Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm trung niên chưởng quầy kia, nói: “Nga? Thật sự là như thế? Vậy chuyện này mà nói là xảy ra chuyện gì? Hôm qua Thương Khung sơn trang bị hủy, hôm nay liền có phái Không Động tìm tới cửa, tin tức của các vị, cũng có chút quá mức linh thông a?”

Trung niên chưởng quầy quay đầu lại nhìn nhìn vài tên điếm tiểu nhị phía sau, cười khổ, nói: “Nam Cung cốc chủ đề cao chúng ta quá mức! Chúng ta mở khách điếm, kiếm chén cơm ăn, người đến người đi, sự kiện tin tức khắp nơi, đương nhiên có thể biết được một ít.”

“Chưởng quầy việc gì phải khiêm tốn? Bổn tọa bất quá chỉ muốn hỏi một chút các vị thuộc phương nào mà thôi!” Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, trung niên chưởng quầy này nói chuyện giấu diếm đến không lộ chút giọt nước nào, đáng tiếc —— hắn quá mức trấn tĩnh!

Trung niên chưởng quầy lắc lắc đầu, nói: “Chúng ta đều không phải là thế lực của phương nào, bất quá chỉ là vô tình đắc tội Nam Cung cốc chủ! Nam Cung cốc chủ, ngài lão đại nhân đại lượng, sao không buông tha chúng ta?”

Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Như thế, không dùng chút thủ đoạn, xem ra các ngươi sẽ không nói!”

Liễu Như Phong nghe vậy, không lại rút kiếm, cước bộ khẽ nhấc, liền muốn hướng đám người trước mặt mà đi qua.

Trung niên chưởng quầy biến sắc, một gã điếm tiểu nhị phía sau đột nhiên lui về phía sau một bước!

Đám người Thanh Thủy khách điếm đều lùi chân, lấy Nam Cung Thiên Mạc làm trung tâm, mặt đất đột nhiên sụp đổ, một cái hố to sâu mười trượng, đang tạo thành ở dưới chân Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong!

Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong vạn không dự đoán được, mấy người thường không biết võ công này, cư nhiên thiết lập hố bẫy như vậy, nhất thời không đề phòng, hai người nhất tề rơi xuống!

Nam Cung Thiên Mạc khẽ quát một tiếng, đánh ra một chưởng, chưởng phong đánh trên vách hố! Nam Cung Thiên Mạc mượn lực phản chấn này, một tay bắt lấy Liễu Như Phong, thân hình giương lên, liền muốn hướng về phía trên mà nhảy lên!

Đám người Thanh Thủy khách điếm bên cạnh hố, không sợ hãi không hoảng hốt, mặt lộ cười lạnh.

Chỉ nghe thấy vài tiếng nhẹ vang từ bốn phương mặt đất, như có cự xà chui vào trong bụi cỏ, thiết võng tứ phía, từ bốn phương đột nhiên xuất hiện, đan xen trùng điệp, chính chính che trên hố!

Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong chấn động, hai người nhất tề xuất chưởng, đánh lên thiết võng phía trên.

Bốn tầng thiết võng, như bị cái gì cố định, chấn chấn động, liền lại vững vàng mà che trên hố.

Lúc này thế bay lên của hai người đã hết, bất đắc dĩ mà rơi xuống đáy hố.

Trung niên chưởng quầy lộ ra thân mình, nhìn hai người nơi đáy hố cười lạnh, nói: “Nam Cung cốc chủ đã có ý muốn lấy tánh mạng chúng ta, nói không được, cũng chỉ đành đắc tội Nam Cung cốc chủ!”

Nam Cung Thiên Mạc nắm tay Liễu Như Phong chặt chẽ, ngăn lại y muốn lần thứ hai nhảy lên, híp lại nhãn tình, nhìn trung niên chưởng quầy phía trên, nói: “Hiện giờ, chưởng quầy còn muốn nói, chỉ là dân chúng tầm thường?!”

