặt mi, nhìn thần hình của nàng, đó chính là một chữ “Phải”! (Ôi trời! Không thể ngờ nha! ò.ó!)
“Ngươi như thế nào lại ở trong này?” Liễu Như Phong nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt bị giấu đi, bị giấu trong mật thất của Hình đường, nữ nhân này hẳn là Lục công tử Trữ Thanh đích thực, nếu không cũng không gặp phải khó khăn như thế. Như vậy, vị Lục công tử Trữ Thanh ở Vân Thanh Cung kia là người nào giả mạo? Chẳng lẽ không một người nào của Vân Thanh Cung phát giác? Hay là người phát giác, đều đã bị diệt khẩu?
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, nếu không biết việc này, ngày sau nếu công tử mạo muội phát động, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục thất bại bỏ mạng!
Lục công tử Trữ Thanh trừng lớn hai mắt, vô lực mà thở dốc, vẫn không có chút thanh âm như cũ, môi mấp máy: Cứu...... ta......
Nói không nên lời? Bị làm cho câm? Hai ngón tay Liễu Như Phong nhẹ điểm trên cổ họng Lục công tử Trữ Thanh, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dù sao y cũng không phải người xuất thân Độc Điện, nhất thời không phát hiện ra nguyên nhân gì.
Lục công tử Trữ Thanh thở hổn hển, môi lại mấp máy: Là..... độc......
Ngay trong lúc đó, tiếng cơ quan khởi động “Trát trát” vang lên!
Liễu Như Phong cả kinh, hai tay vội động, đem mặt nạ lần thứ hai trùm lên gương mặt tái nhợt tiều tụy kia, xoay người, đi vài bước, hơi do dự một chút, quay đầu nhìn lại phía Lục công tử Trữ Thanh......
Nếu có thể đem nàng cứu ra, nhất định có thể chém đứt một cánh tay hỗ trợ trọng yếu của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà! Còn có thể dùng nàng khống chế Vân Thanh Cung vì công tử mà sử dụng...... Hơn nữa, gân mạch tứ chi của Lục công tử Trữ Thanh đã bị cắt đứt, lại bị tra tấn lâu như vậy, thân thể đã bị thương tổn đến nguyên khí, chỉ sợ sống cũng không được mấy năm, nàng muốn báo thù, chỉ có thể lựa chọn dựa vào công tử!
Cánh cửa bí mật chỗ vách tường hơi hơi chấn động.
Ánh mắt Lục công tử lo lắng, nhìn phía Liễu Như Phong, môi mấp máy, là một chữ “Đi”!
Liễu Như Phong hơi gật đầu, quả thật, nếu kinh động người trong Lạc Dương Cung, đừng nói đến cứu thoát Lục công tử Trữ Thanh, ngay cả chính mình cũng sẽ bị bại lộ!
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẫn còn lưu Lục công tử Trữ Thanh, nói vậy cũng chính là thủ đoạn khống chế người giả mạo kia! Chỉ cần Trữ Thanh thật sự không chết, người giả mạo tuyệt sẽ không dám phản lại Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà. Bởi vậy, tạm thời tánh mạng của Lục công tử Trữ Thanh không đáng lo......
Vách tường chậm rãi xoay vòng.
Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn đỉnh mật thất, tung người vận khí, mười ngón tay nhập thật sâu vào bên trong lòng bức tường đá của đỉnh mật thất, chống đỡ thân thể, áp thật sát vào tường đá, bình ổn hô hấp! (Sao giống ninja thế nhể!? Ó.ò!)
Cánh cửa bí mật dần dần mở ra.
Liễu Như Phong nhẹ nhàng liếc về phía Lục công tử Trữ Thanh trong mật thất, thấy nàng vẫn là một bộ dáng cũ y như lúc nãy tiến vào nhìn thấy, hai mắt khẽ nhếch, trống rỗng vô thần, thẳng tắp nhìn đỉnh mật thất. Giống như hết thảy lúc nãy, bất quá chỉ là một hồi ảo giác......