Trung niên chưởng quầy hừ lạnh vài tiếng, đảo chuyển nhãn châu, nói: “Nam Cung cốc chủ, người ngay thẳng không nói lời mờ ám! Chỉ cần Nam Cung cốc chủ giao ra Vấn Thiên bảo đao cùng Vấn Thiên đao pháp, chúng ta sẽ lập tức chuyển thân đi, tuyệt không gia hại Nam Cung cốc chủ, vừa vặn?”

“Vấn Thiên bảo đao như thế nào ở trong tay bổn tọa? Chưởng quầy nói vậy là ý tứ gì?” Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc khẽ nhảy! Tinh quang chợt lóe trong mắt, Thanh Thủy khách điếm này rốt cuộc là địa phương gì? Cư nhiên có thể đoán được Vấn Thiên bảo đao đang ở trong tay mình? Lại không biết, Vấn Thiên bảo đao này sớm đã bị mình coi như ân huệ, tặng cho Đoạn Hồn Cốc……

Trung niên chưởng quầy đắc ý cười nói: “Nam Cung cốc chủ không nên phủ nhận quá sớm! Chúng ta biết Nam Cung cốc chủ trước hôm qua vẫn ở lại Thương Khung sơn trang, sao Nam Cung cốc chủ vừa đi, Thương Khung sơn trang liền đột nhiên phát đại hỏa? Có lẽ là do Nam Cung cốc chủ giết người đoạt đao! Nguyên bản chúng ta nghĩ dẫn người của ngũ đại môn phái, trước tiên tiêu hao thị tòng, ảnh vệ tùy thân của Nam Cung cốc chủ, không nghĩ tới phái Không Động kia cư nhiên không cùng các ngươi động thủ! Nhưng Nam Cung cốc chủ, ngươi buông tha người của phái Không Động, cũng nói cho chúng ta biết, ảnh vệ bên cạnh ngươi chỉ sợ một tên cũng không có a?!”

Chưởng quầy này…… rốt cuộc là ai? Nam Cung Thiên Mạc híp lại mắt, không trả lời, lạnh lùng mà nhìn trung niên chưởng quầy phía trên.

“Ngô…… Đúng rồi, Nam Cung cốc chủ còn có một nha hoàn bên người! Ha hả a, đến giờ không thấy hiện thân, có lẽ nếu không phải được Nam Cung cốc chủ phái ra ngoài, liên hệ người của Tuyệt Cốc, cũng là được Nam Cung cốc chủ để ở lại khách điếm?” Trung niên chưởng quầy có chút nham hiểm mà cười nói: “Nữ nhân kia muốn tư sắc không tư sắc, muốn dáng người không dáng người, lại có thể được Nam Cung cốc chủ bảo vệ như vậy, xem ra quan hệ cùng Nam Cung cốc chủ không giống bình thường na……”

Mi Liễu Như Phong hơi giương lên, ánh mắt chứa đầy sát khí thẳng hướng trung niên chưởng quầy mà đi.

Nam Cung Thiên Mạc lại nhíu mày, vận lực trên tay, đem Liễu Như Phong lại muốn phát tác, chặt chẽ mà kéo về bên người mình.

Trung niên chưởng quầy đột nhiên vung tay lên, đã thấy phía trên thiết võng vùi lấp bốn phía hố, mấy điếm tiểu nhị không biết võ công kia, mang theo bình gốm, cầm đuốc lửa, xuất hiện bên cạnh hố!

Một người hưng phấn mà nói: “Chưởng quầy, chúng ta còn chưa giết qua chủ của một môn phái nào, nếu giết Tuyệt Cốc cốc chủ này, cũng không biết là tư vị gì!”

Thanh âm trung niên chưởng quầy dữ tợn cười nói: “Nam Cung cốc chủ, đợi sau khi ngươi chết, người trong Tín Môn ta, sẽ tự mình cho nha hoàn của ngươi kia chôn cùng ngươi! Ngươi có thể yên tâm! Trước mắt không ai có thể cứu các ngươi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Ngươi đường đường đứng đầu một cốc, nếu chết trong tay chúng ta những kẻ không biết võ công! Thật sự sẽ bị cười đến tám phương! Ngươi cần phải ngẫm lại, là Vấn Thiên bảo đao, đao pháp kia trọng yếu, hay là tánh mạng của cốc chủ ngươi trọng yếu!”

Tín Môn? Thì ra là thế! Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, bất quá chỉ là bàng môn tả đạo lấy hỏi thăm tin tức, bán rẻ tin tức mà sống mà thôi, khó trách lại muốn Vấn Thiên bảo đao cùng đao pháp như thế! Nam Cung Thiên Mạc mang vẻ nhìn cũng lười mà nhìn lại trung niên chưởng quầy kia liếc mắt một cái.

Chỉ nghe một tiếng quát, một đạo trường tiên đột nhiên thoát ra từ trong thông đạo, cuốn trên cổ một gã điếm tiểu nhị. Chính là người nói chuyện lúc trước.

Sắc mặt điếm tiểu nhị kia nhất thời kinh hoảng, giương miệng, lại bị trường tiên kia ghìm đến chặt chết, phát không ra thanh âm. Hai tay điếm tiểu nhị buông lỏng, vứt đi bình gốm trong tay, vội vàng ghìm lấy trường tiên nơi cần cổ.

Trường tiên vung lên, đem điếm tiểu nhị kia kéo bay lên, nặng nề mà đập hướng mấy người bên cạnh!

Một thân ảnh nhảy ra từ trong thông đạo, chính là Đỗ Như Phượng bởi vì chưa quen mắt, mà ở lại trong thông đạo!

Bình gốm rơi trên thiết võng, miệng bình đã bị mở ra, lập tức một cỗ dầu hỏa tuôn ra từ trong bình, vẩy xuống hố.

Nam Cung Thiên Mạc lôi kéo Liễu Như Phong, lắc mình tránh ra, đứng áp sát tường, nhìn dầu hỏa này nhíu nhíu mày.

Liễu Như Phong thấy thế, vội lớn tiếng kêu: “Phượng nhi, mở thiết võng này ra!”

Trung niên chưởng quầy cả kinh, vội quát: “Mau đưa dầu hỏa ném lên trên thiết võng, châm!”

Đỗ Như Phượng gầm lên: “Ngươi dám!”

Trường tiên giương lên, một tiên trong vội vàng giận dữ, đem trung niên chưởng quầy kia quất bay ra ngoài, té trên mặt đất, không nhúc nhích, nhất thời không biết hắn đã chết hay còn sống.

“Chưởng quầy!” Vài tên điếm tiểu nhị bi thương rống một tiếng, lập tức cầm bình gốm cùng đuốc lửa trong tay nhất tề ném hướng thiết võng!

Đỗ Như Phượng vội lao lên, quát liên tục, không thèm quản mấy điếm tiểu nhị kia té xuống, một tiên quất bay đuốc hỏa, rút ra tiểu đao tùy thân, chạy tới bên cạnh thiết võng, đem dây thừng thắt thiết võng bốn phía đều chặt đứt, một cước bay lên, đá bay thiết võng.

Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong sớm đã thấy rõ, nhất tề tung người, nhảy ra khỏi hố giếng. Trên người hai người khô ráo sạch sẽ, nửa điểm dầu hỏa cũng không dính!

Dư quang khóe mắt Liễu Như Phong, đang quét thấy vài tên điếm tiểu nhị, đỡ trung niên chưởng quầy kia, đang muốn hướng một bên rừng cây chạy trốn, cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, trường kiếm ra khỏi vỏ, nháy mắt nhảy tới phía sau mấy người, kiếm quang chợt hiện, vài tiếng kêu thảm thiết, trên đùi mấy người đang muốn chạy trốn, máu tươi tuôn ra, một đầu ngã quỵ trên mặt đất.

Nam Cung Thiên Mạc mới mang theo Đỗ Như Phượng, tiến lại.