Một thân ảnh tiến vào mật thất, thấy bộ dáng Trữ Thanh như vậy, không ngoài ý muốn, giống như sớm đã nhìn quen.
“Hắc hắc......” Hai tiếng cười dâm ô, người này không nhiều lời, liền vội vàng cởi dây lưng, hướng phía Trữ Thanh trên tấm ván gỗ sờ soạng......
Liễu Như Phong lắc mình ra khỏi mật thất, đi tới cửa lao, quả nhiên thấy thị vệ thủ vệ chỉ còn một người.
Liễu Như Phong tìm một cơ hội, nháy mắt ra khỏi lao phòng, một đường ẩn thân mà đi, trở lại đại thụ, mặc y sam, đi nhanh tới hai sân viện, nhìn nhìn thị vệ ẩn nấp trong viện, giao phó vài câu, liền chạy trở về.
“Ai nha! Liễu thống lĩnh, sao đi lâu như vậy? Sắp đến giờ rồi!” Lý Thụ vừa thấy Liễu Như Phong tiến vào, vội tiến lên đón, nói.
Liễu Như Phong nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm nói: “Âm thầm dò xét mấy chỗ mai phục, trì hoãn chút thời gian. Không có trở ngại gì, bây giờ còn chưa tới giờ Tý a!”
“Ta không phải vì sợ Thập Nhất công tử kia phát động trước sao? Liễu thống lĩnh âm thầm dò xét? Là sợ có người lại ở phía sau nội đấu sao?” Lý Thụ cười nói, ánh mắt lại liếc về phía một gã thị vệ Lạc Dương Cung phía sau.
Liễu Như Phong nhìn ở trong mắt, mỉm cười, nói: “Ở Thống lĩnh đường, ta đã nói qua. Qua tối nay, mọi người đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử. Nghĩ lại, việc nội đấu tổn hại ích lợi này, chắc sẽ không còn!”
Ba mươi người trong sảnh, có Lạc Dương Cung, cũng có Trác Tiêu Cung, nghe xong lời này, nhìn nhau vài cái, yên lặng gật đầu —— quả thật, loại sự kiện đồng thời xuất động này chỉ sợ ngày sau sẽ có thường xuyên, nếu vừa phải ngăn cản địch nhân trước mắt, vừa phòng bị huynh đệ bên người —— chỉ sợ tất cả mọi người, ai cũng sống không được bao lâu!
※※※
“Công tử, giờ Tý đã đến!” Một gã thị vệ chạy tới bên cạnh Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, cung thanh bẩm.
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín trông hình dáng Lạc Dương Cung ẩn hiện phía xa, gật gật đầu, hỏi: “Bên Vân Thanh Cung như thế nào?”
“Hồi công tử, lúc nãy Lục công tử Trữ Thanh đã phái người đến, nói Vân Thanh Cung đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, chỉ chờ tín hiệu của công tử!” Thị vệ kia thấp giọng đáp.
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín đứng dậy, nhìn lại một trăm hạ cấp vây quanh ở bên cạnh, sờ sờ roi gai độc trên găng tay da hươu, nhẹ giọng nói: “Chư vị! Chúng ta sống hay chết, toàn bộ phải xem tối nay! Lạc Dương Cung thâu tóm thực lực Trác Tiêu Cung, đã vượt qua chúng ta nhiều, chúng ta tuyệt không thể ngồi chờ chết! Tối nay! Chúng ta cùng Vân Thanh Cung liên thủ, giết chết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà! Ngày vinh quang đăng vị, của cải gấm vóc mỹ nhân, đều trong tầm tay!”
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín ngừng lại, nhìn những khuôn mặt trào dâng vẻ thị huyết bốn phía, vừa lòng cười cười, môi khẽ mở, phun ra một chữ: “Giết!”