Liễu Như Phong thu kiếm trở lại, cung thanh nói: “Cốc chủ, chưởng quầy kia đã chết.”

Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại, hướng về phía Đỗ Như Phượng khen ngợi mà cười cười.

Đỗ Như Phượng giật mình, nhãn thần phức tạp mà nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Mạc quay đầu đi, thu hồi trường tiên.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn vài tên điếm tiểu nhị đang quay cuồng kêu rên trên mặt đất, nói: “Muốn sống, liền thành thành thật thật trả lời câu hỏi của bổn tọa! Nếu không, liền cho các ngươi thưởng thức sự lợi hại của Thất Tuyệt Sưu Hồn thủ pháp!”

Vài tên điếm tiểu nhị cả kinh, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ quyết tuyệt, khớp hàm khẽ cắn, trong miệng phun ra máu đen, chợt đầu khẽ lệch, té trên mặt đất, không còn nhúc nhích!

Liễu Như Phong cả kinh, bước lên phía trước vài bước, cúi thân xuống, nhìn nhìn, đứng dậy, quay đầu lại nói: “Bọn họ uống thuốc độc tự sát!”

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, một đám người trong Tín Môn dựa vào bán rẻ tin tức mà sống, cũng có thể có tử sĩ như vậy?

Nam Cung Thiên Mạc xoay người nhìn Đỗ Như Phượng, nói: “Vừa rồi may nhờ Phượng nhi!”

Liễu Như Phong cúi thấp đầu, ngồi quỳ xuống, cẩn thận tra xét vật phẩm trên người chưởng quầy, điếm tiểu nhị kia. Tại đáy hố, nguyên bản bốn thiết võng, có lẽ có thể làm cho người bình thường trong giang hồ không thể làm gì được, nhưng không thể làm khó được mình, nhưng lại bị Nam Cung Thiên Mạc ngăn trở động tác, nguyên lai là vì bán cho Phượng nhi một cái nhân tình sao?

Đỗ Như Phượng trông trông Liễu Như Phong, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Phượng nhi bất quá chỉ là làm phần việc của mình! Cốc chủ quá khen, hiện giờ Phượng nhi coi như là hạ cấp của Tuyệt Cốc.”

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Phượng nhi, đây là quy củ của Tuyệt Cốc, thưởng công phạt lỗi. Coi như ngươi đã lập một công, muốn tưởng thưởng gì?”

Đỗ Như Phượng trừng trừng nhãn tình, quay đầu đi, thấy Liễu Như Phong đang tra xét mấy cỗ thi thể kia, vẫn chưa chú ý bên này.

Lén lút đến gần Nam Cung Thiên Mạc, Đỗ Như Phượng thấp giọng nói: “Phượng nhi cũng không muốn tưởng thưởng gì! Phượng nhi chỉ hy vọng cốc chủ có thể nghiêm túc trả lời Phượng nhi một câu!”

Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc đã biết, trông Liễu Như Phong làm bộ như không biết chút gì, vẫn bận rộn tại nơi mấy cỗ thi thể liếc mắt một cái; cũng đè thấp thanh âm, nói: “Ngươi nói! Ta cam đoan nhất định thực nói thực đáp, tuyệt không nửa phần lừa gạt!”

Đỗ Như Phượng nhìn nhãn tình của Nam Cung Thiên Mạc, từng chữ từng chữ mà hỏi: “Ở trong lòng cốc chủ, ca ca ta, tính là cái gì? Là thị vệ? Hay tôi tớ của ngươi?”

Nam Cung Thiên Mạc cười, đã biết cô nàng này là muốn hỏi chuyện này! Nâng nâng thần tình trên mặt, chân thành mà nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, thấp giọng nói: “Ngô…… Hẳn là người trọng yếu nhất của ta a!”

Đỗ Như Phượng bất mãn mà nhíu mày, trừng mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Chỉ như vậy?!”

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu.

Đỗ Như Phượng giận dữ nói: “Này tính là trả lời cái gì? Là người trọng yếu nhất nào? Hạ cấp? Thị tòng? Nô bộc?”

Nam Cung Thiên Mạc lệch đầu, giả do dự, mắt thấy lửa giận trong mắt Đỗ Như Phượng càng ngày càng thịnh, không đùa nàng nữa, ôn nhu nói: “Là người tâm ái trọng yếu nhất!”

Đỗ Như Phượng ngẩn ra, ánh mắt phức tạp mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, rồi lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Các ngươi đều là nam nhân!”

Lời này Đỗ Như Phượng đã nói qua với Liễu Như Phong! Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, khinh miêu đạm tả, nhưng khí phách mười phần, nói: “Thì sao?!”

Đỗ Như Phượng giống như bị Nam Cung Thiên Mạc làm chấn động, cúi đầu, suy nghĩ một hồi, nói: “Hảo! Ta sẽ nhìn nhìn cốc chủ ngươi, hy vọng ngươi có thể như lời nói của ngươi, đừng khiến cho ca ca khổ sở! Nếu không, ta sẽ dẫn ca ca, rời khỏi ngươi, đi một địa phương ai cũng tìm không thấy!”

“Ngươi không có cơ hội như vậy!” Nam Cung Thiên Mạc tự tin mà cười, Liễu Như Phong sẽ rời khỏi mình? Nực cười! Như thế nào có thể?! (Tự tin quá ha!?)

Nếu là hôm qua, tuy rằng Nam Cung Thiên Mạc tin tưởng Liễu Như Phong sẽ không phản bội mình, nhưng nếu người muốn y đi, là vị Đỗ cô nương trước mắt này! Chỉ sợ Nam Cung Thiên Mạc thật sự sẽ có vài phần lo lắng.

Nhưng hiện tại…… hai mắt Nam Cung Thiên Mạc, kìm lòng không đậu mà liếc về phía trước……

Thân mình Liễu Như Phong nửa ngồi quỳ, đang cẩn thận mà tra xét mấy cỗ thi thể, tựa hồ trên mấy cỗ thi thể này, có cái gì thập phần thú vị, trông cũng không trông hướng bên này một cái!

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nếu đã nói ra, cũng không cần tiếp tục giấu diếm, cũng không quản Đỗ Như Phượng bên cạnh, ánh mắt hỏa nhiệt càng không ngừng dao động trên người Liễu Như Phong……

Vào Tuyệt Cốc, nếu muốn xuất cốc, sẽ không dễ dàng như vậy! Huống chi vị Đỗ cô nương này cùng với Đỗ phu nhân một khi tới Tuyệt Cốc, Nam Cung Thiên Mạc tin tưởng, vô luận xảy ra chuyện gì, mình ngày sau cưới một vị, hoặc vài vị thê thiếp, Liễu Như Phong cũng sẽ tuyệt đối không rời khỏi mình…… (Cái giề!??????????????????????)

Thê thiếp sao? Nam Cung Thiên Mạc không tự chủ được, quay đầu lại, khẽ chuyển trên mặt Đỗ Như Phượng vừa là thả lỏng, vừa là khẩn trương, nhếch chặt đôi mi thanh tú; trong đầu không khỏi hiện lên vài thị cơ trong cốc bị mình để qua một bên, cùng Mai đại tiểu thư của Đoạn Hồn Cốc, Mai Việt Tâm kia! Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên đánh cái rùng mình……

Nữ nhân…… Vẫn là quên đi, làm sao có thể xứng tâm vừa ý được như Liễu Như Phong?! Nam Cung Thiên Mạc lắc đầu, đem một đầu mồ hôi lạnh quăng ra ngoài…… (ô.ó! Hay nhể! Nhờ mấy bà cô đó mà Mạc ca chính thức ‘đi trên một đường’, ‘bỏ chính theo tà’ rùi a~~! XD~~~~!)

“Hy vọng như thế!” Đỗ Như Phượng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói.

Nam Cung Thiên Mạc cười cười.

Hai người không nói nữa, quay đầu nhìn về phía Liễu Như Phong.

Hai đạo tầm mắt nóng cay cay, đâm vào trên lưng. Liễu Như Phong đứng dậy, cúi đầu, đi tới.

Nam Cung Thiên Mạc lại mắt sắc phát hiện, bên tai Liễu Như Phong, thoáng có chút ửng đỏ. (XD!)

“Cốc chủ, trên người những người này cái gì cũng không có!” Liễu Như Phong khom mình hành lễ, nói.

Nam Cung Thiên Mạc trầm ngâm một trận, nói: “Lúc ta ở Nam Dương, chưa từng lưu lại Thương Khung sơn trang! Việc này, bách tính bình dân như thế nào có thể đoán được như vậy? Hẳn là phía sau bọn họ còn có cao nhân! Ha hả a! Tín Môn?! Nếu địch trong tối ta ngoài sáng, cũng chỉ có thể chờ!”

“Chờ?” Đỗ Như Phượng nghi hoặc lên tiếng.

“Không sai! Chờ! Chờ bọn hắn lại ra tay, chờ bọn hắn lộ ra sơ hở! Chúng ta đi!” Nam Cung Thiên Mạc nói xong, tay áo vung lên, dẫn đầu ly khai nơi này.

Lập tức Liễu Như Phong đào một cái hố, đem mấy cỗ thi thể chôn cùng nhau. Ba người cũng không lại quay về Thanh Thủy khách điếm kia.

※※※

Một con bồ câu đưa tin, từ trong thôn xóm bên cạnh Thanh Thủy khách điếm bay ra, đập cánh, không biết bay về phía nào.

Trong một trang viện bình thường không đặc sắc nào đó, một gã thanh niên cầm bồ câu đưa tin trong tay, gỡ xuống ống trúc trên đùi bồ câu, lấy ra một cuộn giấy, cung kính mà hai tay dâng cho một lão nhân đang thản nhiên phẩm trà bên cạnh.

Lão nhân tiếp nhận cuộn giấy, mở ra, hơi hơi đảo qua, cười cười, nói: “Đám người Thanh Thủy này thật đúng là…… Cốc chủ Tuyệt Cốc là loại dễ đối phó sao? Truyền lệnh xuống, mọi người trong Tín Môn thu liễm tung tích! Truyền ra lời đồn, nói Tuyệt Cốc đã đoạt được Vấn Thiên bảo đao cùng Vấn Thiên đao pháp từ Thương Khung sơn trang!”

Thanh niên cầm bồ câu đưa tin trong tay cung thanh ứng thanh, xoay người ra khỏi viện.

Lão nhân nhẹ nhấp một ngụm trà thơm, thoải mái mà thở dài, nhìn bầu trời xanh thẳm, tự nói: “Ngô…… Cốc chủ Tuyệt Cốc đổi người sao? Cũng họ Nam Cung? Không hủy Thanh Thủy khách điếm, bày tỏ không phải là địch của Tín Môn ta?! Rồi lại giết hạ cấp của Tín Môn ta, biểu thị uy hiếp? Ha hả a…… Để cho ta xem xem, thủ đoạn của vị Nam Cung cốc chủ này a!”

※※※

Nhóm ba người Nam Cung Thiên Mạc, một đường dừng dừng đi đi, lại đi thêm một ngày, chạy tới một thôn trấn, tìm một nhà khách điếm, đặt chân nghỉ ngơi!

Ăn xong cơm tối, Nam Cung Thiên Mạc vẫn thuê một gian nhã viện, từ khi ban ngày vạch trần quan hệ của hắn cùng với Liễu Như Phong. Nam Cung Thiên Mạc cũng không còn che che lấp lấp nữa. Trước mặt Đỗ Như Phượng, đưa tay ôm vai lưng Liễu Như Phong, nửa là ôn nhu, nửa là cưỡng bức kéo nam nhân vào trong phòng mình.